Q2 - Chương 85 Ăn uống no say còn dắt mối. (1)
Úi úi, chân dài mông cong eo nhỏ."
Đại Béo giơ di động trong tay lên, cho đám trạch nam thuộc phân đội sứt môi lồi rốn xem ảnh chụp của hắn mà người mẫu Tinh Tinh, làm mấy tên chảy nước dãi.
"Úi úi, ngực nhô mông tròn mặt xinh."
Nhị Béo cũng rất đắc ý, di động trong tay là ảnh selfie hắn và một cô người mẫu, làm đám nhân viên văn phòng nuốt nước bọt liên hồi.
"Úi úi, roi da nến chảy còng tay." Đại Béo đổi tấm ảnh khác, tiếp tục đắc ý, còn làm động tác chu môi:
"Úi úi, nhảy lò xo tăng lực." Nhị Béo cũng đổi một bức hình khác, vừa giơ điện thoại ra khoe lại còn làm động tác uốn éo dụ hoặc đám anh em cùng khổ:
Từ khi dẫn em gái người mẫu tới lượn vòng trước mặt đám anh em, hai tên này trở nên vênh vào lắm. Từ sau khi dẫn rất nhiều em gái tới lượn vòng trước mặt đám anh em, hai tên này ngửa mặt nhìn trời. Nếu chẳng phải tận mắt nhìn thấy hai tên béo sau đó chở các em gái đi dạo phố, đánh chết đám anh em cũng không tin bọn họ có thể tán được em gái người mẫu. Đương nhiên, chưa chắc đã tán được, nhưng có thể dẫn em gái xinh đẹp như thế đi chơi là mộng tưởng của đám sứt môi lồi rốn.
"Lật Béo, lần sau tới Duy Đa Lợi Á gọi tôi với." Một tên cao gầy nài nỉ:
"Gọi cả tôi nữa." Tên mặt tròn rụt rè sán tới.
"Tôi cũng đi." Lại là một tên cận thị nặng không biết tự soi gương muốn được kết bạn với em gái người mẫu:
Chớp mắt cả đám túm đông túm đỏ, đỏ mắt nhìn Lật Tiểu Lực và Bạch Thự Quang không chớp, hối hận trước kia không đi theo Lôi ca, giờ nhìn xem, bọn họ sống sung sướng thế nào, còn mình thì hay rồi ngày ngày phải đối diện với bộ mặt khó đăm đăm của đội trưởng.
Lật Tiểu Lực vênh lắm rồi, chỉ tay n ói:" Được thì cũng được thôi, chỉ sợ là có dẫn các cậu đi thì người ta cũng chẳng nhìn trúng các cậu."
"Người ta không nhìn trúng đã đành, chỉ sợ thấy em gái xinh đẹp như thế, các cậu nhìn tới hoa mắt, chóng mặt, thế thì hỏng. Các cậu chẳng qua chỉ thuộc cấp bậc nhìn em gái trong ảnh mà YY, không lên chiến trường được." Bạch Thự Quang giễu cợt:
"Thôi đi, các cậu trừ béo hơn chúng tôi ra thì có cái quái gì hơn chứ?"
"Nói đúng đấy, Tinh Tinh thích đống thịt mỡ trên người tôi."
Có người thông minh, thấy Lôi Đại Bằng từ trên lầu đi xuống, chỉ tay nói:" Nói chuyện với bọn chúng làm gì, nói với Lôi ca ấy, các cậu vênh cái chó gì chứ, chẳng qua là đi theo Lôi ca hưởng sái. Mai tôi bảo với đội trưởng, cho đi theo Lôi ca chấp hành nhiệm vụ, ném các cậu ở phòng giám sát.
Nói xong cả đám kéo ùa đi đón Lôi ca, ném Lật Tiểu Lực và Bạch Thự Quang ở đó, vô hình trung ở hoàn cảnh mới này, Lôi ca thành nhân vật lãnh tụ rồi.
Hơn nữa Lôi ca đúng là hào sảng cực độ, các anh em vừa kéo tới, trái phải khoác vai một người, theo sau cả đống còn gọi Đại Béo Nhị Béo, vừa đi vừa nói:" Đi thôi, đừng về nhà nữa, dẫn mọi người tới Hỉ Duyệt Lai ăn cơm, giới thiệu cho mọi người đại ca của tôi, anh ấy rất thích nhận anh em. Không tin hỏi Hạt Dẻ, Thịt Trắng, hai anh em tôi đánh mười mấy đứa, đao qua kiếm lại, như thế mới sướng, nào giống chúng ta, thành quản mà đánh chẳng cho đánh, chán bỏ mẹ."
Đám anh em đều biết Lôi Đại Bằng đánh nhau bị bắt vào đồn công an, lần đó đánh nhau dữ dội thế nào thì xem video ảnh chụp của Đại Béo đã biết rồi. Đối với đám trạch nam này đều có khuynh hướng hâm mộ một cách biến thái đối với chuyện ân oán giang hồ, lời ngưỡng mộ nói ra không dứt.
Lên xe rồi Lật Tiểu Lực chột dạ kéo Bạch Thự Quang:" Này, lần trước vay anh ấy 2000 còn chưa trả, gặp ngại lắm."
"Không sao, em cũng đã trả đâu." Bạch Thự Quang mặt còn dày hơn, đánh môi về phía mặt dày hơn nữa:" Lôi ca vay một vạn cũng chưa trả."
