Q2 - Chương 88 Xa xa gần gần nhớ nhớ nhung nhung. (2)
Tả Hi Dĩnh có vẻ không thích cha mình đánh giá Đơn Dũng cao như thế:" Nói không chừng là cậu ta mua ở đâu đó."
"Chắc chắn là không phải, thứ đồ rang nếu thành cả loạt sản phẩm như thế thì phải nổi tiếng lâu rồi, con xem có cái nào quen mắt không?" Tả Hi Dĩnh giơ nắp hộp lên hỏi:
"Đây là hoa văn thời Minh Thanh, a, con nhớ ra rồi." Tả Hi Dĩnh giúp cha mình chỉnh lý tư liệu, trí nhớ cô rất tốt:" Con thấy trong kho tư liệu văn hóa dân gian, cũng là mười bốn... A, con hiểu rồi, nhất định Tư Mộ Hiền lén lút đưa cho cậu ấy."
"Khà khà chắc chắn là Tư Mộ Hiền, toàn bộ Lộ Châu không đâu khác có trọn vẹn bộ hoa văn này. Có nhãn quang lắm, đưa hạt giống văn hóa vào sản phẩm, sẽ tạo ra cộng hưởng, chỉ là chế tác quá thô sơ. Nhưng với túi tiền của cậu ta, làm được tới mức độ này đã là khá lắm rồi." Tả Nam Hạ xem những cái hộp hình thoi hoặc hình vuông tròn, hứng thú tán gẫu với con gái:" Hi Dĩnh, người ta tặng con thứ hay như thế, con cũng không gọi điện thoại cám ơn một chút à?"
"Hừm, cha đừng tưởng con không thấy, tên người nhận là cha. Hừm, chỉ biết nịnh cha, căn bản không để con vào mắt." Tả Hi Dĩnh cố ý nói, không thèm để ý tới cha mình nữa, đi được vài bước quay về, chọn hai cái hộp mình thích nhất, hừ thêm một tiếng lên lầu:
Kệ cái tính dỗi hờn của con gái, Tả Nam Hạ cúi người xem đi xem lại hoa văn, tuy hơi thô, có điều đặt gần những món đồ gia dụng cổ kính đắt tiền trong nhà cũng không hề thấy thua kém. Ông xem rất lâu, đến khi cô giúp việc nhắc mới nhớ là đã qua thời gian uống trà thường ngày rồi. Tả Nam Hạ cầm một cái hộp đi ra ghế ngoài sân, bấm điện thoại nói.
"Hi Dung này, ở Lộ Châu có công ty kinh doanh sản phẩm xanh Lộ Phong cho ra loạt sản phẩm, con xem sao... Ừ, hay lắm, rất có phong cảnh đặc sản địa phương, con mang về nhiều chút, Tết đi thăm bạn bè thân thích, thứ hiếm ấy... Cha giúp ai á, ha ha ha, không cần cha giúp, người ta đã làm không tệ rồi."
...................................
Cộc cộc cộc! Tiếng gõ cửa, hơi mười mỹ nữ mặc bộ đồ bó sát người, đang luyện tập trong phòng thể dục tức thì dừng động tác. Thì ra là bà chủ Đào Thiên Hạc giơ nắp hộp thức ăn lên:" Ai đặt cái này vào phòng tôi thế?"
"Lôi Đại Bằng lấy lòng chị đấy, chị Đào, cậu ấy bảo em mang về." Nguyễn Ngọc đang làm động tác duỗi chân, người áp sát dưới sàn, dèo như diễn viên xiếc:
Một cô gái khác đang chạy bộ nói:" Chị Đào, chị là người cuối cùng nhìn thấy đấy, chứ bọn em đã ăn khô cả cổ không muốn ăn nữa rồi."
Cô gái khác khoe:" Em thì thu được mấy hộp thế này rồi."
Các cô gái tụ tập một chỗ thì đề tài rất nhiều, té ra là đám thành quản lấy thứ này lấy lòng đám chị em người mẫu, từ khi quen đám thành quản đó, bình thường đám chị em không thiếu đề tài vui cười, cả Ninh Giai cũng tham gia. Một cô gái tên Tinh Tinh còn hào hứng kể là đại ca tên béo Lật Tiểu Lực kinh doanh đồ rang khô, nghe cậu ta khoe khoang đây là món đồ rang mà dân tham ăn thích nhất... Các cô gái khác chỉ nghe vui vậy thôi, nhưng Đào Thiên Hạc lại để ý, cô rời phòng gọi điện thoại cho Lôi Đại Bằng, khi về tới văn phòng thì nghi vấn đã có lời giải đáp.
Nghi vấn gì thế? Tất nhiên là về hướng đi của Đơn Dũng rồi, cha cô hỏi mấy lần cô đều lảng đi, mỗi lần nhắc tới cái tên ấy cô đều có cảm giác khó mở miệng. Cuộc sống khô khan buồn tẻ, có lẽ có không ngại thi thoảng đổi gió một chút, nhưng cô không muốn cuộc sống của mình hỗn loạn ầm ĩ, cô có bạn trai rồi, thậm chí cách kết hôn rất gần, cô không muốn đảo lộn mọi thứ. Lúc mới đầu, cô rất sợ bị Đơn Dũng bám dính lấy, thật may là y không làm thế, thậm chí ngay một chút tin tức cũng không có.
