← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 75 Lãng mạn đầy phòng nói gió trăng.  (2)

Cùng lúc ấy Sử Thiên Hạc cũng vừa bỏ điện thoại xuống, khi cô quay đầu lại thì Đơn Dũng xách hai bao lớn đặt lên xe. Cái tên nhóc này rất biết làm việc, đoán chừng nhét cho quản lý không ít, quản lý còn giúp mang xe tới chuyển đồ, hai người thì thầm với nhau gì đó, cười rất gian.

Chơi suốt từ chiều cho tới tận khi trời tối, trong quá trình đó chỉ ăn vài con cá nướng thú vị, lại ra góc tây bắc hồ kéo lưới. Chuyện bất ngờ không đâu không có, bọn họ bắt được hai con ba ba, khi quay về cập bờ thì trời đã tối. Chơi rất vui, nếu không phải có cú điện thoại của cha, e rằng Đào Thiên Hạc còn chẳng muốn về nhà, ngồi ở ghế phụ lại chà đôi tay hơi lạnh giá, Đơn Dũng bật điều hòa lên, chuẩn bị lên đường.

"Đơn Dũng, lần sau khi nào tới chơi?" Đào Thiên Hạc quay đầu sang, cảm giác chưa đã:

"Không chắc nữa, thời gian này tôi thường đi, cô không thấy tôi tới nhiều quen cả quản lý đấy à?" Đơn Dũng hỏi:" Sao thế, thích rồi à?"

"Lần sau đi gọi tôi với." Đào Thiên Hạc năn nỉ, nơi này chơi đúng là sướng thật, nhất là đi thuyền máy với tốc độ cao cảm giác kích thích, kéo lưới mang lại cảm giác thu hoạch, ăn uống cảm giác thiên nhiên, nếu mà mùa hè có khi càng vui nữa, có thể bơi.

"Cái gì mà lần sau, ngày ngày tới cũng được, chỉ cần cô thích. Cô nhìn kìa, xem ngoài Lộ Châu nhiều không, nếu là mùa hè còn có xe ngoại tỉnh tới cắm trại nữa, bây giờ người có tiền ngày một nhiều, càng chú trọng chất lượng cuộc sống." Đơn Dũng chỉ ngoài cửa sổ, đa số là xe biển thành phố khác, trong đó có một thiếu nữ Hồi đội khăn chùm đầu:

"Chỉ là thời gian ngắn quá, tôi thực sự không ngờ rằng chơi vui như vậy, sớm biết thế tôi đã giục anh hẹn sớm hơn rồi." Đào Thiên Hạc có chút mệt mỏi dựa vào lưng ghế, hưng phấn chưa tan:

Đơn  Dũng mỉm cười cho một đáp án bất ngờ: "Cuộc hẹn còn chưa bắt đầu đâu."

"Chưa bắt đầu?" Đào Thiên Hạc ngồi bật dậy:

"Đúng, hiện giờ mới đang trên đường đi hẹn hò, cô chuẩn bị đón nhận một bữa tiệc tối khiến mình nhớ mãi chưa?" Đơn Dũng thần bí nói:

"Ồ!" Đào Thiên Hạc kinh ngạc, niềm vui viết rõ lên mặt:" Xem ra còn phức tạp hơn tưởng tượng của tôi, có thể tiết lộ sẽ ăn gì không? Tôi không đợi thêm được nữa rồi."

"Còn phải đói thêm một lúc nã, nếu không món ăn vào miệng sẽ không ngon nữa."

Đơn Dũng không chịu tiết lộ, Đào Thiên Hạc bày đủ trò dụ y nói ra nhưng không được toại nguyện, lúc nũng nịu khi hờn dỗi cứ như ban gái kỳ kèo bạn trai mà không nhận ra.

Xe đi thêm một lúc chừng hai mươi phút, Đào Thiên Hạc còn đang tính kế thì Đơn Dũng hất mặt:" Đừng đoán nữa, tới rồi."

Lọt vào mắt là một khách sạn lớn mười sáu tầng, cách hồ Chương Trạch chưa tới 5 km, một khách sạn 3 sao thuộc về đập nước, rõ ràng không phải mùa đông khách, rất nhiều phòng không có ánh đèn. Đào Thiên Hạc cũng từng nghe nói tới món ăn nơi này, lấy thủy sản trong hồ làm chủ, cũng có chút danh tiếng.

Té ra cơm tối ở đây, quy trình bây giờ mới bắt đầu, vốn đã mệt, giờ lập tức thấy toàn thân tràn trề sức sống, sự kỳ vọng của Đào Thiên Hạc càng lúc càng cao.

Đơn Dũng lái thẳng xe vào sân sau, mang cá, ba ba, trai xuống xe, chào hỏi các đầu bếp cho vẻ quen thuộc lắm, dẫn Đào Thiên Hạc từ cửa sau vào khách sạn, đi lên tầng thượng. Đào Thiên Hạc bị vẻ mặt thần bí của y làm hồi hộp.