"Tôi nghe nói Đản ca bỏ cửa hiệu rồi, có phải vì chúng ta tới ăn lại xin nổi đổ rồi không? Thế thì xấu hổ chết." Lật Tiểu Lực có chút lo, đám anh em đội thành quản ăn không ít thịt lừa ngâm, số lượng khi cộng lại kinh người lắm:
"Không thể nào, nếu đổ rồi làm sao còn mời chúng ta ăn? Bây giờ Đản ca thành ông chủ lớn rồi, còn bận tâm chút xíu tiền đó à, nói không chừng là quên rồi." Bạch Thự Quang vô tâm, kéo Lật Tiểu Lực lên xe:
Chia n hau ra lên mấy chiếc xe đi tới quán ăn món Tương nổi tiếng xa gần ở đường Nam Hoàn.
****
Siêu thị Hoa Thiên, Đơn Dũng và Tống Tư Oánh được cửa hàng trưởng tháp tùng đi ra, bắt tay tạm biệt, xem ra chuyện làm ăn đã bàn bạc thành công.
Cũng chẳng có gì mà vui mừng, siêu thị là dễ thảo luận nhất, vào một cái là thu tiền lên kệ, bán được hay không thì người ta mặc. Tống Tư Oánh lên xe lấy sổ tay ra ghi lại siêu thị này, quay đầu hỏi:" Đơn Dũng, bao nhiêu siêu thị cửa hiệu như thế, chúng ta mà đi từng cái thì chết mệt... 10 ngày rồi mà chưa đi nổi một phần năm."
"Có thế thôi mà đã kêu mệt à, khi tôi bán thịt lừa, ngày n ào không chạy cả trăm km, quán xá trên phố tôi đều gọi được tên, làm ăn là một quá trình tích lũy, tích lũy tới một mức độ nhất định, lượng sẽ biến thành chất. Đây gọi là hàng không ngừng sinh lợi, chúng ta không phải đã bán được trăm hộp rồi à?" Đơn Dũng tự tin tràn trề:
"Úi dào, honey à. Hơn 100 hộp còn chưa đủ tiền xăng cho cái xe này đâu." Tống Tư Oánh sắp khóc rồi:
"Đừng như thế, vạn sự khởi đầu nan, cô không thấy khó thì không phải là khó." Đơn Dũng khởi động xe, sắp đi còn vươn cổ ra trêu:" Hay là hôn cái cho thêm tự tin."
"Phì, anh đừng có mà cợt nhả, mau nghĩ cách đi, hàng tích trong kho mỗi ngày một nhiều rồi, sắp đầy một kho, làm tôi nghèo tới mức không dám đi chăm sóc da nữa. Giờ mở mắt ra là thấy lương thực, sao tôi lại mờ mắt tin theo lời ma quỷ của anh chứ?" Tống Tư Oánh rầu rĩ:
Không thử không biết, thử cái giật cả mình, vay trên vay dưới còn thế chấp xe lấy hơn 60 vạn, chẳng được vài ngày đã bị số lương thực và hàng khô nuốt chửng. Chỉ chi không thu tất nhiên là giật gấu vá vai, giờ áp lực tài chính đè cho người ta không thở nổi.
"Ha ha ha, giờ hối hận cũng đã muộn, thế nào cũng phải đợi tôi bán được rồi mới trả tiền cô chứ, hối hận đặt hết tiền lên người tôi à?" Đơn Dũng vừa lái xe vừa nói:
Tống Tư Oánh không nói lời khó nghe nữa, mũi hầm hừ, không để ý tới y, mấy ngày qua vừa bận vừa lo tới độ không còn tâm tình gì nữa. Xe đi về phía nam, cô thuận miệng hỏi đi đâu, Đơn Dũng nói tụ tập với đám Lôi Đại Bằng, có một thời gian không gặp rồi. Đừng nói còn đỡ, nói ra một cái Tống Tư Oánh mắng Đơn Dũng chỉ biết ăn với chơi, làm ăn chẳng chú tâm. Đơn Dũng cười, chuyện này cô không hiểu, vì làm ăn mới tìm cậu ta.
Té ra là muốn lôi kéo Lôi Đại Bằng nhập bọn, nghĩ tới thân phận cha mẹ Lôi Đại Bằng, Tống Tư Oánh ngầm thừa nhận. Đơn Dũng lại nói, khi y mở cửa hiệu, đám người này ăn mất mấy trăm cân thịt lừa, chẳng những ăn thịt còn vay tiền, đứa nào đứa nấy vô liêm sỉ như Lôi Đại Bằng, y mà không tìm lại chút an ủi sẽ có lỗi với bản thân.
Không lâu sau xe tới nơi, Lôi ca chuyến này tiếp đãi rất ân cần, chưa bao giờ ân cần như thế, đoán chừng do nợ tiền xấu hổ mà ra. Tống Tư Oánh và Đơn Dũng xuống xe, hai tên béo to lớn đi đầu, một theo sau cả đám, gọi Đản ca, đại tỷ còn thân thiết hơn anh chị em ruột. Thấy Đơn Dũng xách đồ, Đại Béo vội cầm hộ, nhìn thấy hộp tức ăn bằng gỗ, cứ khen đẹp mãi, Đơn Dũng vui vẻ nói hắn có nhãn quang.