← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 87 Xa xa gần gần nhớ nhớ nhung nhung.  (1)

Lần này vai trò cho Tống Tư Oánh không nhiều, đơn thuần chỉ là đi theo cho quen sau này tiện làm việc thôi, người thuyết phục chủ yếu là Đơn Dũng. Sau một màn công tác mào đầu khá hiệu quả, khơi lên hứng thú của đám sứt môi lồi rốn, Đơn Dũng đi vào trọng tâm hơn quay sang Lôi Đại Bằng cười hỏi:" Đại Bằng, người khác không hiểu vụ này kiếm thế nào, chẳng lẽ cậu cũng không hiểu."

Lôi Đại Bằng rùng mình một cái, trí khôn bắt đầu được phát huy, vỗ đầu nói:" Đúng rồi, cha em làm quan, nghe ông ấy nói, có khả năng được đề bạt lên làm phó cục trưởng."

"Cha em không phải quan, chỉ làm sở trưởng tí xíu là hết, không lên được nữa." Lật Tiểu Lực ủ rũ:

Đơn Dũng nhìn Đại Béo an ủi:" Lớn nhỏ cũng là quan, cứ là quan sẽ có quyền, không cần biết lớn nhỏ, cậu liên tưởng cha cậu với số hạt bí, hạt thông trên bàn xem."

Vừa là vỗ về, vừa là dụ dỗ, hai anh em không thẹn có giao tình từ lúc mặc quần thủng đít, Lôi Đại Bằng chính đạo không hiểu, tà đạo lại thông, vỗ trán, hớn hở nói:" Đản ca, anh muốn để lãnh đạo phát phúc lợi đúng không?"

"Ái da, con mẹ nó, anh nói thế nào nhỉ, cậu đúng là thiên tài... Cho cậu biết n hé, đây là chiêu nhất cử lưỡng tiện, đội viên trong đội cha cậu bao nhiêu người? Kiếm được bao nhiêu, làm xong vụ này, đừng nói cậu nợ anh, mà là anh nợ cậu đấy." Đơn Dũng dỗ dành:

" Các anh em, các anh em, cơ hội làm ăn, cơ hội phát tài tới rồi." Lôi Đại Bằng mừng lắm, vỗ bàn vẫy tay gọi đám sứt môi lồi rốn tới gần, an bài:" Trương Vệ Hoa, cha cậu ở chi cục Ngũ Mã hả, về bảo cha cậu phát đồ Tết cho mọi người, dưới chi cục có mấy đồn công an, nhiều người lắm... Vương Mẫn, cha cậu làm gì nhỉ, công đoàn trực thuộc thành phố hả? Vậy đơn vị xí nghiệp đều do họ quản, tùy tiện kiếm một đơn vị cả trăm người, không tiếp thị hạt dưa không cho chỉ tiêu vào đáng, cậu phát tài rồi... Đồng Vĩ, nhà cậu làm ở China Mobile hả, sao quái thế, mẹ cậu lại làm ở China Unicom... Tóm lại là nhà cậu chân đạp hai thuyền, làm thế này ... Tiểu Cái, sao tôi chưa nghe nói nhà cậu làm gì?"

"Làm ở chính phủ khu, có điều cha mẹ em ly hôn rồi." Đái Đình Giáp lắc đầu, nói rất lạnh nhạt, đoán chừng đây là nguyên nhân tính cách cô độc của hắn, nói một câu làm không khí lắng hẳn:

Ai ngờ Lôi Đại Bằng nghĩ khác, kích lệ:" Cậu ngầu nhất rồi, ly hôn là tốt, cậu hơn người ta một cha kế mẹ kế, ai dám không nể mặt cậu?"

Cả đám há hốc mồm, vậy mà cũng nghĩ ra được à? Không ai dám bình luận gì.

Cái Đình Giáp không ngốc, nói với Đơn Dũng:" Anh Đơn, anh đúng là bỏ công bỏ sức đấy, nhưng cách này không mới, năm nào chẳng có người bày đủ trò để được thành hàng phúc lợi của đơn vị?"

"Đúng rồi, nhưng tiền đâu rơi vào túi các cậu? Mà vào túi gian thương, nếu biết tiền ở đó, vì sao chúng ta không kiếm mà để cho người khác kiếm? Thế này đi, nếu các cậu ngại không nói, vậy đánh tiếng thôi, anh đi nói chuyện với cha mẹ các cậu. Chỉ cần bàn thành công, không cần đợi kết toán, tiền chênh lệch sẽ gửi thẳng vào thẻ ngân hàng của các cậu, thế nào?" Đơn Dũng nói:

"Được, nể mặt Lôi ca luôn coi em như anh em, vụ này dù không kiếm được tiền em cũng giúp." Tiểu Cái rất thích sự hào sảng dứt khoát của Đơn Dũng:

"Cái gì mà không kiếm được tiền, kiếm được ít cũng không thể chấp nhận." Lôi Đại Bằng nhận lời thay Tiểu Cái, rồi quay sang hai tên béo mắng:" Các cậu phải đi đầu làm gương, năm nay sở thuế vụ cha cậu không phát gạo phát dầu nữa, mà phát đồ rang khô, hiểu không?"

Hai tên béo gật ngay, nói sẽ về nói chuyện với cha mình, lối nhỏ quanh co, phía trước tươi sáng, đám quan nhị đại đều cười toe toét. Dù sao thường ngày cái mồm này dùng đủ trò xin tiền cha mẹ, nên nói chuyện này không khó, cả đám nâng chén chúc chuyện tốt sẽ thành.

