Q2 - Chương 112 Dù có oán cũ chẳng đủ thành hận.
Nơi này là một cái lò mổ cải tạo từ nhà kho cũ, khẳng định là không có giấy phép, chân dẫm lên nước bẩn, ống sắt đen xì treo móc ngược dính máu, mấy người đang bận rộn. Ông chủ biết là tới tìm người không phải kiếm chuyện, nên không làm khó, nói với Đơn Dũng không dễ gì kiếm được hai người lành nghề như vậy, ông ta trả tiền công không thấp.
Đương nhiên thôi, hai người này ăn đứt đồ tể bình thường, Đơn Dũng lấy thuốc lá ra mời, nói là trong nhà có chút chuyện tìm bọn họ, ông chủ kia liền đi làm việc của mình. Đơn Dũng đi tới chỗ Sử Oa và Căn Bưu, bọn họ đang xẻ thịt, mí mắt cũng chẳng ngẩng lên, kỹ thuật dùng dao khiến người ngoài nghề hoa cả mắt, dao đi tới đâu, xương nơi đó chỉ lớp thịt mỏng, không chỉ xẻ thịt mà còn tim gan phèo phổi cũng bị họ thuận tay chia làm mấy đống, sau khi thứ giá trị nhất là dái lừa được xẻo ra, gần như đã sạch sẽ cho vào nồi được rồi.
Đơn Dũng đứng xem rất lâu, lâu tới mức Căn Oa bực mình:" Cậu tới làm gì?"
"Rảnh háng tới xem hai anh tới xẻo dái lừa chơi." Đơn Dũng dửng dưng đáp:
Đại Bưu cũng hỏi:" Cậu tới khuyên chúng tôi về cửa hiệu hoặc về thôn à?"
"Hai anh bướng như lừa, ai mà khuyên được, lại chẳng phải không kiếm được cơm đi nhờ vả người ta, về làm gì, đúng không?" Đơn Dũng nói chuyện hợp khẩu vị hai người, xong cơn giận chưa nguôi ngoai nên không đáp, y lại hỏi:" Tiền lương thế nào?"
"Giết một con ba mươi đồng, mỗi ngày kiếm được hơn 100, đôi khi nhiều hơn, gần đây ít hẳn." Đại Bưu đáp:
"Vậy thì không đúng rồi, anh Đại Bưu, anh kiếm được nhiều tiền tới quên cả mẹ anh luôn à?" Đơn Dũng chất vấn làm Đại Bưu sững sờ, đầu hơi cúi xuống, y cũng thuận thế xuống nước:" Buổi tối tôi lái xe, chúng ta lẽn lút về thôn thăm mẹ anh rồi đi, được không? Căn Oa, anh chúng muốn về chứ gì? Chúng ta kín đáo về thăm..."
Hai người kia nhìn nhau, mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng không tới mức đi giận cả người nhà, gật đầu:" Được."
Căn Oa hất đầu ra ngoài cửa, nói rất dứt khoát:" Không về với họ."
"Được, có điều chúng ta không thù oán gì với chị Sử và Tiểu Bảo Quý... Căn Oa, Đại Bưu, giờ tôi có không ít anh em, giúp các anh xả giận nhé." Đơn Dũng hạ thấp giọng xuống:" Để tối nay tôi gọi đông người một chút, đột nhập vào nhà lão già, chụp bao tải lên đầu tẩn một trận, sau đó ném vào chuồng lừa."
"Hả, đó là trưởng thôn của chúng tôi đấy, cậu muốn chết à, nếu để người trong thôn biết được sẽ thiến chúng tôi ngay." Đại Bưu sợ cuống cả lên:
Căn Oa cũng lắc đầu lia lịa:" Không được, không được, trưởng thôn hèn thì hèn, nhưng làm không ít chuyện tốt, nếu ông ấy không giúp nhà tôi, tôi không nuôi được cha tôi."
Đơn Dũng biết mà, hai người này đều hiền lành chất phác, chẳng qua là nóng giận nhất thời thôi:" Thế là xong, đều họ Sử cả, đánh gãy chân vẫn còn liền gân cơ mà, có tát hai cái thôi có là gì? Tôi nói nhé, ông già cũng tức lắm đây, nhìn người trong thôn tranh lợi với nhau mới giận quá trút giận lên các anh thôi... Trước kia là do vợ ông ấy tầm nhìn ngắn mới thế, giờ ông già quyết tâm rồi, ba thằng bị bắt vào đồn, ông ấy nói không bỏ một xu, không nói đỡ một câu, ai gây họa tự gánh, ngay cả người nhà cũng không cho đi lo lót chạy chọt."
Ồ, cả hai vì không liên hệ với người trong thôn nên biết gì đâu, trước kia giận chủ yếu vì thấy trưởng thôn thiên vị người nhà, chèn ép bọn họ thôi.
Dao động rồi, Đơn Dũng tăng thêm vốn liếng:" Ba tên bị vào trại giam đó tha hồ thảm, bọn họ dám đánh cả cảnh sát, làm sao có kết quả tốt. Các anh cứ tưởng tượng nếu kẻ đánh thôn dân bị giam trong thôn là biết kết cục của bọn họ thôi, ngày ăn ba trận đòn còn nhẹ. Chưa nói với tính con lừa của bọn họ, bị giam cùng bọn tội phạm giết người phóng hỏa, thảm gấp trăm lần ấy chứ, đúng không nào?"
