Q2 - Chương 110 Gừng càng già càng cay. (3)
"Không phải, ông chủ Đào, ông có ý gì, thời gian trước các ông hùng hùng hổ hổ, vươn tay ra cả ngoại ô, muốn ép chết nhà khác. Mới vài ngày sao chia sẻ chuyện làm ăn cho người khác?" Ông chủ Từ nghi ngờ, mặc dù là viễn cảnh Đào Thành Chương vẽ ra rất hấp dẫn nhưng người ở đây đâu có phải con nít ba tuổi, huống hồ bọn họ vốn sẵn nghi ngờ đám người này:
Vì thế từng đó con mắt chiếu vào, muốn xem Đào Thành Chương trả lời ra sao.
Đào Thành Chương ung dung đáp: "Ha ha ha, khi đó cửa hiệu mới mở phải thể hiện khí thế một chút chứ, để nhân viên có thêm động lực, có điều con người tôi xưa nay không đề cao bản thân, tôi không có bản lĩnh kiếm được hết tiền của mọi người ... Ý của tôi là, mọi người đoàn kết, dù giữ nguyên trạng, cũng tương đương lượng tiêu thụ của chúng ta tăng thêm 4 thành. Tập trung vào mua hàng, giá cả giảm đi, hơn nữa khi chúng ta tập trung lại làm một thì càng có tiếng nói hơn với thị trường. Ngoài ra nói về lợi ích, chúng tôi tuy không tranh đoạt thị trường nữa, nhưng lại cung cấp hàng cho các vị, coi như cân bằng được với lợi nhuận mở rộng, vừa ổn định lại bớt đau đầu. Giờ chỉ xem mọi người có ủng hộ chúng tôi không ... Còn về cái hiệu thịt lừa chính tông kia, tôi thấy không đáng lo. Nếu chúng ta thống nhất nhãn hiệu, thống nhất trang trí, khi đó bằng vào quy mô lớn của chúng ta, ai là hàng giả còn chưa biết đâu, đúng không?"
Câu cuối cùng đắt giá đấy, cả đám ông chủ nhỏ ồ lên quay sang bàn tán xôn xao, chiêu này quá hiểm, đúng thế, bọn họ chiếm số đông, chiếm tiếng nói, lúc đó ai cũng nói nhà kia là giả, thế thì phải biến thành giả thôi, lời người xói vàng mà. Tuy vậy, đồng ý hay không thì chả ai tỏ thái độ vội, toàn cười nói vô nghĩa, từ chối thì sợ sau này có chuyện tốt lại mất phần, nhưng nhảy vào ngay thì tùy tiện qua, nếu toàn bộ mọi người ở đây để Hâm Vinh cung cấp thịt ngâm, há chẳng phải gom tiền nuôi lên một con quái vật hùng mạnh, khi quay lại bóp cổ người ta thì sao.
Người nọ đợi người kia lên tiếng trước, rốt cuộc chả ai chịu., ồn ào bàn tán rất nhiều, nhưng hoàn toàn bế tắc
Ở đây Tôn Tồn Trí của Vị Nguyên là người nhiều tuổi nhất, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, tiếp tục tranh luận thế này vô nghĩa, ông ta lên tiếng:" Chúng tôi chuẩn bị tiệc ở tầng hai mời mọi người, cách lúc đó con nửa tiếng, mọi người có thể thong thả thảo luận. Tôi và ông chủ Đào xuống chiêu đãi mấy vị lãnh đạo công an ... Vẫn câu nói đó thôi, làm ăn không thành tình nghĩa còn đó, sau này mọi người làm ăn có gì phiền toái, cứ tới tìm chúng tôi, chúng tôi sẽ hết lòng tương trợ ... Nào ngồi đi, đừng khách khí."
Nói rồi Lão Tôn cùng Đào Thành Chương đi trước, Lão Tiền lại nói vài câu đảm bảo rồi theo sau, nhường chỗ cho đám ông chủ nhỏ thảo luận. Ở bên trong thì cười rất tươi, vừa ra ngoài đóng cửa lại, Lão Tiền đuổi theo hai người kia, mồm chửi bới không sạch sẽ:" Con mẹ nó, chúng ta bỏ thể diện xuống mời, chúng còn được đằng chân lên đằng đầu, cho điều kiện ưu đãi như thế còn đỏng đánh chứ, không biết điều."
"Ha ha ha, kiên nhẫn một chút, Lão Đào tính toán ít phạm sai lầm lắm, bọn họ hiện giờ lo đặt hàng quá đơn nhất sẽ bị bắt chẹt, chỉ cần có một hai người thử là có thể mở ra cục diện mới rồi." Nói tới kiêng kỵ thì Tôn Tồn Trí càng kiêng kỵ người bên cạnh, chứ đám tiểu hộ kia, ông ta không để vào trong mắt:
"Không phiền toái vậy đâu, khi ăn là có thể xác định thôi, đám này dễ đối phó lắm, ném cho chúng khúc xương, chúng chạy nhanh hơn chó ... Hi vọng bộ khung này có thể làm lớn, chẳng may có vấn đề, chúng ta rút ra cũng dễ hơn." Đào Thành Chương còn chưa trừ bỏ được mối lo trong lòng, mối lo này không đến từ đám tiểu hộ:
Tất nhiên là vấn đề thương hiệu, tính toán thì có nhưng kết quả ra sao, khi chưa nắm được thương hiệu trong tay thì vẫn có khả năng làm cho người ta hưởng, tuy vậy trong tình thế bất lợi Đào Thanh Chương không dừng lại mà còn lại ngược, mở rộng sản nghiệp. Nước đi hiểm tất đấy nhưng Tiền Trung Bình có hơi chột dạ:" Lão Đào, nhỡ thằng nhãi kia kiện chúng ta thì sao?"
