← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 111 Gừng càng già càng cay. (4)

Tiểu Bạch nhìn cửa hiệu tưng bừng náo nhiệt, giỏ hoa đặt kín hai bên lối đi, nhìn mỏi mắt mà không thấy giỏ hoa giả nào, toàn bộ là hoa tươi, thế là giỏ hoa giả của họ thêm nổi bật, trách Lật Tiểu Lực:" Xem đi, tôi bảo đừng tiết kiệm tiền mà, anh cứ muốn tiết kiệm, bày ở đó để anh em ta bẽ mặt à?"

"Lôi ca chỉ sai làm việc, không cho tiền, trong túi tôi có 100 thôi." Lật Tiểu Lực ủy khuất lắm:

"Làm việc cho Lôi ca còn đòi tiền à, đúng là thiếu nghĩa khí... À, chẳng phải vừa lĩnh tiền thưởng sao?"

"Có hơn 1000 mà cũng tính là tiền à, tôi mời Tinh Tinh đi bar hai lần đã hết sạch rồi, đang không biết kiếm tiền đâu đây... Đừng nói, tôi lén lút đặt vào là xong chứ gì." Lật Béo nói xong rình đúng thời cơ tiếp khách không có ở đó, nhón chân tới thật nhanh xếp giỏ hoa rẻ tiền của mình lẫn lộn vào trong.

Lúc này cửa hiệu đông người, nhân viên cửa hiệu cũng không kịp chào đón, thế là giỏi hoa bị nhét vào thành công, lúc sau mẹ Tiểu Cái mới chạy ra chào hỏi bọn họ, mời buổi trưa đi ăn cơm. Lật Tiểu Lực vâng dạ vào hiệu chào một vòng, khi ra ngoài đã có thêm gói hạt dưa, đắc ý vừa đi vừa cắn, nháy mắt với Tiểu Bạch: Thấy chưa, không nhìn kỹ không nhận ra đâu.

Hai tên béo đắc ý lắm, cắn hạt dưa một lúc mới nhớ ra, ớ, Lôi ca đâu rồi? Hai người sớm coi Lôi Đại Bằng là linh hồn, một phút không thấy cũng không được, tìm kiếm trong đám đông mới thấy Lôi ca đứng ở đằng xa, như đang đợi ai đó. Hai người tới gần, cứ tưởng đợi Đơn Dũng, không ngờ lát sau Lôi Đại Bằng chỉ một cái xe việt dã đi tới:" Đợi Tiểu Bảo Quý... À các cậu đã gặp chị của Bảo Quý chưa?"

"Chưa gặp." Tiểu Bạch lắc đầu:

"Xinh đẹp lắm." Lôi Đại Bằng cười thần bí đi đón, hai tên béo hí hửng bám theo, được vài bước sững người, thấy trên xe bước xuống một vị lưng hổ vai gấu, còn tượng hảo hán nào, vừa thấy tóc dài mới nhận ra là nữ, sốc không nói ra lời.

Chính là Sử Bảo Anh, cô vẫy tay chào Lôi Đại Bằng, Sử Bảo Quý thì hưng phấn lao tới ôm chầm lấy hắn, thiếu chút nữa làm Lôi ca ngã ngửa ra sau, vẫn cười ha hả:" Mọi người không mấy khi vào thành phố, buổi trưa cùng đi ăn nhé... Bảo Quý, uống rượu với anh."

"Không, không, còn có việc... Chị em không cho đâu." Tiểu Bảo Quý sợ hãi nhìn chị mình:

Sử Bảo Anh mắng:" Cậu đừng có suốt ngày xúi nó uống rượu, nó còn là trẻ vị thành niên đấy... Chúng tôi vào thành phố có việc, còn cần các cậu giúp đấy."

"Giúp gì, chị nói đi."

"Tìm người, Căn Oa và Đại Bưu mười mấy ngày chưa về thôn, cũng không ở cửa hiệu, mẹ Đại Bưu sốt ruột muốn phát điên rồi."

"Hai người lớn tướng như thế có gì mà sốt ruột, nhìn họ một cái thì ai còn dám trêu chọc vào chứ?"

"Nhưng mà dù thế nào cũng phải biết tung tích chứ, nếu không ở nhà không yên tâm."

Chị em Sử Bảo Anh mỗi người một câu kể cho Lôi Đại Bằng chuyện xảy ra, té ra sau ngày cửa hàng thịt xảy ra chuyện, hai tên ngốc kia vì va chạm với ông Sử nên nổi nóng bỏ đi, chưa về thôn cũng chưa về hiệu. Cha Căn Oa có cha bị điếc, Đại Bưu có một người mẹ, nghe đồn thổi về chuyện con mình, ngày ngày tới nhà trưởng thôn đòi con, Sử Bảo Toàn bị làm phiền không chịu nổi, phái con gái đi tìm.

"Lộ Châu dù không lớn cũng có cả trăm vạn nhân khẩu, hai người này trốn đi, khó tìm hơn cả lừa ấy chứ... Có lẽ bọn họ mải chơi ở đâu đó, bảo tôi đi đâu mà tìm." Lôi Đại Bằng nghe chuyện khó như thế thì vô kế khả thi, gọi hai thằng béo tới bàn bạc:

Lật Tiểu Lực nói rất đương nhiên, gọi điện thoại đi. Bạch Béo thông minh hơn, gửi tin nhắn để lại lời nhắc nhở.

