← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 93 Ân ân oán oán dễ gì mà kết thúc. (1)

Hi hi, đâu phải tuyết rơi, mà là tiền rơi, chiều nay tới giờ thu hơn 50 vạn." Tống Tư Oánh vừa nhận tiền của Sử Bảo Anh xong chạy ra giật ống tay áo Đơn Dũng, mặt tươi hơn hoa, cô đã ước tính số hàng tồn rồi, chỉ riêng số nguyên liệu thừa này cũng kiếm lớn, kể cả không kinh doanh đồ khô cũng lãi to.

"Này, này, đừng tính tiền vội, tôi hỏi cô chuyện này." Đơn Dũng ghé tai Tống Tư Oánh nói nhỏ:" Cô thấy làm chuyện này có bất an không?"

"Bất an gì? Đồ gian thương, kiếm tiền của người ta còn nói lời mát mẻ." Tống Tư Oánh đẩy Đơn Dũng một cái tưởng y chửi xéo mình, thoáng cái hiểu ra, sợ y hối hận mắng:" Anh bị thiếu tự trọng à, lúc người ta mưu đồ cửa hiệu của anh có khách khí gì không?"

Đơn Dũng lại gãi mũi không nói nữa, mọi chuyện đôi khi không lúc nào cũng rạch ròi như vậy được, Tống Tư Oánh thì kệ, cô vui lắm, gọi điện thoại cho nhà hàng trong trấn đặt chỗ, chuẩn bị cùng công nhân đi ăn liên hoan.

Hàng óa được chất xong, xe lớn xe nhỏ ầm ầm chạy ra khỏi cổng nhà máy, chỉ có chiếc cuối cùng chưa đi, hạ cửa kính xuống, ông già họ Sử thò đầu ra, nói với Đơn Dũng:" Nhóc Dũng, thằng nhãi cậu khá lắm, buộc cổ toàn bộ người nuôi lừa rồi."

Đơn Dũng nhún vai, chuyện đã xong rồi, chẳng cần khiêu khích ông già này làm gì nữa.

Sử Bảo Toàn lại vẫn mang tâm sự trong lòng, hỏi đề tài:" Có chuyện này hỏi cậu, cái cửa hiệu cậu để lại làm ăn không thuận lợi, cậu biết không ít  người trong thôn, cậu bảo ai kinh doanh thì thích hợp?"

Đội ngũ mà Đơn Dũng lập nên trong cửa hiệu thịt lừa giờ chỉ còn lại cô bé thu ngân Tiểu Như nữa thôi, hơn một tháng qua, đám con lừa Sử Gia Thôn tự phá miếng cơm của mình rất giỏi, Căn Oa ngày hôm trước gọi điện cho y, bảo không muốn làm nữa, chẳng kiếm được tiền lại kiếm về đống khó chịu. Có điều trong thôn toàn là người thân xa hoặc gần cả, Đơn Dũng chẳng dại gì sen vào:" Bác muốn nghe lời nói thật sao?"

"Ừ, nói thật là tốt nhất."

" Nếu nuôi lừa làm thịt lừa thì trong Sử Gia Thôn ai ai cũng lành nghề, bán thịt lừa, kéo ai đi bán cũng được. Chứ bảo kinh doanh một cửa hiệu, chỉ cần là họ Sử thì đầu không được."

Đây là lời nói thật nhất, đó là căn bệnh của kiểu kinh doanh gia tộc, huống hồ là cái gia tộc toàn thổ phỉ, đi đánh cướp còn tàm tạm, kinh doanh à? Thôi quên đi.

Sử Bảo Toàn không nói gì cả, kéo cửa kính lên, xe cũng từ từ rời đi.

Đơn Dũng quay đầu nhìn thấy Đơn Dũng và đám công nhân cười đùa, nói là đi đâu ăn cơm, nói ra thời gian qua làm gian thương chẳng dễ dàng gì, toàn bộ số tiền y và Tống Tư Oánh có thể gom được đều ném vào đây cả, kiếm đồng nào là ném vào đồng đấy, kho càng đầy càng khiếp hãi, nhìn thì nhiều đấy, nhưng toàn thứ thừa thẹo không đáng tiền thôi. Thần kinh căng như dây đàn nhiều ngày, hôm nay cuối cùng cũng thả lỏng, nếu vẫn không thấy khởi sắc, đừng nói Tống Tư Oánh không chịu nổi, Đơn Dũng cũng bị hơn trăm vạn cân lương thực dư kia đè cho sụp đổ.

Tống Tư Oánh vẫy tay, Đơn Dũng chạy tới, chuyện Sử Gia Thôn đã bỏ xuống lâu rồi, lâu tới y không còn muốn nhắc tới nữa, nơi đó giống như đám người tụ tập chiếm núi xưng vương, chẳng cách nào hòa nhập vào được. Không giống ở nơi này, vất vả mà thân thiết, nhà chú Đơn sắp coi Tống Tư Oánh làm con gói rồi, Tống Tư Oánh cũng tụ tập được một đống anh em giống Lão Bao, Chân Thối.

Trong xe, hai cha con Sử gia đều không nói gì, đội xe đi rất chậm, tuyết rơi xuống làm đường khá trơn, nối nhau lầm lũi đi theo xe lớn. Sử Bảo Anh mấy lần muốn nói chuyện, thấy mặt cha mình thì nuốt vào. Bây giờ vấn đề không còn là có mở rộng kinh doanh không, mà là trong thôn tự làm loạn thế trận.

Nói ra hai cha con họ cũng khổ tâm, ba cửa hiệu sau đó mở trong thành phố, không phải nhà chú thì cũng là nhà dì, toàn là thân thích gần nhất. Nhưng mới chỉ mở mười mấy ngày đã muốn rút lui rồi, không những thế cả tiền kết toán trong thôn cũng gặp vấn đề. Còn về phần cái cửa hiệu nhà mình ở đường Giải Phóng phiền toái không dứt, năm người đi đưa hàng bỏ đi cả năm, bổ xung đám rỗi việc trong thôn vào đó. Đám này ở trước mặt Sử Bảo Toàn thì ngoan như lừa con, vào thành phố thì thành lừa xổng chuồng, Sử Tam Hải căn bản không quản được.

Reng reng, tiếng chuông điện thoại vang lên, Sử Bảo Anh nhìn số máy, mày nhíu lại, không nói với cha là cửa hiệu trong thành phố gọi tới, vừa cầm lên nghe, mặt liền trở nên khó coi.

…….. ………….

"Tiền Mặc Mặc, lại đây."

Đào Thiên Hạc từ công ty trở về nhà hàng Lưu Nhục Hương thì vừa vặn nhìn thấy Tiền Mặc Hàm đang đi qua đi lại ở cổng, liền vẫy tay gọi. Tên béo nhà họ Tiền ít tuổi hơn cô một chút, hai người quen nhau từ nhỏ, khi đó tên béo rất ngoan, mọi người còn thường nói để hai nhà kết thông gia. Chỉ có điều tên béo càng lớn càng tệ, cô càng xinh đẹp ưu tú, không ai nhắc tới chuyện này nữa.

Có điều Tiền Mặc Hàm trước giờ luôn thích Đào Đào, nghe cô gọi liền chạy tới:" Đào Đào, vừa về à?"

"Sao cậu lại đứng ở ngoài thế, vào ăn cơm đi." Đào Thiên Hạc mời:

"Tôi đợi cha tôi, ông ấy và cha chị đang thương lượng." Tiền Mặc Hàm cười không được tự nhiên cho lắm:

Đào Thiên Hạc hồ nghi hỏi:" Làm sao mà mặt lại như đưa đám thế, cha tôi trong điện thoại cũng rất không vui."

"Còn làm sao nữa, sắp Tết rồi giá cả tăng mạnh, ba cửa hiệu nhà chúng ta, riêng chi phí thịt mỗi ngày đã mất mấy vạn, làm sao không sốt ruột cho được? Họ đang thương lượng đối sách." Tiền Mặc Hàm chạy đi mua lừa cả chiều, số tiền tăng thêm làm hắn thấy xót:

Đào Thiên Hạc không để ý tới chuyện kinh doanh thịt lừa, có điều nghĩ tới chiều nay cha hỏi chuyện trấn Tiêu Dương, cô cẩn thận hỏi:" Mặc Mặc, năm nay làm sao lại tăng giá, hộ chăn nuôi ghim hàng à?"

"Không phải, có hộ tích trữ nguyên liệu thức ăn gia súc, kéo giá thức ăn gia súc tăng lên, hộ chăn nuôi cũng lên giá theo, cuối cùng là tới chỗ chúng ta. Nhưng chúng ta không thể tăng giá, tăng giá là chúng ta ăn chửi, nên quả đắng này chúng ta phải nuốt."

Tiền Mặc Hàm ảo não đem huyền cơ nghe được từ chỗ cha mình kể ra, vốn là những xưởng gia công lương thực là nguồn nguyên liệu thức ăn gia súc, nhưng năm nay có một đại hộ thu gom hết. Bình thường mọi người không chú ý, vì lúc nào ra mua chả sẵn đấy, có điều một bên thì tiêu hao, một bên tích lũy, tới một mức độ tích lũy nhất định thì nguy cơ đột nhiên xuất hiện. Hoặc có thể nói, nếu không gặp phải thời tiết này lại công với dịp xuân vận thì cũng chẳng ảnh hưởng lắm, mọi người mua ở vùng ngoài là được. Có điều hiện ai nấy trố mắt, nguyên liệu loại bỏ của xưởng gia công bị người ta mua sạch rồi, chỉ còn nhỏ lẻ ở nông hộ, ai mà đi thu gom được, đại hộ lại tiêu hao lớn.  Thế là nguy cơ bị khuếch đại vô hạn, buổi chiều thời tiết thanh đổi một cái, không ít hộ chăn nuôi tranh nhau miếng ăn cho gia súc, nghe nói là kéo nhau tới cả trấn Triêu Dương...

"Cái gì? Trấn Triêu Dương à?" Đào Thiên Hạc nghe tới một cái tên quen thuộc thì sửng sốt:

"Ừ, đúng là nơi đó, nghe Lão Triệu của Đại Tân Trang n ói, thằng khốn ở trần Triêu Dương tích trữ hơn 100 vạn cân, gần 2000 tấn rồi, đừng nói là đại hộ nuôi lừa, tuyết rơi thêm vài ngày nữa, nuôi gà, nuôi lợn cũng phải chạy tới đó. Con mẹ nó chứ, chuyện gì không biết, làm giá nhà, làm giá đất, chưa bao giờ nghe nói tới làm giá thức ăn gia súc, con mẹ nó, thằng nào rảnh vậy chứ?" Tiền Mặc Hàm tuy tức giận nhưng cũng không che giấu khao khát với chuyện làm ăn vốn nhỏ mà lãi lớn này. Nói nửa ngày trời thấy Đào Thiên Hạc mặt cứng đờ, gọi mấy tiếng mới tỉnh, hắn ngạc nhiên:" Đào Đào, làm sao thế? À phải chị quen thằng khốn đó đấy, chính là thằng vốn bán thịt lừa ở đường Giải Phòng, y không hành hạ người bán thịt lừa nữa, chuyển sang hành hạ người nuôi lừa rồi."