"Không đâu." Đào Thành Chương lắc đầu:
"Sao lại không, tôi thấy lòng tham của y lớn lắm."
"Ông nghĩ đây là chuyện xĩ nghiệp quốc doanh bắt nạt xĩ nghiệp dân doanh đấy à? Muốn bồi thường là có bồi thường sao? Đem đi kiện, chúng ta còn chưa tổn thất gì y đã nghèo kiết xác, nếu có thêm tám mười bị cáo nữa, khi đó chọc giận số đông rồi. Nếu thương hiệu đó trong tay ông, ông nghĩ mình moi được của đám kia bao nhiêu tiền?" Đào Thành Chương lắc đầu, thằng nhóc đó mà dùng chiêu số bình thường thì ông ta gì phải lo như thế:
Chuyện kinh doanh chịu trả tiền nọ đàng hoàng là có chữ tín lắm rồi, muốn bắt chẹt một đám gian thương không dễ. Chẳng lẽ còn có ai đi hi vọng vào Đảng và chính phủ sao?
"Đợi cái sản nghiệp này làm thật lớn rồi, ai cầm thương hiệu trong tay sẽ thành thất phu vô tội mang ngọc có tội ... Không biết cảm giác của y khi đó thế nào nhỉ?" Tôn Tồn Trí cũng hiểu an bài của Lão Đào, cười gian vô cùng:
Ngày hôm đó cả cục trưởng Trần Thọ Dân của chi cục Tây Uyển cũng tới tham dự, không khác gì cho mọi người uống thêm viên thuốc an thần. Hôm sau nhà máy thịt Hâm Vinh có thêm ba hộ đặt hàng, mặc dù lợi nhuận bị dàn mỏng, nhưng lượng tiêu thụ tăng thêm. Mấy ngày sau nhà máy tăng thêm hai xe đưa hàng.
Bọn họ chính thức thành nhà máy chuyên cung cấp: Thịt ngâm Hưởng Mã Trại.
Ngày 16 tháng 1, Đơn Dũng hạ sơn tham gia hiệu đồ khô do Cái Đình Giáp mở, vào thành phố không lâu, tình cờ phát hiện cảnh lạ, tất cả thay đổi chiêu bài rồi, hơn nữa còn giống hệt kiểu logo mà y đăng ký. Đây là chuyện không tầm thường, Đơn Dũng lái cái xe nát đi quanh một vòng, cuối cùng khi đỗ lại ở đường Thắng Lợi thì đếm được 9 cửa hiệu trang trí giống hệt nhau, đều là hàng chữ đang tiến vào một cái trại. Đường hoàng xâm phạm bản quyền, khiến Đơn Dũng thậm chí chưa cầm giấy phép thương hiệu trong tay tức hộc máu.
"Con mẹ nhà nó, lão già vô sỉ!"
Phát hiện ra kẻ mặt dày vô sỉ đã đành, nhưng có bao nhiêu kẻ như thế, khiến Đơn Dũng không biết phải làm gì nữa.
……… ………
Cửa hiệu đồ rang khô không lớn không nhỏ nằm giữa đường Anh Hùng vào ngày khai trương gây ra một oanh động không lớn không nhỏ. " Hạt rang tham ăn thích nhất, hàng ăn đỉnh cấp trong hạt rang", câu quảng cáo này treo lên làm không ít người đi ngang qua bật cười. Thời buổi này thứ kỳ quái trên đường nhiều lắm, nghe càng ngu ngơ ngớ ngẩn thì càng thu hút người khác. Có điều câu này lại phù hợp với loại hàng mà cửa hiệu kinh doanh, có đóng gói các loại lương thực phụ, có các loại hạt rang. Giấy đỏ khai trương còn vương khắp nơi, khách hàng ghé thăm không dứt.
Ngô rang tuyền thống, hai loại, rang đường và rang muối. Lạc rang có loại để vỏ, bóc vỏ, rang mặn. Rồi hạt dưa, hạch, đào, cao lương cùng các loại đỗ rang, thôi thì đủ loại. Hai phục vụ viên bận rộn tíu tít ứng phó với khách chen lấn, ngay cả Tiểu Cái cũng phải mặc đồng phục vào làm phục vụ. Khách hàng đa phần là các cô gái dạo phố, các thím các dì, toàn món vài đồng thôi, chưa mang ra khỏi hiệu đã ăn lách rách rồi.
Ngoài cửa hiệu, ban nhạc được mới đang ra sức hát bài ( Cao nguyên Thanh Tạng), hát cả ra làm sao, được cái giọng cao vút rất thu hút. Thân bằng hảo hữu của Cái gia không ít, lẵng hoa được tặng tới mười mấy cái, đợi Lôi Đại Bằng dẫn hai tên tiểu đệ béo vác giỏ hoa tới thì thời gian đã muộn rồi, hơn nữa so với giỏ hoa khác thì thua kém xa. Người ta toàn là hoa tươi, ba anh em này mang hoa giả làm bằng lụa tới, lừa ma chắc, bỏ vào đó tha hồ mất mặt.