Tâm tư nữ nhân phức tạp, đôi khi chính bản thân họ cũng không hiểu, không liên hệ thì cô lại thất vọng, nghi ngờ sức hút của bản thân. Mỗi lần nhớ tới, Đào Thiên Hạc lại tức tối mắng trong lòng: Gia súc. Câu này mang theo sự khoan khoái, làm cô nhớ đêm tiêu hồn đó, tựa như lần đầu mới biết tới khoái cảm giữ nam và nữ.
Lúc này hộp thức ăn được đặt trên bàn, hình lục lăng, bề ngoài hộp khắc hoa văn cổ điển, trông có chút quen mắt, nhìn kỹ thì ra là sáu cánh hoa mai, theo truyền thống gọi đây là lục lục đại thuận. Xem càng kỹ, Đào Thiên Hạc có con mắt thẩm mỹ phải kinh ngạc vì thiết kế bắt mắt này.
Không, không phải là thiết kế, mà là một hơi thở cổ điền đậm đà phát ra, loại phẩm vị không nổi bật mà vẫn cá tính. Thứ này làm giá trị của món đồ rang khô rất quê ở bên trong được nâng tầm, thành thứ mang hương vị văn hóa. Đặt cái hộp này trong căn phòng hiện đại của cô, không hề mất giá.
"A, đi đúng đường rồi."
Đào Thiên Hạc quan sát hồi lâu liền phát hiện ra thâm ý của hộp thức ăn này, đã gần tới Tết, chẳng cần phải suy nghĩ, cái này chắc chắn tạo cảm giác cao cấp hơn hộp bánh Tây. Những thứ đồ rang của Lộ Châu không ít, nếu không đựng túi giấy thì cũng là túi chân không, trông lộ ra loại sản phẩm đầu đường, còn đóng gói trong hộp thế này, đặt bên cạnh bàn trà, chủ nhà thành có gu hơn nhiều.
"Tìm được đường làm ăn rồi, bảo sao không kinh doanh thịt lừa nữa."
Đào Thiên Hạc đoán ra được giá trị của thứ này, chi phí thấp, lợi nhuận cao, làm ăn tốt hơn nhiều kinh doanh thịt lừa chi phí cao, lợi nhuận thấp. Lật đi lật lại, mác ở dưới đáy hộp, có địa chỉ và SĐT nhà máy, cô rút điện thoại hỏi giám đốc nhà máy, quả nhiên là con gia súc đó: Đơn Dũng.
Không gọi điện cho con gia súc giám đốc đó, Đào Thiên Hạc trực tiếp đem hộp thức ăn tới nhà hàng tìm cha, đưa cho cha cô xem, giải thích vài câu. Hiệu thịt lừa ngâm đường Giải Phóng vẫn còn đang chống đỡ, làm Đào Thành Chương lo nhất là người ta còn có hậu chiêu gì, nên luôn thấp thỏm. Giờ nghe nói người ta chuyển n ghề rồi, Đào Thành Chương thở phào, hứng thú nhìn hộp thức ăn kia.
"Không tệ, gia công đơn giản, lợi nhuận phong phú, chỉ là nhân công, nguồn hàng và địa điểm không dễ giải quyết … Cậu ta về quê rồi à? Bao sao lâu rồi không thấy động tĩnh... Khá, khá, chàng trai đó đầu óc linh hoạt hơn cha, đại khái biết thị trường là nơi nói chuyện bằng thực lực nên đã dứt khoát rút lui.
Trong lời nói vừa có sự vui mừng lẫn tiếc nuối, có lẽ là làm ăn thiếu đi một đối thủ như vậy, lạc thú ít đi rất nhiều, nếu nhìn thấy Đơn Dũng đối đầu với Trần công tử, Đào Thành Chương sẽ cực lực ủng hộ.
Đào Thiên Hạc không hiểu tâm trang phức tạp của cha mình, hỏi:" Cha, hai người rõ ràng là không cùng một cấp bậc, sao cha cứ phải lo tới cậu ta? Cha nên lo thịt lừa Đông Quan Tịch và hai thương hiệu cổ truyền ở Nam Thành ấy, bọn họ mới là đối thủ của cha."
"Con hiểu cái gì, thứ cạnh tranh mà con không nhìn thấy mới đáng sợ, cái thấy được thì chẳng có gì đáng sợ nữa." Đào Thành Chương trả hộp cho con gái:
"Vậy... Cha đề phòng như thế, mấy năm trước chúng ta mua lấy nhà hàng này, có phải là cha ngầm phá người ta không?" Đào Thiên Hạc ngần ngừ hỏi:
Đào Thành Chương mặt tối sầm làm Đào Thiên Hạc sợ hãi im ngay, ông ta thảm nhiên nói:" Không phá, làm sao mua được cái nhà hàng tốt thế này?"
Đào Thiên Hạc hỏi xong liền hối hận, chuyện này có lẽ không biết gì thì tốt hơn, có chuyện làm ăn nào sạch sẽ đâu cơ chứ? Hồn xiêu phách lạc rời nhà hàng, lên xe, đi không mục đích hồi lâu, cô đột nhiên tăng tốc rời thành phố, hướng tới trấn Triêu Dương.