Q2 - Chương 109 Gừng càng già càng cay. (2)
Không giống thật mà, đồn trưởng Ngũ tìm được cơ hội củng cố phát ngôn của mình, nói tiếp:" Ông chủ Đào nói tới sự kiện tấn công cảnh sát ở Học viện Y, có ba kẻ thất nghiệp đánh hai nhân viên cửa hiệu đường Lộ Hoa vào viện, xô đổ xe chở hàng, đánh bị thương hai cảnh sát, hiện vụ án còn đang điều tra... Đám phần tử tội phạm này vì chút lợi nhỏ mà xem thường luật pháp, ngông cuồng cực độ. Khi tới đây chi cục trưởng của chúng tôi và lãnh đạo thành phố đã đặc biệt phê duyệt, đốc thúc chúng tôi xuất kích nhanh, mạnh, nghiêm khắc, quét sạch cặn bã xã hội, trả cho mọi người một hoàn cảnh trị an tốt..."
Không ít người biết chuyện này, lại thêm đồn trưởng Ngũ tuyên truyền, độ đáng tin tăng lên không ít, những tiếng chất vấn giảm xuống. Đào Thành Chương mừng thầm, xem ra tên đồn trưởng ba hoa này cũng được lắm, nhất là cái mồm mở ra là nói không ngừng kia kia chẳng phải ngày một ngày hai luyện ra, thật thật giả giả, chỗ nói chỗ không, thêm thêm bớt bớt, đúng là khiến người ta bị hù cả rồi.
Có phải Vương mồm méo không? Ai mà quan tâm chứ, có có một cái cớ dẹp yên phẫn nộ của mọi người là được.
Có hộ kinh doanh đứng ra chứng minh, có cảnh sát thông báo, đồn trưởng Ngũ và nữ chỉ đạo viên đứng dậy, được tiếp tân của khách sạn mời đi, mọi người cho rằng vậy là xong rồi. Không ngờ Đào Thành Chương vẫy tay giữ lại đám hộ hàng nhái này, nói đợi một chút. Tôn Tồn Trí mở cửa, một loạt phục vụ viên đi vào, đặt đĩa thức ăn men theo bàn hội nghị dài.
Đĩa Thanh Hoa cùng miếng thịt mỏng, trông hết sức mỹ quan, đợi khi các cô phục vụ mặc đồng phục nối nhau đi ra, mọi người vẫn chẳng hiểu gì. Đào Thành Chương cười nói:" Mọi người, ai có hứng thú thử không, ở trên bàn này khả năng là lưu phái đại biểu thị trường thịt chín Lộ Châu đấy."
Mọi người không hiểu chính là ở chỗ này, trên bàn đều là thịt lừa hết, ngâm, dầm, muối mà ra, tổng cộng có mười ba loại, mỗi loại đều thái rất mỏng, có đỏ sẫm, đỏ nhạt, có thẫm màu, tuy một số nhìn một cái là ra cách chế biến, song lại không nhìn ra trong hồ lô của ông chủ đào bán cái gì.
"Nếm thử xem, lát nữa dưới lầu còn có bàn tiệc mời mọi người." Tiền Trung Bình mời, có điều chẳng ai đụng đũa, đều là người trong nghề cả, làm như chưa từng ăn thịt lừa ấy.
Có người bực mình:" Ông chủ đào, có gì nói thẳng ra đi, bày vẽ làm gì?"
Đào Thành Chương không phật ý, giời thiệu:" Đĩa thứ nhất là thịt của Cty thịt lừa Thế Long, biển hiệu lâu năm rồi, có điều họ chuyên đóng gói bán ra vùng ngoài, thịt là thịt đông lạnh, nên mùi vị kém một chút... Thứ hai là thịt lừa ở Đông Quan, cũng là biển hiệu lâu năm, sản phẩm và chất lượng không thể kiêm toàn... Thứ ba là thịt lừa của Vị Nguyên, vùi vị tạm được, rất thích hợp người khẩu vị nặng... Còn đây là, tôi tạm thời dừng lại, ông chủ Tử, thử xem sao?"
Đĩa này thịt màu hồng nhạt, sáng, đặt cạnh đĩa thịt khác càng tựa màu sắc tự nhiên, ông chủ Từ không cần thử đã nói:" Đây mới là thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại thực sự, ông chủ Đào, chúng ta khỏi cần ai chê cười ai, mọi người làm đều là hàng giả."
Cả phòng cười lớn, Đào Thành Chương cũng cười theo:" Đúng, tôi thẳng thắn với các vị, chúng tôi có nhà máy gia công, có cửa hiệu, có đưa hàng, mô hình phân phối ba trong một, nếu hoạt động hết công suất, sản lượng một ngày sáu tấn cũng không thành vấn đề, muốn gấp đôi, gấp ba lên cũng dễ... Nhưng thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại thực sự không làm được điều này."
Điều gây tò mò đã ném ra, mọi người bị dáng vẻ nho nhã hiền hòa của ông chủ Đào thu hút, biết hôm nay có chuyện hay rồi. Đào Thành Chương rất hưởng thụ cảm giác được chú ý này, cầm miếng thịt lên nói kỹ hơn.
"Tôi nghĩ trong số các vị hẳn là có người biết, Hưởng Mã Trại cũng là từ không hóa có, thủ pháp làm thịt lừa ngâm này tới từ Lư Viên, nói tới Lư Viên thì dù các vị, tôi hay bếp trưởng chuyên thịt lừa cũng không bì được. Thủ pháp của bọn họ đại khái là giết lừa, bỏ xương, gân, máu thậm chí tầng giữa da và thịt cũng không giữ lại, điều này yêu cầu kỹ xảo dùng dao rất cao. Tiếp đó là đun nguyên con, dùng lửa nhỏ và nồi đã đung chừng 10 giờ, chẳng những dùng phối chế riêng, còn đun bằng củi. Sau đó nữa ép thịt, dùng thuần sức người, đó là nguyên do thịt của họ trông bên ngoài đã ngon, còn ép bằng máy sẽ phá hỏng thớ thịt... Tiếp đó là nguyên khối thịt lừa thành hình. Thủ pháp này dù chúng tôi theo nghề lâu năm cũng chỉ biết thán phục, học không nổi, cho tôi cách phối chế tôi cũng chịu thôi, riêng công đoạn ép thịt, muốn đạt sản lượng hiện nay của chúng tôi, ít nhất thuê hơn 100 người khỏe mạnh, làm việc vất vả hơn bê đá."
Cách hình dung này khiến mọi người đồng cảm, tài nghệ của Lư Viên tốt, ai cũng biết, nhưng đối với thương nhân coi trọng đầu tư ít lợi nhuận cao mà noi, tài nghệ có giỏi hơn nữa cũng chẳng có gì hâm mộ.
Ông chủ Từ không nếm thử thịt kia đợi Đào Thành Chương vừa dừng một cái đã truy hỏi:" Ông chủ Đào, ông mời chúng tôi tới làm cái gì, nghe chuyện về Lư Viên à?"
"Không phải để chê bai chúng tôi chứ, chúng tôi nấu bằng nồi hơi, mùi vị cũng được mà."
"Được cái rắm, ra khỏi nồi một cái là đen rồi."
"Thịt lừa làm vốn khó, lửa không tới thì sống lửa quá lại dai, giờ đầu bếp giỏi khó tìm."
"Đúng vậy, ông chủ Đào, chúng tôi là quán nhỏ, không chơi nổi kiểu này đâu, biết cũng vô ích... Ông chủ Tiền, không phải nói có chuyện mừng à?"
Mấy ông chủ nhỏ biết người ta làm thế hẳn phải có mục đích rồi, đều nhao nhao hỏi. Vụ làm ăn này vốn chẳng dễ làm rồi, giờ còn chuốc lấy một đống phiền toài, có làm tiếp được hay không, làm được bao lâu đều không biết. Nói ra phải hâm mộ đám đại hồ, có tiền mà chẳng sợ, chứ tiểu hộ chịu sao nổi dày vò.
"Chuyện tốt, ha ha ha, các vị xem đĩa này, ai có hứng thú lên thử sản phẩm của nhà máy thịt Hâm Vinh chúng tôi... Nào nào Lão Từ, anh đi đầu đi." Thiền Trung Bình đi tới giữa phòng hội nghị chỉ một cái bàn, bám tám người bất giác tụ tập xung quanh, ngạc nhiên nhìn. Sau đó ông chủ Từ trực tiếp lấy tay nhón một miếng cho vào miệng thử:" Thường thôi, so với thịt Hưởng Mã Trại chính tông thì còn kém."
Người khác cũng ăn:" Hơn chúng tôi được một chút, có gì mà khoe."
Mấy người khác nối nhau ăn thử rồi đánh giá, tuy có giễu cợt, song nói trúng trọng điểm, Tiền Trung Bình cười ha hả:" Các vị, tuy hơn mọi người một chút thôi, nhưng thế này đi, tôi thống nhất phân phối hàng cho mọi người, không cao hơn giá nhập hàng hiện giờ của các vị, hàng đưa tới tận nơi... Hơn nữa cách ngày mới kết toán, như vậy các vị không có chút áp lực nào."
Ồ, thế thì tất nhiên là chuyện tốt, kinh doanh thịt lừa áp lực tài chính lớn, nguy hiểm không phải nhỏ, cũng là do thói quen âm thực của Lộ Châu khá đặc thù, chứ ở nơi khác kinh doanh kiểu này không thành quy mô lớn được. Nhưng chuyện tốt mới làm người ta không tin, bất giác cân nhắc thiệt hơn trong chuyện này.
"Mọi người đừng lo, chúng tôi mang lòng thành tới hợp tác, không những tiền có thể cách ngày mới thanh toán, hơn nữa hàng không bán hết sẽ thu về đúng giá... Không giấu mọi người, thịt Hâm Vinh chuẩn bị đóng gói chân không, mức độ tươi của sản phẩm yêu cầu rộng hơn, vừa vặn hóa giải áp lực tiêu thụ. Hơn nữa chúng ta đoàn kết với nhau, mua ít mua nhiều phân phối cũng dễ hơn."
Đào Thành Chương thong thả nói, cố ý ẩn đi hiểm họa từ thương hiệu Hưởng Mã Trại, có điều đối diện với đám ông chủ nhỏ chẳng có lấy chút ý thức thương hiệu nào này, vừa vặn hợp ý họ. Thấy ông chủ Từ định nói gì, Đào Thành Chương ngăn lại:" Tôi biết ông chủ Từ đầu tư cửa hiệu trên đường Thắng Lợi không ít, hơn 40 vạn phải không, tôi cũng biết nguồn hàng của anh, thậm chí có thể tìm được nguồn hàng tốt hơn chúng tôi.... Nhưng làm sao có được điều kiện ưu đãi này chứ."