Q2 - Chương 89 Xa xa gần gần nhớ nhớ nhung nhung. (3)
Lộ trình không xa, nhưng cũng chẳng gần, đi được nửa đường Đào Thiên Hạc thấy trời âm u, giống như sắp có tuyết rơi, năm nay tuyết đầu mùa còn chưa có. Có điều cũng chưa chắc lắm, trời cũng âm u nhiều ngày rồi, có thấy tuyết rơi đâu, nhưng mà như thế càng tệ, vì kìm hãm lâu ngày như thế không rơi thì thôi, nếu rơi chắc chắn là tuyết lớn, hơn nữa không thể dừng lại trong một sớm một chiều. Nghĩ thế Đào Thiên Hạc đỗ xe lại, ngần ngừ giữa đi và về, tìm lý do cho hành động của mình, cuối cùng cắn răng đi tiếp.
Mình nhớ y sao?
Không phải, ý nghĩ đó vừa nổi lên, Đào Thiên Hạc liền phủ định, đối phương vị trí không đủ cao, gia thế hay gia sản không đủ giàu, còn về đẹp trai à, cũng đẹp trai đấy, nhưng cô sống ở thế giới người mẫu, ít thiếu nhất là anh chàng điển trai đủ phong cách với thân thể hoàn hảo. Nhìn nhiều khiến cô thậm chí sinh chút cảm giác mệt mỏi thẩm mỹ, mấy cô người mẫu cũng có cảm giác này, vì vậy mà mới thấy ba tên béo vui mắt.
Cho dù có một đêm điên đảo mê hồn, sau đó Đào Thiên Hạc bình tĩnh lại nghĩ thế nào không tìm ra được trên người Đơn Dũng có gì thu hút mình... Cô biết đêm đó chẳng qua là rung động nhất thời.
Vậy không nhớ sao?
Nói thế thì thành lừa mình lừa người quá rồi, bạn bè xung quanh cô, rồi đám cha chú tán gẫu, cô luôn loáng thoáng nghe thấy cái tên đó, như tâm ma bám dính lấy, muốn gạt bỏ mà chẳng được.
Hoang mang, do dự, thậm chí nghi ngờ phán đoán của bản thân, Đào Thiên Hạc không xác định được cảm xúc của mình bây giờ, điều duy nhất chắc chắn đó là một đêm không thể quên. Trước khi gặp Đơn Dũng, Đào Thiên Hạc là cô gái của sự nghiệp bất kể nhu cầu tình cảm hay tình dục đều bình thường, có chút lãnh đạm, vậy mà cô không dám tưởng tượng, mình lại có lúc đói khát như vậy. Đêm đó cô hết lần này tới lần khác bị đưa lên cao trào, hoặc ôn nhu, hoặc thô lộ, hoặc thân mật, nhiều lần do cô chủ động đòi hỏi. Rất nhiều đêm cô đơn cô giật mình tỉnh giấc, đưa tay vuốt ve người không tồn tại bên cạnh.
Bảy lần, tất cả là bảy lần … à không, còn một lần buổi sáng nữa, cô nhớ rõ.
Thuốc độc, y là loại độc nhất... Đào Thiên Hạc nhớ tới lời Ninh Giai, lại mắng một câu gia súc, nếu như vẻn vẹn chỉ là khao khát tình dục, vậy chẳng phải xấu hổ lắm à?
Tuy nói một khi cởi quần áo ra rồi, làm việc gì cũng chẳng cần xấu hổ, nhưng quần áo mặc vào rồi thì có thứ phải để ý tới thể diện, không thể để y cho rằng mình đói khát nhớ nhung nên chủ động dâng mình tận cửa. Nghĩ như thế Đào Thiên Hạc lại muốn rút lui, không ngờ rằng cứ mải suy nghĩ đã đi hết lộ trình từ bao giờ, lúc này vừa vặn trong tầm mắt đã là tấm biển Công ty khai thác phản triển thực phẩm xanh Lộ Phong. Sau tấm biển là một hàng kho lương cao lớn đen xì xì trong sắc trời u ám, tựa như pháo đài đứng trong sương mù, tạo lực xung kích cực mạnh. Đào Thiên Hạc ngước mắt nhìn đi qua cánh cổng mở rộng.
Rất náo nhiệt, trong sân có hai chiếc xe hàng mới tinh tựa vừa mua, ra vào là những chiếc xe công nông ba bánh nổ bành bạch phun khói đen xì, tiếng địa phương khó nghe. Đào Thiên Hạc vội đánh tay lái sang bên né, tiếp đó cô thấy một chiếc xe Mercedes thương vụ đỗ cách đó không xa, cô nhận ra đó là xe của Tả gia, từng tới Lư Nhục Hương. Đợi thêm một lúc quả nhiên từ trong đi ra là giám đốc Vương Nghĩa Hào, tuổi chưa tới 40, trong giới thượng lưu không lớn ở Lô Châu, đây là chàng trai độc thân sáng giá, bạn gái cũ là nhà thiết kế thời trang.
Đi cùng còn có một nữ nhân mặc áo khoác dài, vóc dáng rất được, áo đỏ rực cùng với quần đen, ăn mặc chẳng có tí gu thẩm mỹ nào, lại còn đeo găng tay nữa, đang bắt tay tạm biệt giám đốc Vương. Khi Vương Nghĩa Hào quay xe đi ra cũng nhận ra xe Đào Thiên Hạc, dừng lại hàn huyên vài câu, nói là tới đặt hàng, gặp mặt một thoáng là đi ngay. Đào Thiên Hạc biết quan hệ thân thiết giữa Đơn Dũng và Tả Nam Hạ cô không bất ngờ, nhưng có người bất ngờ, nữ nhân trông như quán lý kho chỉ tay đanh đá nói lớn:" Này, cô ở đâu tới đấy, làm sao đỗ xe ở chỗ chúng tôi?"
Chính là Tống Tư Oánh, cô đi tới gần, một là nhìn xe, hai là nhìn người trong xe, ba là nhìn túi xách, thế là xong, khí thế tụt xuống hẳn, trên xe tùy ý ném chiếc túi xách Hermès mà cô thèm muốn từ lâu, đắt quá không mua nổi. Giờ nhìn cô gái kia trang điểm trang nhã đơn giản, miệng rộng gợi cảm, ăn mặc thời thượng không phô trương, quyến rũ mà vẫn trang trọng, giống khí thế một bà chủ. Đứng cạnh người ta đại tỷ ngày nào Đh Lộ Châu liền biến thành cô gái nhà quê, tươi cười hỏi:" Chị tới đặt hàng ạ?"
"À.. Ừ, đúng." Đào Thiên Hạc tùy tiện gật đầu, cũng nhìn Tống Tư Oánh, tóc vàng, áo đỏ, quần đen, trông kinh chết đi được, rõ ràng là mỹ nhân mà ăn mặc hỏng hết cả vẻ đẹp rồi, cô suýt chút nữa bệnh nghề nghiệp tái phát tới điều chỉnh một phen, mái tóc kia không nhuộm sẽ là gương mặt thanh thuần tươi mát thế nào:
"Chị thích loại nào ạ, không phải tôi khe, bây giờ mỗi ngày đều mấy công ty lớn tới nhập hàng, vừa mới rồi đây, là tập đoàn Thiên Tích, bọn họ lấy 2000 suất... Hiện giờ chúng tôi phát triển mười bốn loại, trước Tết sợ cung không đủ cầu... À phải, quên chưa hỏi tên chị."
Tống Tư Oanh cũng mắc bệnh nghề nghiệp rồi mải tiếp thị quên mất hỏi khách hàng là ai, đến khi Đào Thiên Hạc đưa danh thiếp cho cô mới sực tỉnh, đúng rồi, cô đã nghe Lôi Đại Bằng nói tới, là bà chị giám đốc công ty người mẫu. Thế là coi Đào Thiên Hạc thành khách hàng Lôi Đại Bằng giới thiệu tới, nên càng thêm nhiệt tình, mời vào nhà kho.
Đào Thiên Hạc vốn chỉ định nhìn bên ngoài, ai ngờ bị Tống Tư Oánh nhiệt tình kéo vào trong, nhà kho cao tới mười mấy mét chất tận nóc, công nhân làm việc có xe nâng lên xuống, riêng kho này phải gần hai mươi công nhân rồi. Tống Tư Oánh cứ nói luôn mồm, mãi Đào Thiên Hạc mới nói vào được:" Giám đốc Tống, tôi tới tìm Đơn Dũng."
"Tôi cũng có thể quyết được." Tống Tư Oánh nói xong sực tỉnh nhìn lại Đào Thiên Hạc, dám khẳng định cô gái phẩm vị cao này chắc chắn không phải thể loại Đơn Dũng dính dáng tới được, tươi cười nói thêm:" Anh ấy sắp về rồi, tới Lộ Bắc thu mua trấu cám rồi."
"Trấu cám sao, trong sản phẩm của các cô có trấu cám à?" Đào Thiên Hạc ngạc nhiên, thứ này cho gia súc ăn còn được:
"À, tôi nói sai rồi, thứ này là nguyên liệu thừa, chúng tôi bán lương thực phụ và đồ khô... Ô anh ấy về rồi." Tống Tư Oánh không muốn giải thích rõ, nghe bên ngoài có tiếng động cơ rầm rầm rồi tiếng Đơn Dũng hô "rỡ hàng", vội đi ra ngoài:
Nhảy từ trên xe xuống là chàng trai cao ráo, vốn trông có chút thổ phì, lúc này toàn thân bụi bặm càng giống nhảy ra cướp đường. Tống Tư Oanh cười ngặt ngoẽo, cái tên này keo kiệt lại chắt bóp, làm ăn vừa tốt một cái là tự mình đi làm công nhân vật chuyển, cả ngày cô không ít lần phải cười, mỗi lần y đi về là lại mang đủ thứ rác trên người.
Phía bên kia Đơn Dũng nghe thấy tiếng cười, mặt mừng rỡ không biết phát tiết thế nào, chạy tới ôm chầm lấy Tống Tư Oánh xoay trên không, hô:" Tuyết sắp rơi rồi, Tuyết sắp rơi rồi... Phát tài rồi, chờ đợi suốt cả tháng ngày này cũng tới. Hôm nay tôi về thì giá tăng lên... Cô sắp thành phú bà rồi... Ha ha ha ha."
"Mau buông tôi ra, buông ra..." Tống Tư Oánh đánh Đơn Dũng, có chút xấu mặt, có bao người đang nhìn kia kìa:
Đơn Dũng đang hưng phấn quá độ, định xoay hai vòng nữa, không ngờ khóe mắt nhìn thấy bóng dáng tha thướt sang trạng cao nhã đứng bên cửa kho, khựng người lại.
Úi da, Tống Tư Oánh hoa dung nguyệt mạo bị ném sang bên đúng ý nguyện.