Q2 - Chương 86 Ăn uống no say còn dắt mối. (2)
Nói nói cười cười vào phòng bao rộng nhất nhà hàng, kéo ghế ngồi xuống, rót trà tán gẫu, ồn ào gọi món. Đơn Dũng nhìn quanh, không ít không nhiều, đúng 10 tên, vừa vặn 5 đôi sứt môi với lồi rốn, béo thì béo quá đáng, gầy thì gầy tới kỳ lạ, xấu thì xấu tới kinh người, thể loại nào cũng có, chỉ không có ai bình thường.
Toàn là con cái lãnh đạo cả, làm sao lại thành ra thế này? Nhìn cảnh này không muốn cũng phải tin, những đứa bé này là tám thành là quyết định hồ đồ của lãnh đạo trong lúc nóng đầu.
Chẳng qua Đơn Dũng có chuyện cần tới, nên đối đãi với từng người khách khí, chẳng những hỏi han còn mang ba hộp thức ăn đặt lên bàn. Mở ra một cái, ai nấy vui sướng, thông rang thơm phức, hạt bí trắng trẻo, hướng nhật quỳ đen thui. Mỗi tên bốc một nắm ăn rào rào, ăn vào miệng lời nói ra đều ngọt cả, nịnh bợ Đản ca, không nói liếc nhìn Tống Tư Oánh rực rỡ hơn minh tinh, hỏi cô có phải cũng làm việc ở công ty người mẫu không?
Bầu không khí cực tốt.
"Đản ca, em nói này, anh có ý gì thế, sao bỗng dưng lại mời khách, còn mời cả đám bọn em?" Lôi Đại Bằng vừa cắn hạt dưa vừa hỏi, hơi nghi ngờ ý đồ của Đản ca:
Đơn Dũng cười ha hả:" Chủ yếu là mời đám anh em này, thứ tới mới mời cậu, từ trên người bọn họ, tôi phát hiện cơ hội làm ăn rất lớn, chỉ không biết các cậu có tiến bộ không?"
"Cơ hội làm ăn ạ?" Lật Tiểu Lực lập tức nghe lọt tai rồi:
"Không thể nào, trên người bọn em có cơ hội làm ăn?" Bạch Thự Quang bĩu môi, cái mồm thối phun ra phân:" Em đảm bảo trên người bọn em chỉ có trym chứ chẳng có cơ hội làm ăn gì hết."
Bốp bốp bốp, lập tức có mấy cánh tay vung ra tát thằng ngu đó, Bạch Thự Quang ôm đầu trốn ra sau Lật Tiểu Lực, mông còn trúng thêm cú đá nữa, là do Lôi Đại Bằng thấy Tống Tư Oánh khó chịu liền ra chân. Cái thằng ngu này không biết phân biệt trường hợp, ở đây còn có một mỹ nữ.
Chưa mở màn đã loạn, may Đơn Dũng biết trình độ của đám này, vỗ bàn nói:" Yên tĩnh chút, các anh em, trước khi ăn tôi cùng mọi người bàn chút chuyện, là anh em cả, tôi không nhiều lời nữa, hỏi mọi người mấy câu."
Mọi người im lặng, nghe Đơn Dũng hỏi:" Có muốn kiếm chút tiền không?"
Mấy cặp mắt sáng lên, Lật Tiểu Lực ngồi cách Đơn Dũng gần nhất nghiêng đầu lắng nghe, tất cả không nói nữa, dù chưa gặp Đơn Dũng thì ai cũng biết Lôi ca có một người anh, rất giỏi, phàm là Lôi ca ăn uống chơi gái đều tới xin tiền, không ngờ chuyện tốt mở rộng lên người bọn họ.
Trong đó có một têm đầu tỏi khá thông minh, hoài nghi hỏi Đơn Dũng:" Đản ca, không phải anh gom bọn em lại làm đa cấp chứ, hay là muốn thành quản bọn em đi đập phá nhà nào?"
Tên này là Đình Giáp, tóc dài, mắt cận, da mặt trắng tái, mắc tính bi quan nghiêm trọng, nghe nói cha hắn phải đuổi hai năm mới chịu ra khỏi nhà đi làm, nói chuyện luôn quai quái, làm người ta khó ưa hơn Lôi Đại Bằng.
Lôi Đại Bằng định mắng, Đơn Dũng đã cười nói:" Đa cấp thì trên dựa vào cái miệng, dưới dựa vào đôi chân, vừa giỏi ăn nói lại giỏi chạy, các cậu trạch như vậy, không kiếm được cơm từ nghề này... Còn phá nhà nào à, càng không cần, chuyện đó tôi mới là chuyên gia."
Mọi người cười phụ họa, người trừng mắt người đá chân dưới bàn, bảo thằng đó câm miệng.
Đơn Dũng tiếp tục nói:" Thương lượng chuyện kiếm tiền với mọi người không có ý gì khác, dễ như trở bàn tay thôi... Thực ra kiếm tiền không khó, hơn nửa năm trước tốt nghiệp, lục túi tối đa chỉ mua được bao thuốc lá, còn bây giờ? Cơ bản có thể thao túng vụ làm ăn trăm vạn rồi, nếu không tìm đúng đường, giống như mọi người, cả năm đi làm, tiền lương không đủ tiêu vặt... Nhưng tìm đúng con đường thì ngồi yên một chỗ, tiền cũng tự tìm đến. Không tiếp xúc các cậu không biết đâu, biết nửa năm qua anh kiếm được bao nhiêu không? Hơn trăm vạn đấy, biết anh kiếm thế nào không, chỉ làm công nhân vật chuyển thôi, đem thịt ngâm Sử Gia Thôn tới thành phố bán...
Thế mà cũng nói ra khỏi mồm được, Tống Tư Oánh nghe mà phải cắn răng cười, khoác lác quá rồi, còn nói không phải đa cấp. Mặc dù ai cũng biết Đơn Dũng kiếm được tiền, nhưng không biết kiếm được bao nhiêu, càng không biết Đơn Dũng còn nghèo hơn bất kỳ ai ở đây, trừ mấy cái kho lương thực ra thì chẳng có gì cả. Song nhìn mấy tên nín thở mà nghe, sợ là bị Đơn Dũng dẫn xuống hố rồi...
Quả nhiên Đơn Dũng kể lịch sử phất lên đầy bịa đặt của mình, từ nghèo khổ tới ngày nay, rồi quay sang miêu tả tiền đồ:"... Đừng thấy thế đã là khá, anh còn kém lắm, hôm qua anh tới triển lão xa hơi, nhìn seri Mercedes, anh không gọi được ra tên, giảm giá 8 vạn anh cũng chẳng mua được. Lúc anh đang xem có người cũng nhìn trúng, tuổi bằng anh thooii, khoác tay một em gái xinh đẹp, hỏi giá một cái, rút thẻ quẹt cái roẹt... Mẹ nó chứ, trực tiếp lái xe đưa gái đi luôn... Các cậu nói xem, thời buổi này mà trong tay không có ít tiền thì không phải là con người. Chúng ta chừng này tuổi rồi còn chìa tay ra xin tiền cha mẹ thì nhục lắm."
Câu này nói trúng điểm yếu rồi, cả đám thành quản hổ thẹn, cả Đản ca mà cũng là người nghèo, vậy bọn họ một tháng kiếm hơn nghìn là thứ gì? Vốn bình thường xin cha mẹ sống còn tạm, giờ nghe mới thấy đúng là không ra gì.
Bạch Thự Quang mau mồm có ích được một lần:" Đản ca, bọn em trông vào anh đó, vừa rồi anh nói cái gì mà phát tài ấy, cho bọn em theo với."
"Đúng thế, Đản ca, nếu anh có lối đi tốt, dù lột da bọn em cũng theo."
Cả đám mồm năm miệng mười nhao nhao cả lên, bị Đơn Dũng nói trúng chỗ ngứa, Đơn Dũng hất hàm về phía hộp thức ăn:" Chính cái đó, anh đăng ký một công ty thực phẩm xanh, đây là sản phẩm chủ lực năm nay, có bảy phiên bản, mười bốn loại, bán buôn cho các cậu với giá thấp nhất, đảo bảo các cậu kiếm kha khá."
Hả, bán đồ rang à?
Thế là đám sứt môi lồi rốn trố mắt ra, ngay cả Lôi Đại Bằng chả tin, một đám trạch nam ngồi ăn với bốc phét chứ làm được cái gì? Mấy tên gãi đầu gãi tai, số tiền này xem ra vô duyên với anh em rồi.
Lôi Đại Bằng nhổ vỏ hạt dưa đi, không vui nói:" Em nói này Đản ca, ai chơi thế, anh kiếm việc gì đơn giản chút thôi, ví như đánh người phá quán đều được, chứ chuyện khó thế này thì ai mà chơi nổi? Bọn em bán cho ai?"
"Đúng thế, bán đi đâu đây?" Tên gầy Triệu Phong Tụ hỏi, hắn bị lé, ăn hạt thông tới ngon lành, ngon thì ngon, nhưng bán không dễ:
"Chuyện này bọn em không tham gia nữa." Lật Tiểu Lực thấy không giúp được Đản ca, thấy xấu hổ lắm:
Lúc này thức ăn đưa lên hai món, mọi người bắt đầu ăn uống, Đơn Dũng chẳng vội, rót rượu một vòng, vừa rót vừa nói:" Các cậu không ra ngoài kiếm sống không biết kiếm tiền thế nào, anh hoi, nghề nào kiếm tiền nhất?"
"Chủ mỏ than."
"Sai, tôi thấy chủ sắt mới đúng."
"Kinh doanh internet."
"Địa ốc."
Mỗi tên một câu, vẫn là Bạch Thự Quang khác người:" Sai hết là mại dâm, đánh bạc và ma túy."
Tức thì mấy cánh tay vươn ra đánh bôm bốp thằng ngu đó, Tống Tư Oánh nãy giờ nhịn cười thôi đã khổ lắm rồi. Vậy mà mặt Đơn Dũng cứ như không, mời rượu nói:" Đều không đúng cả, kiếm tiền nhất là làm quan, quan lớn tới quan nhỏ khắp cả nước, chỉ có lãi chứ không có lỗ, vì sao lại có từ quyền tiền? Vì có quyền mới có tiền, tiền xếp sau quyền, người khác không biết chứ chẳng lẽ các cậu không biết, bọn phú nhị đại vênh váo vậy chứ, gặp phải anh em ở đây ai sợ không? Oánh rơi răng hết."
Cái này đúng thật, cả đám vui vẻ chạm cốc với Đản ca, thừa nhận lời này.
Chỉ là chưa liên hệ được với chuyện làm ăn.