← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 92 Tiêu sái nhìn trở trời. (3)

Phát tài rồi, từ lúc Đơn Dũng đi liên hệ thu mua thổ sản tiện thể mua luôn mấy vật liệu đầu thừa đuôi thẹo này, tích góp hơn một tháng, con số khả quan. Tống Tư Oanh thì đếm tiền mềm tay, khó khăn lắm mới đuổi được đáp đại hộ đi, quay đầu sang thấy Đơn Dũng đang cầm chén rượu thong thả cắn hạt dưa, tức mình quát:" Anh là người chết à, không biết giúp một chút."

Miệng thì mắng, mồm thì cười toét cả ra không kiểm soát được.

"Ha ha ha, không phải cô thích đếm tiền nhất à, giờ thì toại nguyện rồi nhé. Ha ha ha, tôi chết nghẹn mất, từ lúc bắt đầu gom hàng tới giờ gần 50 ngày, hơn 170 vạn cân, 2000 tấn, ha ha ha, cuối cùng cũng tích góp đủ để khiến lở tuyết rồi..." Đơn Dũng cũng cười tới lệch mồm:

Đây mới huyền cơ thực sự Đơn Dũng đi thu mua lương thực phụ và đồ khô, khi đó chính vì nghe thấy mưu đồ lớn này mà Tống Tư Oánh mới tham gia, mặc dù bị dày vò đến khổ, có điều bây giờ tình thế đáng mừng. Dưới bàn tiền thành từng bó từng bó, phải gọi quỹ tiết kiệm trấn tới thu tiền. Tính sơ qua thì kiếm lại vốn rồi, mà hàng tồn còn nhiều lắm, Tống Tư Oánh vừa xem sổ sách vừa hỏi:" Đơn Dũng, tôi chưa hiểu lắm, sao tranh cướp tới mức thế này."

Mặc dù đã có dự tính, nhưng cô vẫn bị sự thực làm chấn kinh, toàn sản phẩm gia công thừa thế mà cũng khiến người ta tranh nhau mua, Tống Tư Oánh chẳng hiểu lắm.

Đơn Dũng mặt như khắc đóa hoa, khẽ xuýt một ngụm rượu, dương dương đắc ý nói:" Đó gọi là thượng du chặn suối, hạ du sông cạn nước, một thủ pháp thao túng gia gần lũng đoạn."

"Thức ăn gia súc, thuốc thú y, thịt thành phẩm đều có thể thao túng, cô chỉ cần nắm đại bộ phận nguồn hàng là có quyền quyết định giá cả. Về lý luận thì chúng ta không có thực lực đó, ném cả trăm vạn vào cũng như muối bỏ biển... Vấn đề là người ta xưa nay chỉ để ý tấn công vào miệng người, tôi tấn công vào miệng gia súc, nó cũng ăn mỗi ngày mà, con ăn nhiều hơn người."

"Chính vì thứ này không được coi trọng, thao tác cũng khó, ha, nhưng tôi chẳng sợ khó, mà khó mấy đâu, người trong thôn đổi gạo, đổi mỳ ăn liền nhiều lắm, để họ thu gom hộ là được. Tập trung bọn họ lại, nhập gạo cũng rẻ, bọn họ kiếm chênh lệch giá, chúng ta cần sản phẩm thừa kia là được. Biết vì sao tôi đợi tuyết rơi không? Bình thường thì họ có cách, đợi tuyết rơi đường trơn, rồi tới Tết, dù biết có hàng họ cũng không đi thu gom được, mà gia súc lại không thể đợi..."

Còn chưa giải thích hết thì bên ngoài có tiếng rống như chuông đồng:" Đơn Dũng, thằng con lừa xéo ra đây."

"Ai thế, ăn nói thế à?" Tống Tư Oánh vừa nghe đã nổi nóng:

"Không sao, không sao." Đơn Dũng đứng dậy, vỗ vỗ vai Tống Tư Oánh bảo cô ngồi xuống, tươi cười nói:" Chuẩn bị thu tiền đi, lại có đại hộ tới, kiếm tiền của người ta không cho người ta nói chuyện quá khích chút à, chúng ta phải rộng lượng, cười lên coi cái nào."

Bị Tống Tư Oánh đã một phát, Đơn Dũng ngửa đầu cười đi ra ngoài, mừng rỡ kêu lên:" Ái dà, bác Sử, sao bác lại hạ cố tới cái lán nhỏ của cháu thế này... Mau mau vào đây, ngoài trời lạnh lắm, chúng ta uống vài chén."

Té ra là ông Sử, Tống Tư Oánh che miệng cười trộm.

Ông Sử tới rồi, dẫn theo con gái, còn có hai cái xe tải, tám cái xe ba bánh chạy dầu, lặn lội đường xa mà tới, trên xe đã phủ lớp tuyết mỏng. Khi Đơn Dũng đi ra ông già ngậm thuốc lá quên cả hút, đầu và vai giữ góc nghiêng 30 độ, mắt bên to bên nhỏ liếc nhìn, tư thái cao ngạo không che giấu được ngạc nhiên.

Ông ta không hiểu, tới tận bây giờ vẫn không hiểu, thức ăn chăn nuôi thành phẩm tăng giá, nguyên liệu gia công cũng hết, chỉ có cái trấn Triêu Dương là có. Cả buổi chiều đi khắp hai huyện, bình thường mấy thứ nguyên liệu gia công thừa này đâu cũng thấy, hôm nay chỉ mua được ba xe, đủ cho gia súc trong thôn ăn được hai ngày. Có thể cung cấp thức ăn cho gia súc trong thôn chỉ có một nhà, nếu là nhà nào đó thì chẳng sao, nếu là Đơn Dũng thì ông ta không chịu nổi, chẳng hiểu sao cảm giác mình như con lừa bị người ta tròng dây vào cổ.

