Q2 - Chương 118 Nhân gian nơi nào chẳng tiêu hồn. (1)
Trần Hoạn Hải hít hơi như đau răng, xem ra chuyện này không dễ dàng gì, nhưng chính vì không dễ mới tin Đơn Dũng trao đổi, nói:" Đợi chút, tôi đi gọi điện thoại."
Nói xong cầm di động đi ra ngoài, hẳn là tìm ai đó hỏi khả năng thực hiện chuyện này.
Sài Chiên Sơn tranh thủ hỏi:" Đơn Dũng, ba người kia của Sử Gia Thôn, cửa hiệu của cậu cũng bị Sử Gia Thôn mua mất, nói ra cậu có thù với họ, sao lại cứu ba người kia."
"Chuyện nào ra chuyện nấy, Sử Gia Thôn do lão phỉ già Sử Bảo Toàn một tay che trời, ba người kia là anh em nghèo theo tôi đổ mồ hôi công sức, bọn họ bị người ta bẫy, đầu óc cũng hơi ngu ngốc nên mới đánh cả cảnh sát.... Sao vậy, anh Sài thấy thành ý của tôi chưa đủ, hay là cho rằng chuyện này lợi nhuận không cao?" Đơn Dũng chủ động hỏi ra điều đối phương khó mở miệng, biểu lộ sự thẳng thắn của mình:
Sài Chiêm Sơn cười:" Đều không phải, tôi chỉ thấy thứ quý giá thế, cậu đổi lấy mấy tên nghèo rớt thì lỗ quá."
"Không lỗ, thứ kia trong tay tôi chẳng những không biến được thành tiền còn nơm nớp lo sợ người ta dùng thủ đoạn ép giao ra, lần này là anh và Trần công tử còn cơ hội cho tôi nói chuyện. Lần sau nhớ chúng thuê người chụp bao tải kéo tôi vào góc tối thì kết quả cũng thế." Đơn Dũng thở dài có chút bất đăc dĩ:
Sài Chiêm Sơn vỗ vỗ vai an ủi:" Phải rồi, thích tư vị hoa tỷ muội không? Sạch sẽ lắm, hơn nữa chỉ đi làm thêm, trừ nhân vật quan trọng, chị em họ không tiếp đâu."
"Hàng giả thôi, gương mặt và mắt mũi có vài phần tương tự, nhưng mà do hóa trang, người tỉa móng tay cho Trần công tử hẳn nhiều tuổi hơn, khi xoay người eo có nếp nhăn rồi." Đơn Dũng bóc sơ hở:
Sài Chiêm Sơn kinh ngạc:" Giỏi, tôi cứ tưởng cậu nhìn tới đờ đẫn rồi, cậu học ở đâu ra đấy."
"Anh Sài, tôi bán thịt lừa, nếu chút khả năng quan sát này mà không có thì bị người ta lừa chết lâu rồi." Đơn Dũng nói đùa:"Lừa non thì thịt trắng mịn căng, lừa già thì thịt thâm bèo nhèo mà."
Sải Chiêm Sơn cười phá lên, đúng lúc này Trần Hoạn Hải cũng trở lại, đứng giữa phòng, bộ dạng nghiêm túc, rất chính thức nói:" Đơn Dũng, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách, nhưng lời không hay tôi phải nói trước, nếu cậu mà lừa tôi, vậy sau đó có xảy ra chuyện gì thì cậu chỉ có thể trách bản thân thôi."
"Anh Trần, nếu anh tới tìm tôi rồi thì cũng biết tôi không phải bần nông, nhà máy của tôi ở trấn Triêu Dương, thêm vào tiền trong tài khoản, gom lại cũng được trăm vạn. Nếu anh cầm cái thương hiệu đó không biến được thành tiền, tôi sẽ đền anh. Tất nhiên, nếu anh đưa quyền sử dụng cho họ Đào, họ Tiền kia đổi ít tiền, hoặc anh không có gan làm thì không tính." Đơn Dũng nói chắc nịch
"Đồng ý, lấy rượu ra đây, tôi và Đơn Dũng uống một chén."
Trần Hoạn Hải sắn tay áo lên ngồi xuống, Sài Chiêm Sơn gọi điện sai đưa rượu lên, xem ra chuyện hôm nay làm chủ khách đều vui rồi, cả Đơn Dũng cũng cười rất sảng khoái.
……… ………… …………
"Thưa anh, các anh có mấy người ạ."
Phục vụ viên của trung tâm xông hơi Duy Đặc mỉm cười nghề nghiệp, theo thói quen đón khách tới đây tiêu diêu, chỉ là vừa nhìn một cái cô cũng phải giật mình vì ba khuôn mặt xấu xí rồi mới ổn định lại được tinh thần.
"Ba người." Tên béo kia giơ tay lên:
Lại có một tên vừa cao vừa gầy đi tới ngăn tên béo móc ví, bên trái có tên thấp hơn, nhỏ giọng hỏi:" Lôi ca, chúng ta tới chỗ này có thích hợp không? Cha em nói, sắp Tết rồi, tra nghiêm lắm."
"Nói vớ vẩn, nơi này và cha cậu cùng một hệ thống đấy." Lôi Đại Bằng bĩu môi:
Trương Vệ Hoa là con cái nhà công an, nghe thế trợn mắt lên, Tiểu Cái thì mắt đảo trái phải, xem ra chẳng có tí kinh nghiệm xã hội nào:" Lôi ca, nơi này thực sự có loại tuyệt sắc như anh nói à."