Thực ra làm ăn với đơn vị đơn vị cần có chỗ tiền vào, nếu không anh xách quà tới cũng chẳng biết tặng ai, tặng bao nhiêu cho đủ. Ra tay từ đám người này là marketing đúng đường rồi, Tống Tư Oánh tủm tỉm cười nhìn Đơn Dũng và đám thành quản ăn uống tưng bừng, lại còn xúi về nhà phải nói ra sao, trường hợp trong nhà không đồng ý phải nói gì. Đám quan nhị đại gật đầu như gà mổ thóc, mắt thì sáng lên, lúc này tám phần đã nghĩ tới phải tiêu số tiền này ra sao.

Tựa hồ có một cánh cửa đang từ từ mở ra, đám thành quản ngồi đây có cha mẹ tới từ đủ đơn vị khác nhau, ngành nghề khác nhau, tới Tống Tư Oánh cũng thấy bữa cơm này rất đáng giá, đến khi cô cũng tham gia vào đoán đố uống rượu, không khí càng thêm tưng bừng.

Đã có thiên thời và địa lợi, giờ lấy thêm nhân hòa, chuyện làm ăn này, giờ muốn không thành cũng khó lắm.

…………… …………

Kính coong!

Giao hàng đứng ở ngoài cửa sắt gọi lớn, đây là tiểu lâu kiểu tầng kép, trong sân có cây phượng hoàng hoa đã tàn vẫn còn sắc đỏ, men theo lối đi là những chậu cây cảnh trang trí ngôi nhà màu trắng trông hết sức dễ chịu thư thái. Tả Nam Hạ dừng động tác thái cực, giúp việc trẻ vội chạy ra nhận đồ. Oa, món đồ thật lớn, một thùng giấy cao bằng nửa người, giao hàng giao xong là chạy, cứ như sợ người ta nhờ bê giúp vào nhà.

Tả Nam Hạ đi tới giúp, một gói hàng thật to, nhìn người gửi là Đơn Dũng từ Lộ Châu gửi tới, ông hướng về trong nhà gọi lớn:" Hi Dĩnh, có người gửi đồ cho con này, con muốn bóc ra không, hay muốn mang về phòng."

"Cái gì vậy cha?" Tả Hi Dĩnh bê đĩa trứng gà ốp lếp ăn sáng, thò đầu ra hỏi, thấy gói hàng lớn thì ngạc nhiên:" Ai gửi thế ạ?"

Nói xong chạy ra, một thân áo trắng hơn tuyết, tới gần thấy Lộ Châu gửi, mỉm cười bảo giúp việc lấy kéo cắt. Thứ lớn thế này, chuyển vào nhà cũng vất vả, Tả Hi Dĩnh tỏ mò lắm:" Cha nói xem có thể là thứ gì?"

"Đồ ăn ấy mà." Tả Nam Hạ khẳng định chắc nịch:

Tả Hi Dĩnh phì cười, hai người họ ở mặt này tâm linh tương thông, cô cũng tán đồng:" Không biết là cái gì đây?"

"Cái này thì cha không đoán được, Lộ Châu là đất lành của phương bắc, riêng quả khô thổ sản đã mấy chục lại, ai biết được cậu nhóc đó có trò mới mẻ gì. Hi Dĩnh, thời gian qua hai đưa liên hệ thế nào?" Tả Nam Hạ hỏi:

"Chẳng liên hệ mấy, hình như cậu ấy bận lắm." Tả Hi Dĩnh hơi không vui:

"Có áp lực tất nhiên là bận rồi, từ tầng thấp nhất đi lên sống cho thể diện đâu dễ dàng." Tả Nam Hạ đánh giá:

Giúp việc cắt hết băng dính, giấy bọc, bìa các tông, để lộ ra bí mật bên trong, một cái hộp hỗ sơn song làm Tả Nam Hạ sáng mắt, Tạ Hi Dĩnh đã nhanh tay lấy trước.

"Xem ra đúng là bận thật ha ha ha." Tả Nam Hạ nhìn là đã đoán ra cái gì:

"Ồ, thật là hay." Tả Hi Dĩnh nhìn cái hộp làm bằng gỗ, hoa văn cổ kính ngũ tử đăng khoa:

Tả Nam Hạ cũng lấy một cái, hoa văn thập toàn thập mỹ, cô giúp việc trẻ đặt từng cái hộp lên bàn chưa kịp dọn đồ ăn sáng. Tổng cộng có mười bốn cái hộp, Tả Hi Dĩnh mở ra xem, bên trong toàn bộ là đồ rang như hạt dưa, lạc, hạch đào, đỗ đen đỗ đỏ, mở một hộp khác có vừng, du quỳ và mấy thứ nữa cô không nhận ra, cô bốc cái này một ít, ăn cái kia một ít, ăn phải thứ lạ nhổ ra tay, nhăn mặt hỏi:" Cha, đây là cái gì?"

"Nhân hồ đào ngọt, có vỏ đấy, con phải đập ra ăn bên trong." Tả Nam Hạ dạy:

Tả Hi Dĩnh cẩn thận bóc vỏ, khó khăn lắm mới ăn được một cái, sau đó ném qua bên, vốc nắm vừng thơm phức nhai:" Phiền chết, ăn vừng cho ngon."

"Ha ha ha, mỗi thứ một vị mà, chà, thằng nhóc này thành tinh rồi, làm ra được thứ có nền tảng văn hóa truyền thống như thế." Tả Nam Hạ mỗi thứ chỉ nhầm một chút, ánh mắt chủ yếu lại nhắm vào những cái nắp hộp với đủ loại hoa văn: