← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 90 Tiêu sái nhìn trở trời. (1)

Đám công nhân đang rỡ hàng nhìn Tống Tư Oánh xoa mông đau đớn thì cười phá lên, Tống Tư Oánh càng điên, chống tay ngồi dậy, đá chân Đơn Dũng, vừa đá vừa mắng chửi:" Anh muốn chết rồi."

Cú đá đó rất mạnh, có điều Đơn Dũng bị đá lại chẳng có chút phản ứng nào, Tống Tư Oánh định đá nữa thì phát hiện Đơn Dũng ngây ra nhìn chằm chằm vào cô gái nói tới đặt hàng, xua xua tay trước mắt y. Đơn Dũng tức thì có phản ứng, cười trông rất ngu, bộ đồng phục công nhân dính đầy trấu, vậy mà cô gái đối diện nhìn có vẻ thích lắm, cũng mỉm cười với y.

Tống Tư Oánh tức thì nghi ngờ, chỉ hai người:" Hai người không phải là..."

"Không phải như cô nghĩ." Đơn Dũng biến câu nghi vấn thành khảng định:

Tống Tư Oánh vẫn còn nghi ngờ:" Anh biết tôi nghĩ gì à?"

"Tôi biết cô nghĩ sai là được, cần gì biết cô nghĩ gì chứ?" Đơn Dũng chào Đào Thiên Hạc trước, sau đó giới thiệu:" Cô ấy là bạn tôi, cũng là bạn Lôi Đại Bằng... À, hai người biết nhau à? Đào Đào, sao cô lại tới đây?"

"Rảnh rỗi tới xem chút, thuận tiện đặt ít hộp đồ ăn, làm tốt lắm." Đào Thiên Hạc che đậy:

Hai người nói rất đơn giản, có điều thái độ khi nhìn thấy nhau lại chẳng hề đơn giản, khiến Tống Tư Oánh sinh cảm giác mình trở thành bóng đèn làm vướng chân người ta, toàn thân thiếu tự nhiên. Cô nói một câu, hai người nói chuyện đi, sau đó vờ vịt đi chỉ huy công nhân rỡ dàng, có điều đầu thì cứ quay sang nhìn suốt, bộ dạng đó tám phần khiến Đào Thiên Hạc nghi ngờ.

Nói sao đây, bị nữ nhân kẹp rất thoải mái, nhưng bị hai nữ nhân kẹp vào giữa thì không dễ chịu gì.

Lúc này Đơn Dũng trông như con chuột từ trong bồ thóc chui ra, làm Đào Thiên Hạc cười không ngừng, Đơn Dũng hơi xấu hổ, mời cô vào gian ngăn cách trong kho hàng ngồi, Đào Thiên Hạc lắc đầu, nói tuyết sắp rơi rồi, cô phải về, chỉ thuận tiện đi qua đây thôi, vừa nói vừa đi trở về xe.

"Khoan đã... Cô mang ít hàng mẫu về nếm thử... Ê, Đại Quân, mang hai hộp gạo kê ra đây." Đơn Dũng gọi làm Đào Thiên Hạc ngăn không kịp:

Tức thì có một chàng trai đang chuyển hàng đáp lời chạy vào kho, không lâu sau mang hộp lớn ra, đóng gói ghi gạo xay đá Lộ Phong. Đơn Dũng đặt luôn lên xe Đào Thiên Hạc, Đào Thiên Hạc hơi xấu hổ:" Cứ làm như tôi từ xa tới đây là để lấy mấy hộp gạo của anh ấy."

Đơn Dũng cười nhẹ:" Cô tới mà không cho cô thứ gì, tôi mới ngại. Kinh doanh vẫn tốt chứ?"

" Vẫn thế... Có điều sao anh lại thành ra thế này?" Đào Thiên Hạc rốt cuộc nói lời trong lòng ra, thực sự không tiếp nhận được bộ dạng này của Đơn Dũng, hay nói cách khác là không tiếp nhận được hiện thực này:

Đơn Dũng cười:" Biết làm sao, thiếu nhân thủ, đành tự mình ra tay."

"Vậy... Có thời gian nói chuyện, hôm nay tôi nhìn thấy hộp thức ăn mới biết nhãn quang kinh doanh của anh rất tốt, nói không chừng là chúng ta còn có khả năng hợp tác." Đào Thiên Hạc mở cửa xe, không biết là có ý hợp tác thật, hay chỉ là kiếm cớ nói cho có, lại nhìn Tống Tư Oánh ở xa, lên xe lại chợt nhớ ra:" Anh sắp phát tài rồi à, vừa mới rồi hưng phấn như thế, nói xem phát tài gì?"

"À, kiếm được chút ấy mà, bán được vài trăm hộp quà nên vui quá... Mà tôi nói này Đào Đào, cô hiện rất thất vọng về dáng vẻ này của tôi phải không, nói cho cô biết, sự thực không phải thế, khi không làm việc tôi rất đẹp trai..." Đơn Dũng nói đùa lảng khỏi câu hỏi của cô:

Đào Thiên Hạc đúng là rất thất vọng nhưng cũng mừng, cũng tốt, như thế cô sẽ dễ quên hơn, cô đã vào chỗ ngồi, quay đầu lại mỉm cười, nụ cười rất nghề nghiệp: "Không thất vọng, hiện giờ cũng rất đẹp trai... Liên hệ sau nhé."

Người nhận câu nói này của cô thường tương đương, anh bị loại rồi, không còn cơ hội đâu.

"Ok, liên hệ sau."

Đơn Dũng chẳng biết có hiểu hàm ý trong câu nói đó không, vẫy tay nhường đường, chiếc Audi bẻ lái rồi từ từ lên đường cho tới khi không thấy bóng dáng đâu nữa y vẫn còn nghển cổ nhìn. Đột nhiên cánh tay đau nhói, thì ra là Tống Tư Oánh ở bên nhéo một cái, y bị đau trừng mắt lên:" Sao, tôi nhìn thôi cũng không được à? Tương lai bà chủ trông phải như thế, tôi YY chút không được sao? Không báo cho tôi trong điện thoại, giờ hay rồi, hỏng hết hình tượng."

"Bằng vào anh ấy à, nhìn lại bản thân đi, tiền còn chưa kiếm được đã mơ tới người mẫu, cái thứ gì vậy, nhìn thấy ả lẳng lơ đó liền làm tôi ngã." Tống Tư Oánh nói xong lại muốn đá Đơn Dũng:

Có điều Đơn Dũng né rất nhanh rồi ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt thần bí, kéo cô lại gần nói nhỏ:" Tiền sắp tới tay rồi, tin không, qua hôm nay sẽ có người tới tận nơi."

"Tin cái đầu anh ấy, tiền kẹt hết ở đây rồi, thời gian qua kiếm được bao nhiêu cũng ném vào đây cả, tôi rỗng túi rồi, chẳng mấy chốc là Tết, nếu không kiếm được tiền, tôi bóp chết anh." Tống Tư Oanh vô cùng thê lương tự nhìn bản thân:" Chính vì cái chỗ nát này của anh, biến chị đây từ cô gái thời thượng thành thôn cô, hôm qua đám Lão Bao tới tìm tôi cũng cười rụng răng... Tức chết đi được."

"Đừng giận đừng giận... Lên giá rồi, lên toàn bộ, xuân vận đã bắt đầu, nơi này của chúng ta sắp thánh hoàng kim đầy kho, thôn cô thì làm sao chứ? Chỉ cần có tiền, người ta vẫn coi cô thành bà cô tổ, đúng không... Xem kìa, giảu môi treo được nồi luôn, đã chịu được thời gian dài như thế, còn để ý một lát sao, tôi đảm bảo hôm nay sẽ có người tới dâng tiền cho chúng ta."

Đơn Dũng chạy đuổi theo Tống Tư Oánh an ủi, kiểu an ủi thế này Tống Tư Oánh nghe không chỉ một lần nữa, cô căn bản không tin, sắp mất kiên nhẫn rồi, tức tối đi vào kho, mặc xác Đơn Dũng luôn mồm nói "lên rồi, lên rồi."

…….. ……..

Lên rồi, lên rồi, con mẹ nó lên toàn bộ rồi, lên lớn rồi.

Vừa mới xem giá bán Đại Tân Trang báo ra buổi trưa, mắt Tiền Mặc Hàm xanh lét, chỉ tay chửi mắng:" Hồ Tử, con mẹ mày chứ nghèo điên rồi à, làm gì có chuyện này náo cũng tăng giá như thế, một tuần tăng tới một đồng bẩy... Mày bảo bọn tao bán thế nào?"

"Ông chủ Tiền, giá do ông chủ chúng tôi quyết, chúng tôi là người làm công, người ta bảo chúng tôi bán sao thì bán như thế thôi." Hồ Tử lại cố ý vỗ biển giá bán:" Giá ngày hôm nay là 17 đồng 7, tôi đành chịu, thức ăn gia súc tăng tới hơn 14 đồng, tuyết sắp rơi, chẳng biết giá này giữ được mấy ngày."

"Con mẹ mày."

"Đừng lải nhải, gọi Lão Triệu ra đây, làm cái buồi gì thế?"

" Đệch lừa nhà mày, mẹ kiếp."

Một đám đồ tể chửi om xòm, Tiền Hàm Mặc lửa giận bốc cao ba trượng, liên tục mấy ngày tăng giá, đối với đại hộ tiêu hao lượng lớn thịt lứa như bọn họ mà nói, đã chịu không thấu nữa rồi. Tiền Hàm Mặc đang định gọi điện thoại về nhà thì không ngờ quay đầu va phải Trần Hoạn Hải, hôm nay cả hai rảnh rỗi cùng kết bạn tới, Trần công tử đã nghe thấy hết, nhưng chẳng con ra gì:" Tăng thì cứ tăng đi, có một đồng tư, cậu có cần phải như thế không?"

"Ôi anh Trần ơi, anh không quản việc nhà không biết củi lửa đắt đỏ, thứ này tăng hơn một đồng tư là hiếm rồi đấy, một con lừa thịt chưa tới một nửa, tính tới thịt là tăng hơn ba đồng một cân. Chúng ta hiện giờ mỗi ngày giết hai mấy con, tính ra là lỗ mấy vạn đấy." Tiền Mặc Hàm tính sơ qua:

Trần Hoạn Hải vừa nghe một cái chỉ trại chăn nuôi:" Con mẹ chúng mày chứ, tiểu thư người ta bán thịt mấy năm không tăng giá, chúng mày bán thịt lừa tăng cái con mẹ gì?"

Đám đồ tể nghe thấy cười phá lên, Tiền Mặc Hàm biết trình độ Trần công tử chỉ tới đó thôi, không rảnh mà phụ họa nữa, bấm điện thoại báo báo.

"Cha... Đại Tân Trang tăng giá lên một đồng bảy, chỗ Đông Minh không biết thế nào, hay là con đi xa chút, tới Sử Gia Thôn xem sao, nhập một lần nhiều chút, bọn vương bát đản nhân năm mới tăng giá, ông chủ trốn không ra gặp, ở lại đây cũng vô ích... Vâng, cha đợi tin con, con tới nơi sẽ gọi điện..."