← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 76 Lãng mạn đầy phòng nói gió trăng.  (3)

Đào Thiên Hạc nhìn tạp dề trắng mặc trên người rất đẹp, lại chẳng giúp được gì, điều duy nhất biết làm là gặm táo, chỉ trò cái này, hỏi cái kia. Đợi cánh gà lật hai lần, cá hấp bốc hơi, Đơn Dũng đem các loại nguyên liệu đảo mỡ lên. Nước sốt khiến Đào Thiên Hạc rớt mắt kính, không ngờ dùng champagne và mật ong. Thoáng cái cá làm xong, món đầu tiên rời nồi, Đào Thiên Hạc đưa mũi tới hít hít, nhất thời không nói được ngon hay dở. Mùi vị ngọt như như nước chanh hoặc là hoa quả nào đó, khó phân biệt.

"Tránh, tránh tránh... Món tráng lệ nhất mắt đầu rồi, món này cực kỳ nguy hiểm mang phong cách fantasy đấy." Đơn Dũng đưa tay chắn Đào Thiên Hạc:

Đào Thiên Hạc tránh đi, tiếp đó thấy phừng một tiếng lửa phun ra, cô hét to trốn thật xa, không phải là dọa cô mà là làm món ăn, ngọn lửa dài tới ba mươi cm phun lên nguyên liệu trắng nõn là thịt trai... Nướng nhanh qua hai lần lửa, thịt trai biến thành màu vàng bốc hơi rượu.

"Đẹp thì đẹp đấy, nhưng tôi hoài nghi nghiêm trọng liệu có ngon không?"

"Mục đích của tôi là để lại ấn tượng khó quên cho cô, có khi khó ăn cũng chưa biết chừng." Đơn Dũng chia món ăn ra đĩa:

Đào Thiên Hạc giúp bày biện lên bàn, khi món cuối cùng ra lò, mùi táo thơm nức phòng, thì ra bánh táo nướng, cả một khay màu vàng rực trông rất đạp mắt. Cô đói ngấu rồi, lấy đũa gắp một miếng bánh ăn, bị bỏng á một tiếng nhả ra, mắt liếc Đơn Dũng, sợ bị y nhìn thấy cảnh xấu mặt này.

Đầu bếp dưới lầu cũng đã làm xong món ăn, là món sở trường khách sạn Chương Trạch, ba ba hầm đậu hũ, món này mang lên, Đào Thiên Hạc ăn ngay, khen luôn miệng.

"Xem ra cô không có lòng tin với tài nấu nướng của tôi, không thử đừng hối hận." Đơn Dũng thấy Đào Thiên Hạc không ăn món mình làm, mỉm cười nhắc:

Đào Thiên Hạc nhìn toàn bộ quá trình Đơn Dũng chế biến rồi, đẹp mắt thì đẹp mắt đấy, chỉ là quá khác với nhận thức của cô về chế biến món ăn, khiến cô sinh nghi. Nhìn Đơn Dũng cầm một cái cánh gà ăn ngon lành, cô cứ như sợ trong đó có độc, từ từ gắp một miếng đặt trước mắt. Dù sao cũng xuất thân nhà hàng, đối với món ăn có nhận thức nhất định, nhìn món gà màu đỏ sậm, chắc là hút đẫm rượu vang, ngửi qua, có mùi rượu thơm nức mũi. Đào Thiên Hạc lại hồ nghi nhìn Đơn Dũng, thấy y ăn rất ngon lành mới lấy dũng khí cắn một miếng, cứng người...

Thật bất ngờ, không phải khó ăn mà là cực kỳ ngon, vượt qua mọi tưởng tượng của cô với món cánh gà, mềm tươi thơm ngọt, có loại hương vị khó tả kích thích tuyến nước bọt ở lưỡi.

" Cô nghĩ đây là gà bình thường à, đó là gà tre ở nông thôn, ninh trong canh sâm, sau đó mới đưa rượu vang vào, nó có hương rượu và vị rán, cách làm này nhất định qua mắt được hàng ăn như Tả Lão. Thế nào, không ngon thì vứt đi." Đơn Dũng trêu:

Đào Thiên Hạc chẳng trả lời, cô đã gắp miếng thứ hai rồi, mùi thơm còn hơn cả uống rượu vang, mùi rán hơn cả rán, thêm vào vị nhân sâm, thực sự làm người ta thèm ăn, món ba ba do nhà hàng làm kém hẳn.

"Món này chắc chẳng có gì đặc biệt." Có kinh nghiệm món đầu, Đào Thiên Hạc chỉ món cá Phúc Thọ vừa làm ra, cố tình bới móc:

Đơn Dũng cười:" Đây là món cá uyên ương, cô cho rằng mình nhìn thấy quá trình chế biến thì đã hiểu mùi vị của nó à? Thử xem nhé.”

Một miếng cá được Đơn Dũng gắp đưa tới tận miệng Đào Thiên Hạc, Đào Thiên Hạc không thấy có gì không ổn, há miệng cắn luôn. Vừa ăn vừa bĩu môi chê bai, chẳng có gì lạ cả, nhai được mấy miếng thì dừng lại, có vẻ ngẫm nghĩ, lại nhai thêm vài miếng nữa, cô nhận ra, không phải một loại cá, mà là hai, một loại thịt mịn, một loại thịt dày, ngẫm kỹ là nhận ra:" Anh ăn gian, cố tình giấu tôi."

"Hiểu chưa, kỳ thực tất cả món cố ý chế biến không phải là ngon nhất, món ngon thực sự là món này, đơn giản trực tiếp." Đơn Dũng đẩy đĩa thịt trai tới trước mặt Đào Thiên Hạc:

Có sự kinh ngạc trước đó, lần này Đào Thiên Hạc không cần Đơn Dũng mời, thử ngay, rất tươi.

Đơn Dũng giải thích:" Đây là thủ pháp thường dùng ở nhà hàng Tây, chúng ta ăn trai thường nhúng vào nước sôi, có điều làm thế thì mất đinh nhiều thành phần dinh dưỡng. Trực tiếp dùng rượu làm vật dẫn, phun lửa cồn lên, trong tươi non lại thêm rượu.... Ấy, đừng ăn nhiều, tiêu hóa không tốt đâu."

"Đáng ghét, cứ như sợ tôi ăn mất phần vậy." Đào Thiên Hạc lườm:

Hai người thoải mái vừa trò chuyện vừa thưởng thức món ngon, thi thoảng rót rượu vang cụng ly dưới ánh đèn, lúc thì đôi mắt chạm nhau, tựa hồ ngay cả hoa hồng trên bàn cũng thêm sắc thái mê say, sự lãng mạn dần dần biến thành ám muội.

Rất đẹp, áo len trắng như tuyết và tóc dài đen nhánh, Đào Thiên Hạc xinh đẹp như tỏa sáng, chiếc miệng rộng uốn lượn đường cong gợi cảm, mỗi khi cười lộ hàm răng trắng, gò má thấp thoáng ánh hồng, núm đồng tiền mờ mờ, so với rượu còn làm người ta ngất ngây hơn.

Thật đẹp trai, Đào Thiên Hạc nhìn Đơn Dũng phía đối diện, nhớ lúc y bắt người trấn nhiếp hiện trường rất bá đạo, nhớ lúc y nhặt khăn ăn vuốt đùi mình rất hạ lưu. Có điều đem so với hưng phấn và kích thích, mỹ vị và ấm áp mà hôm nay gặp được, tất cả đêm không quan trọng nữa, cô cảm nhận được sự lãng mạn không cách nào từ chối, tựa như tình cảm nồng đậm trong mắt nhau, không cần dùng nhiều ngôn ngữ thể hiện.

" Cảnh đêm ở đây thật đẹp, còn cả món ăn ngon thế này nữa... Tôi phát hiện mình thích nơi này rồi." Đào Thiên Hạc đặt đũa xuống, khẽ liếm môi lưu luyến nói:

Đơn Dũng mỉm cười:" Thực ra tôi định đợi tuyết đầu mùa mời cô tới đây, như thế sẽ càng đẹp hơn, ai ngờ ông trời gây khó dễ, mãi chẳng có tuyết rơi."

"Hi hi, khi tuyết rơi chúng ta tới lần nữa là được." Đào Thiên Hạc chủ động mời, đôi mắt sóng sánh, một nam nhân làm nhiều như thế vì một nữ nhân, mục đích là gì cô hiểu quá rõ, cô không phản cảm thậm chí còn mong đợi:" Còn tối nay, anh biết tôi muốn gì không?"

Câu hỏi rất mâu thuẫn, Đơn Dũng nhìn Đào Thiên Hạc má đỏ au như hoa đào, đứng dậy đi tới bên cô ngồi xuống, rất gần, gần như mũi chạm mũi. Đào Thiên Hạc không hề né tránh, khẽ mỉm cười, nghe thấy Đơn Dũng dùng giọng rất nhỏ hỏi:" Tôi nghĩ, hẳn là nhảy một điệu, tắm nước nóng thật thoải mái... Đúng không?"

"Ừ, hình như thế." Đào Thiên Hạc gật đầu, không có chút dị nghị nào:

Vì thế địa điểm lãng mạn thay đổi, trong căn phòng đầy sắc hoa, hai người tay cầm ly rượu, bước chân chậm rãi, thân thể dựa vào nhau, nói chuyện thú vị từng trải qua. Dưới ánh sao lấp lánh, Đơn Dũng cúi xuống hôn cánh môi đường nét gợi cảm, mang vị rượu ngây ngất, chiếc lưỡi trơn ướt mềm tựa như thịt trai. Lãng mạn theo cùng nụ hôn dài khơi lên lửa dục áp ức trong lòng. Đơn Dũng bế Đào Thiên Hạc nép vào vài mình về phòng, hơi nóng phả vào mặt nhau.

Hai thân thể ngã xuống chiếc giường êm ái, nhìn nhau trong im lặng, chỉ còn lại y phục ngăn cách, khi Đào Thiên Hạc sờ tới vết thương và cơ ngực gồ lên của Đơn Dũng, cô có cảm giác run rẩy, đây là thân thể tràn ngập sức mạnh.

Có lãng mạn làm nền, có rượu ngon thúc đẩy, có ái muội dâng trào, giờ món đại tiệc phong nguyệt, mỹ vị ái tính, sẽ mê hồn thế nào

Đơn Dũng nhẹ nhàng cởi cúc ở hông Đào Thiên Hạc, nhìn khuôn mặt ngây ngất mang theo chút thẹn thò của cô, vén chiếc áo che lấp đường cong mạn diệu, bên trên bật ra là đồi ngực trắng tựa tuyết khiến y mong đợi từ lâu, sờ phía dưới là chỗ riêng tư rậm rạp, ngón tay khéo léo đưa vào trong. Đào Thiên Hạc ngửa cổ rên một tiếng, ôm chặt đầu Đơi Dũng, mắt khép lại hưởng thụ kích thích khiến trái tim cô nổ tung.

Tách, đèn đã tắt, đêm đã khuya, ai biết được trong căn phòng nhỏ có câu chuyện khiến người ta đỏ mặt đang tiếp diễn.