Có lẽ không chỉ ông ta mà mấy hộ chăn nuôi lớn ở Đại Tân Trang, Đông Minh, Trường Tử đều bị người ta xỏ mũi hết. Trước năm mới là giai đoạn vỗ béo dùng tới thức ăn gia súc, không thể cho ăn toàn thức ăn thành phẩm, cần cho ăn thêm sản phẩm phụ kia, thế nên người ta có hàng thì đành ngoan ngoãn tới cho bị xẻo.

Đơn Dũng mời ông Sử vào trong kho ngồi, bên ngoài tuyết rơi lất phất, chắc là lạnh lắm, nhìn Sử Bảo Anh, cô mặc áo da, trán phủ tuyết, cứ như không muốn gặp y, mắt nhìn chỗ khác. Còn Đơn Dũng thì nụ cười không giảm, vẫn rất khách khí:" Ôi bác Sử, sao chia tay không được mấy ngày đã nhìn cháu như thế, xấu hổ lắm."

"Phì." Ông già nhổ thuốc lá đi, tay chỉ hồi lâu mới nói ra được:" Mày, mà, thằng con lừa, thằng con lừa lộn giống nhà mày..."

" Ôi, ôi, năm mới năm me không công kích cá nhân nhé, bác đừng làm thế, chửi người ta để rồi hại sức khỏe của mình là không hay đâu." Đơn Dũng càng thêm ân cần, định đi tới đấm lưng cho ông:

Ông già càng uất tới muốn trào máu, gạt tay y ra, khó khăn lắm mới nuốt cục tức xuống được, hỏi thẳng:" Đừng lắm lời nữa, có trấu cám không?"

"Có

"Có lõi ngô không?"

"Có."

"Có bã đậu không?"

"Có."

Hỏi liền vài thứ cần dùng để phối chế thức ăn gia súc, Đơn Dũng đều đáp có, thế là tảng đá trong lòng được bỏ xuống. Nhưng tảng đá bỏ xuống thì lửa giận cũng bùng lên, không cần đoán cũng biết, thằng khốn này cố ý tích trữ kéo giá lên, ông ta trừng mắt lên, nhưng trừng làm gì được chứ.

Hết cách rồi Sử Bảo Toàn nói:" Mười vạn cân, có không, phải phối chế thế nào thì cậu biết rồi."

Đơn Dũng gãi mũi có vẻ khó khăn, làm Sử Bảo Toàn kinh hãi mí mắt giật giật, sau đó y mới cười thật thà:" Tạm cạm, chắc là có."

Lão Sử thở dốc, cố gắng điều chỉnh tâm trạng:" Nói đi, cậu định xẻo tôi thế nào?

"Ài bác Sử, bác nói khó nghe thế, cháu chẳng dám bán cho bác nữa, thôi, bác mua làm gì, toàn là thứ thừa khi gia công lương thực ấy mà, về tốn công trộn nữa, bác đi mua thành phẩm chế biến sẵn cho đỡ tốn công. Bọn cháu một cân lãi vài hào đáng gì, nào như thịt lừa của bác, tăng một cái là tăng mấy đồng. Bác Sử, bác nói thế thì thôi, cháu chả dám làm ăn với bác."

Đơn Dũng nói rất rõ ràng rồi, giá cả tăng chịu tổn thất là hộ tiêu dùng chứ không phải trung gian, giá nguyên liệu tăng thì giá thịt tăng, rồi giá thịt thành phẩm tăng, người tiêu dùng vẫn phải mua. Với gia sản như Sử Bảo Toàn còn tính toán từng hào, đúng là quá đáng.

Chạy suốt cả buổi chiều giờ tới tối mới tìm được chỗ mà mua, Sử Bảo Toàn hết sức mà giận rồi, phất tay bảo Sử Bảo Anh lên thay. Sử Bảo Anh chẳng buồn nhìn Đơn Dũng, tới chỗ Tống Tư Oánh, báo số hàng mình cần nhập mỗi loại, nghe giá cả Tống Tư Oánh nói, cô cũng giật mình, so với bình thường phải bỏ thêm ra tới ba vạn, con dao này xẻo cũng quá dữ.

Nhưng mà dù sao thì vẫn rẻ hơn là mua thức ăn thành phẩm, Sử Bảo Anh thanh toán tiền luôn. Tống Tư Oánh biết ân oán giữa Đơn Dũng và Sử Gia Thôn, cho nên không xen vào, gọi người trong kho lấy hàng cho người ta, rồi quỹ tiết kiệm tới thu tiền, cô cũng bận rộn. Sử B ảo Anh ra ngoài gọi lái xe tới người cân hàng, người vận chuyển, bận bịu dưới sắc tuyết bay bay.

Nếu là đối diện với Sử Bảo Toàn,  Đơn Dũng chẳng ngại ngần gì, nhưng nhìn Sử Bảo Anh, không khỏi nhớ tới vài năm trước tới Sử Gia Thôn còn rụt rè hỏi "Chị ơi, tôi muốn mua thịt ngâm của thôn, mua ít thôi, có bán không?". Y biết cô gái nhà họ Sử mặt lạnh nhưng hiền lành, tuy hai nhà có va chạm, nhưng chuyện này làm Đơn Dũng không đành lòng, xẻo người khác không sao, nhìn chị Sử như thế... thực sự không đành lòng.