"Sẵn sàng rồi chứ?" Tới trước một gian phòng ghi hội nghị thương vụ, Đơn Dũng dừng lại hỏi:

"Ừ, bây giờ xảy ra chuyện gì cũng không làm tôi bất ngờ nữa đâu." Đào Thiên Hạc đã ổn định lại tâm trạng rồi, dù sao cô đâu còn là cô bé mới bước vào đời nữa:

"Nói sớm quá, thế giới trong mắt cô dù sao rất hữu hạn, xem đi." Đơn Dũng đẩy cửa ra, ấn nút, ánh sáng chiều khắp phòng:

"Á!" Đào Thiên Hạc kinh ngạc che mắt lại giống như cô bé nhìn thấy cung điện cổ tích:

Trên chiếc bàn lớn gần cửa sổ đầy đủ thứ hoa quả xanh vàng đỏ, bốn xung quanh chỗ ngồi là hoa hồng rực rỡ, ngoài cửa sổ chính là bầy trời sao bao la, tựa như đang ngồi bên cửa sổ máy bay. Đào Thiên Hạc vô thức đi về phía trước, phòng hội nghị đã bị dọn sạch, chỉ còn lại bàn ăn và quầy phục vụ, trên đó đặt công cụ nấu ă. Chẳng lẽ y định tự mình nấu ăn cho mình.

Đào Thiên Hạc tưởng tượng ra cảnh làm người ta cảm động ấy, quay đầu lại, Đơn Dũng đứng dựa vào khung cửa nhìn cô:" Tôi chuẩn bị rất lâu để làm cho cô một bữa cơm thật ngon, không biết cô có hứng thú không?"

"Ừm, sự ân cần này làm tôi bất ngờ đấy, có chút hứng thú rồi." Hai mắt Đào Thiên Hạc tỏa sáng:

"Chẳng những bất ngờ mà còn...." Đơn Dũng nói tới đó cố ý dừng lại:

"Mà còn làm sao?"

"Làm cô cả đời khó quên."

"Vậy tôi mở to mắt trông đợi, đừng tưởng dễ lừa được tôi." Đào Thiên Hàng tủm tỉm cười khiêu khích:

"Vậy chúng ta bắt đầu chứ?" Đơn Dũng làm động tác chào màu mè phương tây:

"Bắt đầu đi" Đào Thiên Hạc cũng nhún người đáp lại:

Đơn Dũng chỉ tay, hai người đi vào gian phòng mé trái, rửa tay, sắn tay áo, khi quay lại Đơn Dũng còn tự mình đeo tạp dề cho Đào Thiên Hạc, cô lấy di động ra selfie, nói còn thời thượng hơn trang phục thời trang.

Hứng trí đã nổi lên thì mức độ vui vẻ càng cao, huống hồ trước mắt còn là một cái quầy lớn dài hơn 5 mét, bày rất nhiều công cụ mà Đào Thiên Hạc không nhận ra. Đơn Dũng vừa sắp xếp vừa giải thích, đây là máy xì cồn, đây là bếp amiang, đây là bếp nướng v.. V..v.. Riêng gia vị đã có hai mấy loại. Đào Thiên Hạc nghe mà ngạc nhiên:" Anh cứ như từng làm bếp trưởng vậy."

"Khác nhau, bọn họ học nấu ăn là vì mưu sinh, còn tôi học nghề là vì muốn ăn ngon." Đơn Dũng mỉm cười:

Lúc này có tiếng gõ cửa, đầu bếp khách sạn đi vào, đưa tới vài thứ nguyên liệu đã sơ chế xong, nhìn hai người đầy ẩn ý rồi đi ra.

"Nào, chuẩn bị bắt đầu... Cô biết làm gì?" Đơn Dũng làm động tác vặn mình, hào hứng hỏi:

Đào Thiên Hạc lúng túng:" Tôi, tôi không biết làm gì cả."

"Hả, sao cô giống Lôi Đại Bằng thế, chỉ biết ăn sẵn... Cho cô một nhiệm vụ, đi gọt táo đi."

"Tôi gọt táo á?"

"Lát nữa cho cô tự mình làm nhân bánh, được không?" Đơn Dũng dụ:

Đào đại tiểu thư bình thường đừng hòng bảo cô đụng chân đụng tay vào việc gì, hôm nay hứng thú cao mới cầm dao đi gọt táo. Bên này Đơn Dũng đặt nồi lên bếp, đợi bếp hơi nóng thì cầm chai rượu vang, động tác ưu nhã rót vào nồi.

Hành vi kỳ quái này làm Đào Thiên Hạc tròn mắt nhìn, có dốt đến mấy cũng biết phải dùng dầu tráng nồi, sao lại dùng rượu vang?

Đơn Dũng mỉm cười hỏi:" Chưa thấy bao giờ hả?"

"Ừm, đúng là chưa."

"Gà rượu vang ngon hơn gà coca một bậc, phải rồi trên tiểu tư sản là giai cấp gì?"

"Đại tư sản à?" Đào Thiên Hạc nói xong phì cười:

Trong lúc đó vung đã úp lên, tiếng xèo xèo bị chặn trong nồi, làm Đào Thiên Hạc hoang mang nhìn mãi, Đơn Dũng phải giục mấy lần cô mới gọt được hai quả táo. Tốc độ này quá chậm, không kịp nữa rồi, Đơn Dũng phải giúp, gọt thêm hai quả táo nữa cho vào máy say. Đơn Dũng như con thoi, vừa gọt táo, vừa bật bếp, vừa lấy thớt, băm băm thái thái, làm nhân, mở lò nướng.... Động tác thuần thục chuyên nghiệp, làm Đào Thiên Hạc chuyển sang gặm táo nhìn hoa cả mắt:" Anh đừng làm như thế được không, con gái nhà người ta sẽ xấu hổ lắm đấy."

"Cô phải coi đây là khích lệ, nếu không cả đời chỉ biết ăn gia vị và mì chính của nhà hàng, đó không gọi là có phúc ăn đâu." Đơn Dũng miệng nói tay làm, nào hành hoa, nào tỏi, gừng, xử lý nhanh như chớp, hai miếng cá được cho vào nồi hấp, miễn cưỡng phù hợp với cách làm truyền thống: