← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 100 Tìm tìm kiếm kiếm kẻ thù cũ. (2)

Rốt cuộc cũng đưa được bọn đó đi rồi, Đơn Dũng lúc này cũng đã ngà ngà say quay đầu nhìn Tống Tư Oánh, nói có hơi líu lưỡi:" Cô đưa tôi về hay tôi đưa cô về, hoặc là ai về nhà nấy... À, nhà cô ở đâu nhỉ, tôi còn chưa biết."

"Bao nhiêu năm rồi anh mới biết hỏi câu này đấy, ở tiểu khu Kim Hải Than." Tống Tư Oánh mặt đỏ bừng bừng, hơi men bốc cao, có chút lòng xuân rạo rực, mái tóc vàng bay bay trong tuyết trắng tựa tinh linh xinh đẹp:

Đơn Dũng tuy bình thường trêu ghẹo Tống Tư Oánh không ít, nhưng chỉ vẻn vẹn là trêu ghẹo miệng vậy thôi, không có ý gì cả. Tối nay mới phát hiện ra, em gái này cũng hấp dẫn lắm, nếu như chẳng phải hành vi quá mức phô trương, chắc chắn là ăn đứt đống giáo hoa thục nữ yếu ớt trong trường.

Tống Tư Oanh vờ không biết Đơn Dũng nhìn mình, đầu nghiêng đi, giống như đợi taxi để bắt, nhưng xe đi qua mà cô không gọi, lườm Đơn Dũng vẫn đang nhìn mình không chớp:" Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy bao giờ à?"

"Ha ha ha, tôi đang nghĩ, tương lai ai mà cưới cô thì hạnh phúc lắm." Đơn Dũng trịnh trọng nói:

Nói vậy làm Tống Tư Oánh tới gần hơn một chút, ngửi cả hơi rượu phả ra từ Đơn Dũng, câu đó làm cô rất vừa ý, bộ dạng đương nhiên là thế trêu ghẹo:" Sao, giờ định bù đắp lại tiếc nuối thời sinh viên à?"

Câu này ngang với hỏi, muốn cưỡi chị đây hả?

Không ngờ Đơn Dũng lắc đầu rất dứt khoát:" Không phải, không phải, chúng ta thành anh em rồi, sao làm chuyện kia được... Ý tôi nói ai cưới cô là được cả tiền lẫn sắc, bớt đi bao năm phấn đấu, người khác không biết chẳng lẽ tôi không biết, sau Tết là cô thành phú bà đích thực rồi.

Mắt Tống Tư Oánh lạnh ngay, không nói không rằng vẫy tay chặn một cái taxi lại, Đơn Dũng đuổi theo:" Ê, ê, không cần tôi đưa cô về à?"

"Ai thèm." Tống Tư Oánh lên xe không quay đầu:

Đơn Dũng còn định nói thì cửa đã đóng sầm lại ngăn y ở bên ngoài, xe đi mất, làm y bẽ mặt gãi gãi mũi, có điều sắc mặt trở nên bình thường, tựa hồ chẳng hề say.

Y cố ý nói tới đề tài Tống Tư Oánh không thích, làm cô tức giận bỏ đi, bị người ta giận rồi, có điều thế cũng tốt, y không muốn biến bạn bè thành bạn tình, tuy cô gái này hẳn là dễ đưa lên giường nhất.

Đơn Dũng nghĩ thế, Tống Tư Oánh mặc dù khó tính chút, tham tiền chút, sinh hoạt buông thả một chút, có điều coi như là một cộng sự tốt, bạn bè tốt, có thể tin được. Đơn Dũng không muốn chuyện nam nữ phát vỡ tín nhiệm lập nên không dễ dàng của hai người.

Bắt một chiếc taxi, Đơn Dung nói ra một nơi y muốn tới từ lâu mà chưa kịp tới:" Khu nhà máy cũ Hoài Hải".

…………. ……………..

Nhà máy quân khí Hoài Hải bắt đầu xây vào năm 50 của thế kỳ trước, dù phá sản rồi vẫn giữ được bóng dáng một thời cực thịnh, nhà xưởng cũ kỹ cao bằng tòa nhà ba tầng, những cỗ máy cỡ lớn rỉ sét, tường bao treo biển trọng địa quân sự sụp đổ. Khung cảnh nhìn thấy dọc đường bị bao phủ trong sắc tuyết mờ mịt, trông như con quái thú máy móc hỏng hóc của thời hậu tận thế. Nơi này từng có mấy vạn công nhân tới từ toàn quốc ngày đêm sản xuất vũ khí, sau đó trải qua chuyển đổi từ nhà máy quân đội thành dân dụng, Thế rồi thời đại thay đổi quá nhanh, nhà máy dân dụng phá sản, nhà xưởng đất đai máy móc bị người ta cắt xẻ đem bán, không thì đập phá giải tỏa, chỉ còn lại khu nhà máy ở ngoại ô xa xôi này còn thấy được chút dáng vẻ hào hùng năm xưa.

Xuống xe, Đơn Dũng bước lên con đường phủ tuyết đã tan chảy phần nào biến thành sình lầy, đi trên con đường thông tới khu nhà lẻ loi, kiến trúc ba tầng đổ nát chỉ còn mỗi cái khung. Ở nơi này là những công nhân già cả bệnh tật và con cái không có lối ra của bọn họ, nơi này cách thành phố mấy chục km thôi nhưng gần như bị bỏ quên rồi, gần như chẳng có công trình phục vụ cuộc sống nào trong phạm vi ba km xung quanh trừ khu tập thể công nhân đã có hơn nửa thế kỷ tồn tại. Nhìn khói bếp bốc lên, không thể không bội phục năng lực sinh tồn của con người, ở nơi gần như đảo hoang lại có nhiều ngời sinh sống như thế.