Chắc chắn là không được rồi, Đại Bưu luôn tắt di động, thằng ngốc Căn Oa căn bản không có di động, sống lâu như thế mới chỉ lên xã với tới Lộ Châu. Hai cách ngu ngốc đó bị Lôi Đại Bằng thưởng hai cái cốc, mẹ nó, dễ thế thì cần gì tìm các cậu... Phàm là bị gõ đầu, linh cảm sẽ xuất hiện, Lật Tiểu Lực hiến kế:" Tìm Đản ca, anh ấy lắm trò lắm, lại quen với Đại Bưu và Căn Oa, nói không chừng là biết ở đâu."

"Đúng rồi Tiểu Bảo Quý, em gọi cho Đản ca là được." Lôi Đại Bằng nói:

Không ngờ Tiểu Bảo Quý ghé vào tai hắn nói nhỏ:" Chị em ngại không gọi cho anh ấy ... Nếu không em đã chẳng có cơ hội vào thành phố, anh Lôi, anh gọi đi..."

"Có gì mà ngại còn gọi anh rể cơ mà." Lôi Đại Bằng gọi thẳng luôn cho Đơn Dũng kể chuyện xảy ra rồi cúp máy:"Anh ấy tới ngay đấy."

Mọi người mới tán gẫu được vài câu thì Đơn Dũng lái cái xe nát tới, cũng mang giỏi hoa tới chúc mừng, đặt giỏ hoa xuống chào hỏi người trong cửa hiệu. Khi đi về phía này thì nhìn thấy chị em Sử gia, bước chân Đơn Dũng chậm lại, nụ cười có chút gượng gạo.

Trước kia luôn thấy Sử Bảo Anh cưỡi ngựa quất roi oai phong, bây giờ gặp lại có chút tiều tụy, khi thấy Đơn Dũng, ánh mắt cô cũng né tránh, chị Sử không giỏi dùng ngôn ngữ biểu đạt suy nghĩ lại là người giúp Đơn Dũng nhiều nhất. Bốn năm trời Đơn Dũng đi xe đạp điện chở thịt, tuy giá cả chưa bao giờ có ưu đãi, nhưng là người duy nhất trong thôn cho y mua nợ.

Tiểu Bảo Quý chẳng nhìn ra nổi khúc mắc giữa hai người, chạy tới nói cười với Đơn Dũng, kỳ vọng hỏi y có cách không? Đơn Dũng quả nhiên vẫn không làm người ta phải thất vọng, nói:" Đi thôi, chúng ta cùng tìm... Hai người họ hẳn vẫn ở thành phố. Thự Quang, cậu ngồi xe với chị Sử, Đại Bằng, cậu và Tiểu Lực cũng kiếm cái xe đi, anh chỉ chỗ cho, chia nhau ra tìm..."

Bọn họ chia ra ba nhóm tìm người, tìm liền mấy tiếng, Lôi Đại Bằng và Bạch Thự Quang mỗi lần tìm một nơi không thấy, Đơn Dũng lại gọi điện chỉ cho nơi khác, toàn là nơi giao cắt giữa thành phố và nông thôn, hôi thối kinh người, nước bẩn lênh láng. Đúng rồi, là mấy cái lò mổ trái phép ấy mà, có cái còn có cả trại chăn nuôi nhỏ, không giấy phép nốt. Tìm bốn năm chỗ, Lôi Đại Bằng bắt đầu mắng chửi, chửi Đơn Dũng là con chuột, chỗ bẩn thỉu hôi thối nào cũng biết. Tiểu Bạch và Sử Bảo Anh không quen nhau mấy, không nói chuyện nhiều, cô chỉ nói là cách tìm này đúng rồi.

Vì sao, hai tên kia từ năm mười mấy tuổi đã cầm dao giết lừa, trừ cái nghề này ra thì có biết làm gì đâu, cùng lắm ra công trường xây dựng bán sức.

Buổi trưa ăn cơm qua loa, tìm tới tận 3 giờ, bất ngờ là Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng không tìm được, nhưng Tiểu Bạch lại gặp phải, gọi điện nói là ở bên cạnh một cửa hiệu mới tại ngoại ô phía nam, Đơn Dũng quay đầu xe tới thẳng đó.

Vội vội vàng vàng tới nơi, cảnh tượng lại khiến Đơn Dũng nghi ngờ không thôi, xe đỗ lại ở ngoài một viện tử rách nát, ba người tựa đợi ai đứng ngây ra ở cửa thôn. Đơn Dũng xuống xe ngạc nhiên hỏi:" Tìm thấy rồi sao không vào?"

Không ai nói gì, Sử Bảo Anh đá em trai, bảo nó nói, Tiểu Bảo Quý khó xử:" Anh rể..."

Chát, Tiểu Bảo Quý ôm gáy kêu đau, thấy chị mình trừng mắt mới biết quen mồm gọi sai rồi, cười hì hì:" Gọi sai rồi, chị em giờ không nhìn trúng anh... Á... Anh Đơn, anh vào đi, cha em đánh người ta, chắc là thấy chị em em sẽ chướng mắt. Anh Bạch vào rồi, người ta không thèm để ý, đang đầy một bụng tức."

"Vậy mọi người đợi ở đây để tôi vào, à phải, nếu họ không về thì sao, người trong thôn ương như lừa ấy." Đơn Dũng dợm bước lại lui về hỏi:

Sử Bảo Anh giờ mới nói:" Tìm được là được rồi... Cậu bảo với Đại Bưu, mẹ anh ấy nhớ anh ấy, hay dở gì cũng phải gọi điện về nhà chứ, tránh bà ấy suốt ngày tới nhà tôi làm ầm ĩ."

"Được, thế thì đơn giản thôi." Đơn Dũng gật đầu đi vào: