Q2 - Chương 91 Tiêu sái nhìn trở trời. (2)
Lên rồi, lên lớn rồi, lên tới mắt Tiền Trung Bình toét lửa, cách Nguyên Đán chưa tới hai ngày, đang định xuất đợt hàng lớn thì thịt tăng giá lớn như thế. Ông ta lái xe tới Lư Nhục Hương, Đào Thành Chương đã đợi sẵn, lên xe chưa ngồi vững đã hỏi:" Rốt cuộc là chuyện gì mà tăng giá nhanh như vậy?"
"Mẹ nó ai mà biết được, Tồn Trí đi tìm ông chủ Đại Tân Trang rồi, vừa bắt được người, tôi bảo Mặc Hàm tới Lư Viên xem sao, nhân lúc bọn họ tin tức không tinh thông, đặt được bao nhiêu thì đặt bấy nhiêu." Tiền Trung Bình toát mồ hôi, đúng thời điểm mấu chốt thế này lại tăng giá khác gì đâm một nhát dao vào trái tim ông chủ Tiền đâu cơ chứ:
Trên xe nói suốt, thảo luận tới n loại khả năng, đều không dám chắc, đợt tăng giá này tới quá bất ngờ, lại là trước khi tuyết xuống, không thể không hoài nghi có kẻ cố ý phá rối. Lái xe tới thẳng nhà máy thứ ăn gia súc Phong Tu ở ngoại ô phía tây, ông chủ Tôn của Vị Nguyên chặn giám đốc Triệu ở cửa nhà máy, Tiền Trung Bình vừa n hảy xuống xe đã chửi bới:"Triệu Lùn, con mẹ ông chứ chó má thật, chúng ta quen biết nhau bao năm mà ông cũng xẻo à? Khi Khổng Tường Trung chèn ép ông, tôi giúp không ít, tới lúc này ông chọn người quen mà bóp đấy à?"
"Ông chủ Triệu, rốt cuộc là sao, làn sóng tăng giá này có phải là do hộ chăn nuôi các ông cố ý không, sau này chúng ta còn hợp tác thế nào nữa?" Đào Thành Chương cũng chẳng nể nang gì:
Oan quá, ông chủ Triệu còn oan hơn cả chị Đậu Nga, mặt như đưa đám chỉ nhà máy thức ăn gia súc:" Các vị ơi, có phải tại tôi đâu, đúng thời điểm vỗ béo thì thức ăn gia súc tăng lên mười mấy đồng, một con lừa ăn bao nhiêu các vị đâu phải không biết, một ngày phải ăn mười cân.... Tôi vỗ béo hai tuần đã lỗ mấy trăm... Chưa hết, còn cung cấp có hạn, cung không đủ cầu nữa, các vị nói xem, mùa đông không có cỏ, chẳng lẽ lấy lương thực phụ ra mà nuôi à? Thế không phải lỗ chết sao?"
Cãi nhau ầm ĩ trước cửa nhà máy, ảnh hưởng xấu của đợt tăng giá này không nhỏ, tăng một cái là chửi tơi bời, phía nhà máy mặc kệ, dù sao trong kho còn có 200 tấn nữa thôi, trước Tết Xuân sợ không đủ nguyên liệu hoạt động nữa, không mua thì khỏi.
Thế này không ổn, Đào Thành Chương hỏi giám đốc Triệu:" Thức ăn thô cho lừa dễ làm lắm, giám đốc Triệu đâu thiếu thốn thế, thứ đó mua ở quê đầy ra đấy, thiếu cái gì."
Hỏi đúng chỗ đau rồi, giám đốc Triệu như muốn khóc vậy:" Lão Đào, nếu anh có thể tìm cho tôi 5 vạn cân trấu cám, không cần nói nhiều, tôi dập đầu với anh 10 cái, anh không biết vỏ trấu giờ tăng giá bao nhiêu không, tăng tới hai xu rồi, thế mà còn chẳng có để bán. Nhà máy chúng tôi thiếu nguyên liệu nên mới tăng giá, sắp ngừng sản xuất tới nơi rồi.... Thời tiết thế này vận chuyển ở nơi khác tới không được, mà có được thì cũng lỗ vốn lắm... Khoan, tôi nhận cuộc điện thoại, đừng nói một đồng bảy, tôi tăng thêm một đồng nữa vẫn lỗ.... A lô, cái gì, ở trấn Triêu Dương à, chắc chứ, được được, đi gặp họ trước đi, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, xe tới sau..."
Cúp điện thoại rồi vội vàng chuẩn bị đi:" Xin lỗi các vị người anh em này hết cách rồi, chúng tôi cũng đang mong có nguyên liệu đây này, đợi qua giai đoạn này, tôi tới nhà tạ tội. Nếu không có nguyên liệu, nhà máy dừng lúc này, tôi còn tự mổ bản thân đem bán ấy chứ..."
Chưa nói hết đã đi, Đại Tân Trang cũng có hơn 1000 con chưa xuất chuồng, hơn 1000 cái miệng đòi ăn, sợ là còn sốt ruột hơn người bán thịt lừa. Tiền Trung Bình, Tôn Tồn Trí và Đào Thành Chương đưa mặt nhìn nhau chẳng hiểu chuyện ra sao. Đúng lúc này Lão Tôn nhận điện thoại, bất lực nói:" Lên rồi, chỗ Lão Sử cũng lên, không gặp được, ông ta cũng đi tìm thức ăn..."
"Không đúng, sao thành phố không có, trấn Triều Dương lại có, lẽ nào..."
Đào Thành Chương đi vài bước sau đó gọi điện hỏi con gái, đợi hỏi rõ rồi mặt dài ra thườn thượt, hai người bạn hỏi có chuyện gì? Lão Đào hồi lâu không nói, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám như chì, quệt nước tuyết dính trên múi, biết tuyết lớn sắp xuống, cái lạnh thấu xương làm chạm vào đầu óc, ông ta tỉnh lại:" Hẳn có kẻ tích trữ nguyên liệu cố ý gây ra thiếu hụt, nếu đúng là thế, e rằng cả bán thịt lừa lẫn nuôi lừa năm nay đều làm công cho y rồi."
"Tích trữ cái gì?" Tiền Trung Bình không hiểu:
"Ý ông nói có kẻ tích trữ cám, trấu cám à? Không thể nào, tốn công lắm." Tôn Tồn Trí không tin, thứ đó phân tán rải rác khắp các trấn, muốn thu gom tốn bao công sức:
"Chắc chắn là tốn công rồi, nhưng nếu tích trữ được thì quá khủng khiếp, thứ này bình thường phân tán, đến Tết ngay cả người vận chuyển cũng chẳng có, đợi có tuyết, dù biết là có cũng không thể tới quê thu gom. Thêm vào xuân vận bắt đầu, nguyên liệu bên ngoài căn bản không điều tới được, tất nhiên là giá tăng... Nếu có người làm được việc này thì là thiên tài, căn bản không cần bao nhiêu tiền, một cân cám trấu, giá vài hào, mua ở quê càng rẻ, mấy chục vạn là có thể tích góp tới hàng trăm vạn cân. Nếu như y có thể vét sạch ở các xưởng gia công, tới thời điểm đói giáp hạt, gia súc xuất chuồng phải cần thức ăn gia súc tinh luyện để vỗ béo, nguy cơ càng khuếch đại tới khủng hoảng... Tôi đã bảo mà, làm sao giá cứ tăng mãi thế, té ra căn nguyên ở đây."
Đào Thành Chương gần như đã tới được với chân tướng, hai người còn lại vẫn không sao tin được chuyện hoang đường như vậy
......................
"Từng người thôi, đừng chen lần... Tuyết cón chưa rơi đã cuống lên như thế, muốn bao nhiêu?"
Tống Tư Oánh xử lý kết toán, ở gian nhỏ ngăn cách trong kho, làm bằng hợp kim aluminum, ngăn cách an toàn. Bên ngoài là hộ chăn nuôi, nghe nói cái nhà máy gia công ở trấn Triêu Dương có trấu cám, cám liền chạy cả tới.
Lên rồi, đúng là lên cả rồi, có được bao tiền, kiếm được bao tiền đều mua về tích trữ ở đây, rốt cuộc cũng có người tới tìm tận cửa, Tống Tư Oánh yên tâm hẳn rồi, có thể lên mặt bà cô tổ rồi.
"Các cô có bao nhiêu chúng tôi lấy bấy nhiêu." Đối phương lai lịch lớn, nói cũng to:
Có điều Tống Tư Oánh lườm một cái:" Ngoài kia gió to, chém ít thôi, muốn bao nhiêu đưa ra số lượng cụ thể, trả bằng tiền mặt, không mua nợ."
"5 vạn cân, có không?" Đối phương xòe tay ra:
"Chúng tôi chuyên gia công lương thực, bảo tôi có không? Con số lẻ mà cũng nói ra được, nộp tiền, không có tiền ra kia đợi, người tiếp theo... Mang tiền thì hẵng tới nhé." Tống Tư Oánh đuổi người đặt hàng này qua một bên:
Người tiếp theo là trung niên trông như công nhân, chỉ là ông chủ nhỏ, khúm núm với Tống Tư Oánh, xách ba lô tiền lên quầy, máy đếm tiền chạy xoành xoạch, chớp mắt đưa cho một cái biên lai. Ông chú hớn hở chạy đi, còn đám đại hộ không mang theo tiền mặt đứng sang bên hết, bấy giờ mới để ý tới 4 cái kho hàng khổng lồ, hàng chất đầy tới tận nóc, đi tới vén bạt lên xem, vỏ cao lương, trấu, trấu cám, lõi ngô... Toàn bộ thứ họ cần đều có.
"Con mẹ nó, cố ý thu mua đợi tăng giá, tôi nói làm sao lại thiếu mà." Một đại hộ chửi bới, nhưng gia súc há mồm đói ăn, không mua không được.
Một hộ chăn nuôi khác tính toán lỗ bao nhiêu, một cân trấu cám đắt hơn bình thường tới hai hào, bã đậu đắt hơn năm hào, may mà là tiểu hộ, không lỗ lắm.
Đám đại hộ thì mắt đỏ kè, nhìn thấy nơi này hàng hóa xung túc, gọi điện báo giá về nhà, thúc giục mang xe tới. Công nhân bị điều động toàn bộ, xe ba bánh, xe tải, xe hàng nối nhau đi vào, cảnh tượng phồn vinh tấp nập xôn xao cả cái trấn nghèo. Không lâu sau có cả đội xe mười tám bánh tới, đại hộ Đại Tân Trang kéo đi mất nửa kho.