"Ừ, tôi nghe mấy người cha tôi uống say nói đấy, về sau tôi còn đích thân tới trinh sát, kết quả sự thực còn hơn nghe danh, em nào trong đó cũng hơn Lâm Chí Linh." Lôi Đại Bằng ra sức xúi bẩy, thấy hai tên kia vẫn không tin thì bực mình:" Con mẹ nó, không tin chứ gì, thế đừng tìm gái nữa, tìm nam chơi gay đi, nơi này có phục vụ cả đấy, ai lừa các cậu để cha thằng đó chết mẹ ngoại tình với người ta."
Sốc, thực tiễn nhân sinh phong phú của Lôi ca khiến hai thành quản trải đời chưa sâu há hốc mồm, cố phục vụ muốn cười mà không dám.
Lôi Đại Bằng khoác vai hai người anh em trạch nam kéo đi đăng ký, đột nhiên có tiếng huýt sáo vang lên, thế là như phản sạ có điều kiện, hắn hạ thấp người xuống, hai tay che mặt, tựa hồ xấu hổ trốn giữa hai người.
Hả, gặp phải người quen à, Trương Về Hoa và Tiểu Cái nhìn về phía phát ra tiếng sáo, đúng là người quen, Đơn Dũng đang cùng một người rất có khí thế ông chủ từ thang máy đi ra. Đơn Dũng từ xa đã gọi:" Đại Bằng, với thể hình của cậu che mặt cũng không giấu được ai đâu."
"A ha ha ha, sao lại trùng hợp thế?" Lôi Đại Bằng cười xấu hổ, trong lòng thầm mắng, con mẹ nó đúng là oan gia, trong trường học sáng sớm lén dậy giặt quần sịp cũng thường bị Đản ca bắt gặp, giờ đi chơi gái cũng gặp được. Xấu hổ một cái lại thấy không đúng, Đơn Dũng cũng tới đây có xấu hổ chút nào đâu, quay sang mắng Tiểu Cái và Trương Vệ Hoa cũng đang ngượng ngập:" Các cậu không phải nói Đản ca là thần tượng của các cậu à? Nhìn xem, Đản ca thường tới đây đấy, học đi.... Em nói này Đản ca, anh thiếu nghĩa khí quá, có chuyện hay mà không gọi em."
"Cuộc sống của cậu đã tự lập rồi, chẳng lẽ đời sống tình dục không thể tự liêu liệu, muốn anh dạy à?" Đơn Dũng cười ha hả:
Sài Chiêm Sơn đi tiễn tranh thủ hỏi:" Bọn họ là..."
"Bạn bè, thành quản khu Thái Đông." Đơn Dũng giới thiệu đơn giản:
"Ồ, rất vui được gặp mọi người, đợi chút." Sài Chiêm Sơn bắt tay từng người rồi gọi phục vụ ở quầy tới, hào sảng an bài:" Dẫn ba anh đây tới phòng VIP, hôm nay mọi chi tiêu tính cho tôi... À, Đơn Dũng, cậu cũng chơi với mọi người."
"Không cần, tôi không quen chơi với trình độ chim non, để họ tự chơi đi." Đơn Dũng làm ra vẻ chim già phất tay:
Ba tên kia chẳng buồn còn tươi hơn hớn, vội vàng theo em gái tiếp tân, thay giày vào thang máy, Tiểu Cái lần đầu tiếp xúc với loại chuyện này, hỏi:" Có phải do thanh danh của đội thành quả Thái Đông quá lớn không, ngay cả nơi này cũng phải nể mặt."
"Cái thằng ngu này, người ta không chiếm đất công cộng, không sản xuất, không gây ô nhiễm, liên quan gì tới thành quản, là do nể mặt Đản ca." Lôi Đại Bằng vung tay đánh:
Trương Vệ Hoa cũng nhìn ra:" Người đó có vẻ không nhỏ, nói không chừng là quản lý ở nơi này."
"Vậy Lôi ca, thế này không tính là anh mời khách đâu nhé, trước Tết chúng ta lại làm chuyến nữa." Tiểu Cái rất cơ hội nói ngay:
Trương Vệ Hoa thì ngạc nhiên:" Lôi ca, sao Đản ca lại có qua lại với loại người này, không phải đã sa đọa thành phần tử XHĐ rồi chứ? Em thấy so với Đản ca lúc mới quen thì khác nhiều quá."
À, đây là một vấn đề mới, Lôi Đại Bằng gãi đầu gãi tai, lấy ánh mắt trí tuệ của hắn đánh giá Đản ca:" Không thể nào, anh ấy mệt sống mệt chết kiếm tiền, nói tới đen còn chưa đen bằng thành quản, so với các cậu à... Một gọi điện thoại cha kế nhét đơn vị người ta ba vạn cân gạo, bán còn đắt nữa, chiết khấu vào hết túi cậu, quên rồi hả Vệ Hoa, anh ấy bằng cậu không? Còn Tiểu Cái..."
Hai người kia vội vàng lảng đi, Đản ca tự mình kiếm sống, cái đám lừa ăn lừa uống bọn họ, làm sao so được.