Đi vào trong sân, mặt đất mấp mô, trong sân đỗ mấy chiếc xe ba bánh cải tiến, một xe mô tô không có biển, đây là công cụ giao thông tốt nhất ở nơi này rồi. Người đi được đều đã đi hết, còn lại chỉ sống qua ngày chẳng bận tâm gì nữa. Men theo cầu thang si măng sần sùi lên trên, hành lang sặc mùi khói, phải bịt mũi mới đi được, Đơn Dũng gõ cánh cửa gỗ ở tầng 3, cửa có một mảnh vá, đó là tấm biển sắt "an toàn sản xuất", những thứ tận dụng được của nhà máy cũ đều đem dùng rồi.

Cửa mở kin kít nghe rờợn người, thò ra một cái đầu trọc cười mời Đơn Dũng vào, tên trọc mặc áo công nhân màu xanh này chẳng phải ai xa lạ, là Lừa Trọc Đô Trường Thanh đã chém Đơn Dũng một cái, hai người đã hẹn trước.  Vào trong nhà còn có một tên mặt dài tóc ngắn, trên mặt mọc mấy cái mụn, chính là Hoa Liễu Liễu Xuân Sinh, chẳng những là bạn từ nhỏ của Đô Trường Thanh, còn là bạn tù, cũng tham gia đánh nhau vụ lần trước.

Hai người đang uống rượu trắng, món nhắm là một đĩa lạc, một đĩa thịt đầu lợn, ăn Tết rất đơn giản. Lừa Trọc khách khí mời Đơn Dũng ngồi xuống, rót cho một chén, Đơn Dũng khiêm nhường nói vừa uống về, không thể uống nhiều, có điều cũng làm vài chén. Thứ cao lương bạch cay tới miệng bốc cháy, khó uống hơn ngũ lương dịch nhiều. Hoa Liễu không khách khí như Lừa Trọc, hắn vẫn giữ cảnh giác, tựa đối phương chắc chắn có ác ý. Vì sự kiện đánh nhau ở quảng trường Bát Nhất, Hoa Liễu bị đồn công an Tây Uyển bắt giữ nửa tháng, không biết vì sao sau đó anh Đô và tên này thành bạn bè.

"Anh Đô, nói ra nghe xem, không ngờ anh giữ lời như vậy, tôi thuận miệng nhắc một câu, không ngờ anh coi là thật, còn cả anh Liễu nữa, hôm nào đó tôi mời hai người." Đơn Dũng phá vỡ im lặng hỏi:

Đây là kỹ xảo vừa ăn cướp vừa la làng, sau khi chuyện kho lạnh lắng xuống, Đơn Dũng có lần chuyên môn tìm Đô Trường Thanh ăn một bữa, trên bàn ăn gọi anh gọi em thân thiết, còn gặp mặt đám lưu manh Tây Thành. Hơn nữa còn nhờ tìm tung tích của Tần Quân Hổ, Đơn Dũng biết hắn không làm được chuyện này, nhưng thế nào cũng tìm được nguyên giám đốc kho lạnh Triệu Hồng Kỳ, hoặc là gặp được Điêu Mãn Quý. Đơn Dũng cho Đô Trường Thanh một câu hỏi.

Vì sao không có Tần Quân Hổ mà kho lạnh vẫn sang tay được, tôi nghe nói chuyện này Đào Thành Chương có liên quan, anh nghe ngóng giúp, hiện ông ta là đối thủ cạnh tranh của tôi, có vài chuyện cần đề phòng.... Lý do không chê vào đâu được, dùng che giấu ý đồ thật của y.

"Người anh em, không nghe ngóng không biết, chuyện trong đó nhiều lắm...." Đô Trường Thanh nhai miếng thịt đầu heo, dùng đũa chỉ Liễu Xuân Sinh:" Còn may nhờ Hoa Liễu, hai chúng tôi vốn chẳng biết gì, có điều thăm dò Điền Mãn Quý và Lão Khổng vài lần, nghe ngóng được kha khá chuyện hay ho."

"Bọn họ giờ thế nào?" Đơn Dũng không vội hỏi ngay là chuyện gì:

"Tiểu Điêu lao động cải tạo hai năm, Lão Khổng thì chưa phán, giờ có thể thăm tù đưa thức ăn rồi, tôi đi thăm, tặng mỳ ăn liền hai lần, làm Lão Khổng cảm động khóc ròng. Có điều muốn ra thì khỏi mơ, nói không chừng phen này bị dày vò trắng tay..." Hoa Liễu giọng hơi khàn, tên này mắt âm hiểm, Đơn Dũng nhìn rất khó chịu:

Đô Trường Thanh là người thẳng thắn hơn, tiếp lời:" Con người thật khó nói, Lão Khổng bị bắt không lâu, cô vợ trẻ cưới sau này ly hôn với ông ta, bán nhà ôm tiền chạy mất... Bây giờ người chạy trước chạy sau tìm quan hệ lo cho ông ta lại là vợ cũ bị ông ta ly hôn bỏ lại ở quê... Mẹ nó chứ, mấy chuyện này chẳng biết nói thế nào, thôi thì cứ độc thân cho thoải mái."