Hai người kia kinh sợ, quả đúng là một cái bút không thể viết ra hai chữ Sử, nghe thấy anh em trong thôn gặp phải chuyện lớn như vậy, bọn họ không còn giận nữa, Đại Bưu cuống lên:" Làm sao bây giờ, Đơn Dũng hay cậu giúp họ đi."
"Đúng thế, Đơn Dũng, cần bao tiền, hay anh em chúng tôi gom góp, để muộn thì e hỏng mất." Căn Oa cũng mềm lòng cầu tới Đơn Dũng:
"Được, tôi sẽ cố hết sức, có điều các anh cũng phải giúp tôi trước, về thăm cha mẹ đi, sau đó đi thăm trưởng thôn." Đơn Dũng vừa nói thế, hai người kia lại khó xử, y tặc lưỡi:" Bảo trưởng thôn xin lỗi các anh nhé, hay là để các anh tát vài cái, cần gì làm căng vậy... Có về không, không về thì thôi, tôi đi chơi đây, thèm vào quản chuyện thối tha trong thôn các anh. Tôi được cái mẹ gì đâu."
"Ê ê... Đợi đã, ai nói không về." Căn Oa thấy Đơn Dũng muốn đi vội giữ lại:
"Đợi chút, tôi đi bảo với ông chủ." Đại Bưu cũng không ngồi yên được nữa:
Một lát sau Đơn Dũng nghênh ngang đi ra làm chị em Sử Bảo Anh trố mắt, căn bản không hi vọng y có thể thuyết phục được hai người kia, vậy mà bọn họ còn vội vàng vào xe Đơn Dũng đi mất.
"Em đã nói mà, anh rể đã ra tay là đâu lại vào đó ngay... Úi da, lại đánh em."
Sử Bảo Quý thấy xe Đơn Dũng đi rồi cười to, thế là bị Sử Bảo Anh bợp cho một cái, hai chị em cãi nhau lên xe, chị dọa em, còn nói nữa sẽ đánh, em đốp lại, chị hung dữ quá làm anh rể sợ chạy mất rồi, cứ thế này đừng hòng kiếm được chồng.
Tiểu Bạch che miệng cười suốt, chuyến này về e là khối chuyện để kể.
............................
Khô héo, lụi tàn, tuyết còn sót lại loang lổ trên bãi chăn lừa, chưa tới mùa cỏ xanh trở lại, cảnh sắc nơi này tan thương hoang vu khó nói thành lời.
Cách thôn không xa là trại chăn nuôi, thi thoảng có thể thấy có con lừa chạy ra, uể oải tìm kiếm thức ăn trong đống cỏ khô, dọc đường thấy nhiều nhất là những đống phân lừa tròn tròn, trong không khí lạnh căm mang theo mùi phân và cỏ. Chẳng biết là do tâm tình hay do cảnh tượng, làm Đơn Dũng lần nữa tới đây, trong lòng chẳng hề thoải mái.
Chở hai anh em đi cùng kia về nhà, hai tên ngốc đó đôi khi tình cảm cũng phong phú lắm, ở bên ngoài thì sống chết không chịu về, xuống xe một cái liền gọi cha, mẹ rồi chạy vào nhà. Mẹ Đại Bưu ôm con trai khóc mấy tiếng, sau đó tức giận rút cây chổi treo trên tướng quất túi bụi, sau đó bà già gầy gò đó xách tai con trai đi tới nhà trưởng thôn. Lát sau Đại Bưu đi ra, một tay che mặt, có vẻ xấu hổ không muốn để Đơn Dũng nhìn thấy, men theo góc tường chuồn mất. Còn có màn dữ hơn, người cha điếc của Căn Oa cầm củi đuổi con như đuổi lừa tới nhà trưởng thôn, lát sau đi ra sắc mặt y như đúc, xấu hổ theo cha về nhà.
Quyền uy của tộc trưởng dòng họ lớn không cho phép loại tiểu bối khiêu chiến, vị trí của ông Sử trong lòng người Sử Gia Thôn đã thâm căn cố đế.
Nhìn một phen hài kịch được giải quyết rồi, Đơn Dũng bật cười lên xe định về nhà thì Tiểu Bảo Quý chạy ra gọi Đơn Dũng vào nhà ăn cơm. Đơn Dũng kiếm cớ từ chối, không ngờ thằng nhãi này còn vô lý hơn ông già, lấy chìa khóa xe của y, hết kéo lại đẩy, ép Đơn Dũng vào trong.
"Tới rồi thì ngồi đi... Bảo Anh, lấy thêm đôi đũa, cậu đi xa như thế đưa người thôn chúng tôi về, không ăn bữa cơm sao được."
Ông Sử chẳng nhìn Đơn Dũng một cái, bê bát cơm nói, Sử Bảo Anh lấy thêm đũa bát, bà Sư lấy thêm hai cái bánh nướng, Sử Bảo Quý ấn Đơn Dũng xuống ghế. Sau đó một cánh tay ném bát đũa trước mặt y như là ném thức ăn cho gia súc, chẳng những làm Đơn Dũng giật mình còn làm Sử Bảo Toàn ngạc nhiên nhìn con gái.
Thế là Đơn Dũng ăn một bữa cơm chẳng có mùi vị gì, bên cạnh là chị Sử mặt lạnh tanh và ông Sử mặt chưa hết lo âu.