Q2 - Chương 101 Tìm tìm kiếm kiếm kẻ thù cũ. (3)
Đơn Dũng nghe lời cảm khái của hắn mà bật cười:" Lão Khổng là người thông minh, chắc phải biết ai làm chứ?"
"Tất nhiên, dù không biết cũng đoán ra." Đô Trường Thanh nhấp ngụm rượu:" Đúng là có dính líu tới họ Đào, Lão Khổng biết Triệu Hồng Kỳ tới công ty thịt lừa Thế Long làm phó giám đốc, nghiến răng nghiến lợi nói sẽ lột ra tên đó."
"Thế Long là xĩ nghiệp lớn, sao lại có liên quan tới Triệu Hồng Kỳ?" Đơn Dũng rất ngạc nhiên, đây là chuyện mà y không ngờ tới, càng không nghĩ có một công ty chẳng liên quan gì tới vụ việc này tiếp nhận kho lạnh của Tần Lão Hổ:
"Theo Lão Khổng nói, công ty đó luôn muốn mua kho lạnh của Tần Lão Hổ, không biết vì sao, Tần Lão Hổ dứt khoát không chịu, hai bên vì thế thường có va chạm. Về sau kho lạnh xảy ra chuyện rồi rơi vào tay công ty Thế Long, Triệu Hồng Kỳ vốn là thủ hạ của Lão Tần cũng đi theo Thế Long. Khỏi cần nghĩ cũng biết là nội ứng ngoại hợp rồi, gây ra ít sự cố kéo sập quán rồi mua, nói không chừng trại chăn nuôi của Lão Khổng cũng do chúng phá." Đô Trường Thanh trí tuệ phán đoán:
"Đúng, chắc chắn là thế rồi." Đơn Dũng nghiêm túc giá họa cho người ta :" Tôi bảo mà, sao hai ông chủ lớn như Lão Tần và Lão Khổng, nói ngã là ngã ngay được ... À phải anh Đô, có phải Đào Thanh Chương cũng tham dự vào chuyện này không?"
"Tham dự cái gì chứ." Đô Trường Thanh nói một câu làm Đơn Dũng còn tưởng là nhầm người:
Ai ngờ Hoa Liễu bổ xung:" Bọn chúng vốn là một nhà đấy."
"Một nhà à?" Đơn Dũng có vẻ giật mình, có điều trong lòng không bất ngờ, vì y có phán đoán trước, xem chừng mình mò được tới bên rìa một đế chế khổng lồ rồi:
"Chuyện này Tiểu Điêu biết, nhà hàng Lư Nhục Hương thực ra không phải do một nhà kinh doanh, ông chủ Đào một phần, công ty Thế Long chiếm một phần, Lão Tiền Béo của Hâm Vinh chiếm một phần, hình như còn có thân thích gì đó của vợ Lão Đào cũng chiếm một phần. Còn một người nữa mà Tiểu Điêu cũng không biết ... Chúng tôi tới trại cải tạo thăm hắn, quản giáo trông rất nghiêm, vài lời không thể hỏi, chỉ tán gẫu linh tinh. Tiểu Điêu lái xe cho ông chủ Tần nghe đồn thổi là chính, chuyện này nhiều người biết lắm, không có chỗ dựa sao mở được cái nhà hàng lớn thế, đám người nhà nước tới ăn chùa thôi cũng sập rồi." Đô Trường Thanh vừa nói vừa uống rượu:
Đơn Dũng mỉm cười, lòng thì đang cân nhắc tính chân thực của những lời này, ba cặp mắt nhìn nhau, trong lòng thật ra đều có điều ẩn giấu. Đơn Dũng có vài việc biết còn cố hỏi, Liễu Xuân Sinh hoài nghi y có ý đồ khi tới đây, mà Đô Trường Thanh nhắc tới Điêu Mãn Quý lại thiếu tự nhiên. Dù sao thì hắn là người báo tung tích của Điêu Mãn Quý cho Đơn Dũng, Đơn Dũng diễn màn mèo khóc chuột vì cớ gì, rất đáng nghiền ngẫm.
"Vậy có tin gì của Tần Lão Hổ không?" Đơn Dũng lại hỏi, đáng tiếc hai người kia thất vọng lắc đầu, y biết sao họ lại thất vọng, đám thổ tài chủ địa phương thường nuôi ít lưu manh cần là gọi tới được ngay, giờ hai ông chủ một vào tù một bỏ trốn, thế là chúng thành chó không chủ. Lại thêm vào trước kia đắc tội gây thù chốc an khắp nơi, không ai ở trên đầu, riêng công an vài ba ngày tới tìm một lần đủ chết rồi, thế nên Nguyên Đán mà phải rúc ở nơi này nhắm rượu.
"Tôi nghĩ ông chủ Tần rồi sẽ có một ngày quay về." Đơn Dũng nói một câu phấn chấn lòng người:" Mặc dù trước kia ông ta bảo các anh đuổi tôi khỏi Tây Uyển, tôi rất hận ông ta, có điều về sau chuyện xảy ra như thế, tôi không hận ông ta nữa, mà hận đám người kia ... Thật quá đáng, giết người thì đâm một nhát là xong, khiến người ta không nhà để về, gia sản mất sạch, đúng là quân khốn kiếp."
"Đúng thế, tôi còn hoài nghi Tần Lão Hổ bị người ta giết rồi, dân giang hồ hại người ít nhất còn phơi xác giữa đường, đám kia thì ăn thịt người không nhả xương." Đô Trường Thanh chẳng có tâm cơ gì, rùng mình nói:
Đơn Dũng gật đầu:" Rất có khả năng đó, nếu đúng thế thì oan quá."
"Không, không tới mức đó đâu, ông chủ Tần cũng là người trải qua lưỡi đao đầu kiếm rồi, trước kia ở Tây Uyển ông ta nói sao là vậy, nhà khác không sao vào làm ăn được. Chúng tôi mà có chuyện, ông ta gọi một cuộc điện thoại là dẹp yên hết, dù đám thổ phỉ Sử Gia Thôn cũng không dám chọc vào .... Lần này tôi đoán chừng do ông ấy không đề phòng bị người ta đâm lén một phát, nhân vật lớn như ông ta nếu bị giết rồi sẽ có động tĩnh ngay, ít nhất thì vợ con ông ta làm ầm lên ..." Hoa Liễu nói túy ý, nhưng có thể nghe ra được hắn vẫn đứng về phía ông chủ Tần, tên này rõ ràng có đầu óc hơn Đô Trường Thanh Nhiều:
"Nói thế cũng phải, nhân vật lớn tranh quyền đoạt lợi, chúng ta xen vào sao được ..." Đơn Dũng cảm thán, nghe làm người ta thấy y là người thực tế, càng có chuyện thực tế hơn, y cho tay vào túi, lấy ra sấp tiền dầy để lên bàn, đúng một vạn:
Số tiền lớn như thế làm hai tên lưu manh vô sản thất thế giật mình, Đô Trường Thanh không ngồi yên được nữa, đầy tiền lại:" Đừng, người anh em, chúng tôi xưa nay nhận tiền gánh họa cho người khác, nhưng hiện giờ thế này rồi, không giúp gì được cho cậu đâu."
"Đúng vậy đấy." Hoa Liễu cũng thành thật nói:" Đồn công an cứ vài ba ngày lại tìm tới chúng tôi, mẹ nó toàn là chuyện từ đời thủa nào, chính tôi còn chả nhớ rõ, bị chúng ép vào đường cùng mới chui vào chỗ quỷ quái này."
"Tôi nhờ các anh chuyện đơn giản lắm, nhấc tay một cái là làm được thôi." Đơn Dũng cười đứng dậy, nói năng rất khách khí :" Đó là ăn Tết cho tốt, ai mà chẳng có lúc rỗng túi chứ? Nói không chừng sau này hai anh phất lên, tôi phải đi theo kiếm cơm thì sao?"
Câu này làm hai tên lưu manh cảm động lắm, ý người ta là thuần túy tặng tiền lấy tình cảm thôi, thời buổi này mấy ai tặng than trong tuyết, không ném đá xuống giếng là may rồi. Đơn Dũng rời nhà, ngay cả Liễu Xuân Sinh cũng đứng dậy tiễn chân, hai người đều cảm động tới không nói được gì nữa.
Đơn Dũng quay đầu lại nói:" Anh Liễu, nếu anh thấy ngại thì kiếm vài người tiếp tục đập cửa kính đâm lốp xe đi, chuyện đó anh làm rất có kỹ thuật, tôi đoán không ai tra được đâu."
"Cậu nói cái cửa hiệu thịt lừa đường Lộ Hoa à, chúng tôi không dám, người ta lúc khai trương đã đánh tiếng với lưu manh khu đó rồi, ai dám làm loạn sẽ lột da, có chi cục công an Tây Uyển bảo hộ, chúng tôi là cái thá gì?" Liễu Xuân Sinh lắc đầu, không dám tiếp nhận việc này, xem ra tố chất nghề nghiệp rất cao, không phải chuyện gì cũng dám làm bừa:
Đơn Dũng vỗ vai:" Nhà đó tôi không dám chọc vào, tôi nói là nhà khác, tùy các anh chọn, rãnh rỗi thì đập, có nguy hiểm thì thôi, chỉ cần là bán thịt lừa là được, các anh cứ xem mà làm .... Tôi chúc Tết trước nhé, các anh đừng tiễn nữa."
Thái độ rất phóng khoáng rộng rãi, trong mắt Đô Trường Thanh đã có phong thái ông chủ rồi. Hai người tiễn thêm vài bước mới về nhà, nhìn qua cửa sổ thấy Đơn Dũng lên taxi rời đi. Liễu Xuân Sinh hồ nghi:" Anh Đô, y có ý gì thế, phá nhà khác chẳng phải giúp cửa hiệu đường Lộ Hoa à?"
"Nghĩ làm chó gì nhiều, có lẽ người ta kiếm cái cớ để tặng tiền cho chúng ta thôi." Đô Trường Thanh hí hửng chia tiền làm đôi, một phần đút túi, một phần đưa cho Hoa Liễu:
"Vậy có làm không?"
"Nói thừa, tiền đã nhận rồi lại không làm à, dù sao cũng rảnh, cậu sợ tới độ đập cửa kính cũng không dám à?"
"Không phải, tôi cứ thấy thằng này tà môn lắm."
"Vớ vẩn, người thường thì chơi với chúng ta làm gì, nào, uống, uống xong vào thành phố chơi, ở đây mốc người rồi."
Hai người chén qua chén lại, túi có tiền, uống mỗi lúc một thoải mái, rượu bốc lên, Liễu Xuân Sinh cũng không còn cảnh giác nữa, mà cảnh giác cái gì, đập cửa kính thôi mà, đơn giản ...