Q2 - Chương 119 Nhân gian nơi nào chẳng tiêu hồn. (2)
Dưới ánh đèn pha lê muôn màu, không gian xa hoa tràn ngập mùi tiền bạc, Sài Chiêm Sơn áy náy tiễn biệt:" Xin lỗi cậu nhé Đơn Dũng, Trần công tử không tiện xuất hiện, mỗi lần anh ấy tới đều đi từ cửa sau, nên chỉ có tôi tiễn cậu."
"Không sao, tôi hiểu mà, anh Sài, anh đừng tiễn nữa, tôi vừa vặn đang định dạo chợ đêm." Đơn Dũng quay người tạm biệt:
Không ngờ Sài Chiêm Sơn vẫn đi theo, tự mình mở cửa sập, không khí lạnh tràn vào, làm người từ không gian ấm áp đi ra rùng mình, Sài Chiên Sơn gọi lái xe tới, Đơn Dũng từ chối không được đành thản nhiên nhận. Lão Sài mỗi lần nhìn nét mặt Đơn Dũng đều hận gặp nhau sao quá muộn:" Đơn Dũng, cậu cân nhắc lời của tôi đi, chứ rúc ở nơi xa xôi như trần Triêu Dương thì uổng phí tài hoa của cậu, giang hồ Lộ Châu không lớn, người tài không nhiều, nhất là người dám cầm dao liều mạng càng khó tìm. Chuyện thương hiệu cậu yên tâm, nếu đúng như dự định, sẽ có phần của cậu... người không sợ chết thì tôi thấy rồi, nhưng không yêu tiền thì chưa thấy, vì sự hào sảng thà mất tiền cũng cứu huynh đệ nghèo của cậu, tôi rất muốn kết giao với cậu đấy."
Đơn Dũng không biết hắn khách khí hay thật lòng, hay là vợ vịt trước khi chuyện hoàn thành, tên này tuy không phải người đàng hoàng, song Đơn Dũng cảm giác cũng được, ít nhất là hơn tên Trần công tử kia:"Anh Sài, anh đừng khen tôi, không phải hào sảng đâu, tôi bị ép đấy, nhiều năm trước nhà tôi cũng có chuyện tương tự."
"Chuyện thế nào?"
"Cha tôi vốn kinh doanh nhà hàng Lư Uyển làm ăn hưng thịnh, khi đó thị trường chưa hỗn loạn như bây giờ, cha tôi mời đầu bếp giỏi, tài nghệ cha tôi cũng cao, chọn đúng địa chỉ kinh doanh. Nếu còn mở tới bây giờ thì tôi cũng là phú nị đợi chơi bời rồi.... Nhưng cha tôi quá thành thật, làm ăn tốt chưa được bao lâu không ngừng có người tới kiếm chuyện, muốn nhập cổ phần, muốn mua lại, cha tôi nhất định không chịu, ông ấy cho rằng mình vất vả kiếm tiền, kiếm một cách đàng hoàng, chả phải sợ gì."
Sài Chiêm Sơn không biết quá khứ của Đơn Dũng:" Về sau thế nào?"
"Sau bỗng dưng đổ bể, cha tôi mất sạch, thiếu chút nữa mất luôn mạng vào đó... Bây giờ tôi cầm cái thương hiệu kia, nếu giữ rịt lấy như cha tôi, chắc chắn đi vào vết xa đổ của ông ấy. Chẳng bằng đem ra làm ít việc, thêm vài người bạn tốt hơn thêm kẻ thủ, anh nói đúng không?" Đơn Dũng mở cửa lên xe cười nói:
Sào Chiếm Sơn gật đầu dứt khoát:" Chúng ta là bạn, không phải kẻ thù."
Đơn Dũng lên xe cười vẫy tay, Sài Chiêm Sơn an bài người đưa y về nhà, đứng đó ngẫm lại lời y, nói ra tuy Đơn Dũng có chút danh tiếng, song trong mắt hắn và Trần công tử chỉ là nhân vật nhỏ không đáng kể. Có điều qua buổi gặp gỡ hôm nay Sài Chiêm Sơn nhận ra, mỗi lời nói của nhân vật nhỏ này đều có sức nặng không vừa.
Cảm giác kỳ lạ đó làm Sài Chiêm Sơn phải trẫm ngâm rất lâu mới đi về, vừa vào trong thì có điện thoại của quản lý phòng Vip, điện thoại kiểu thế này đa phần là xin chỉ thị, làm ăn như bọn họ luôn gặp phải đủ thứ chuyện, ví như ba cái tên vừa tới, la hét muốn gọi hết các em gái vào phòng bao. Quản lý không biết là nhân vật quan trọng cỡ nào nên phải xin chỉ thị, người tới phòng Vip thường hiểu tình thú, phục vụ cũng toàn em gái cao cấp, loại ăn tạp thế này hiếm có.
"Làm theo ý khách đi, chiêu đãi cho tốt."
Sài Chiêm Sơn an bài xong cúp điện thoại, cảm giác dở khóc dở cười, thế giới này loại người gì cũng có.
**** ***
Điện thoại của Đơn Dũng cũng reo, cứ nghĩ là Lôi Đại Bằng gọi điện quấy rối, ai ngờ lấy ra thì thấy ba chữ Đào Thiên Hạc.
Tuy Đơn Dũng có lưu số cô trong máy, nhưng rất ít khi dùng đến, thậm chí sau lần gặp lại ở trấn Triêu Dương, hai người không liên hệ nữa. Vừa mới từ Duy Đặc ra đã nhận được điện thoại, làm Đơn Dũng hoài nghi có phải Trần công tử lộ tin rồi không, nghĩ lại thấy không đúng, hắn có ngu mấy cũng biết cho Đào gia thì không đổi được mấy đồng.
Cân nhắc một lúc, Đơn Dũng nhận điện thoại, bên kia truyền tới giọng sa sút mà nhỏ:" Anh... Ở đâu?"
"Trên đường." Đơn Dũng đáp:
"Hiện giờ có tiện không?"
"Cô nói tới chuyện gì, nói chuyện hay làm việc khác?"
"Tôi vừa mới hết giờ làm ở công ty, nếu tiện tôi đợi anh ở cổng công ty." Đào Thiên Hạc đưa ra lời mời:
Trong mắt Đơn Dũng thoáng hiện ra hình ảnh ướt át, đáp ngay:" Tới ngay."
Cúp điện thoại rồi bảo với lái xe:" Anh tài, không về Hưởng Mã Trại nữa, đưa tôi tới cổng công ty người mẫu Duy Đa Lợi Á, ở Đông Chu Môn ấy."
"Được." Lái xe xoay vô lăng quay về, loại Hummer này đi rất sướng, dù khi rẽ vòng bánh xe đè lên vỉa hè, nhưng ở trong xe không hề thấy rung lắc. Lái xe làm thân:" Ông chủ, nghe khẩu âm thì anh là người bản địa, sao trước kia tôi chưa thấy nhỉ?"
"Tôi chẳng phải ông chủ gì đâu, toàn bộ gia sản cộng lại cùng lắm là mua được cái xe này, nhưng chẳng trả nồi tiền xăng." Đơn Dũng cười:
"Chắc chắn là không phải, người mà giám đốc Sài chúng tôi tự mình đi tiễn thì không phải là người bình thường, huống hồ anh còn được giám sốc Sài đến tận nhà mời." Lái xe rất khách khí:
"Vậy anh nói tôi là ai, anh thấy nhà tôi rồi đấy, chỉ là căn nhà nhỏ, nói trắng ra tôi là nông dân ở ngoại thành."
"Anh lại đùa rồi, các nhân vật lớn bây giờ đều kín tiếng, ví dụ ông chủ chúng tôi cơ bản không ngồi cái xe này, quá bắt mắt, thi thoảng cho bạn bè mượn để lấy oai, lấy thể diện. Bình thường ông chủ chúng tôi lái xe Santana nát, ở trong tiểu thu bình thường ở đường Đông Minh, kín tiếng hơn cả tộc làm công ăn lương." Lái xe sùng bái nói:
"Loại làm ăn này không phô trương được, có điều con người giám đốc Sài không tệ, phải rồi xưng hô với anh thế nào?" Đơn Dũng hỏi được tên, tùy ý tán gẫu:" Anh Vương, không giấu anh, tôi và giám đốc Sài mới lần đầu gặp nhau thôi, vậy ông chủ phía sau là anh ấy hay là chỉ là người cộng tác."
"Xem ra anh đúng là không biết thật, Duy Đặc chia ra làm mấy bộ phận, giám đốc phụ trách phía dưới không ít, song người có tiếng nói chỉ có một mình giám đốc Sài. Bình thường có nhân vật quan trọng cần tiếp đãi, đều là anh ấy đi, nhưng chuyện anh ấy đích thân tiễn khách thì rất lâu rồi tôi không thấy, thế nên tôi mới lấy làm lạ sao chưa thấy nhân vật lớn như anh." Lái xe nói chuyện cũng rất khéo:
"Hổ thẹn, thực sự hổ thẹn, hai tháng trước tôi còn là lưu manh đường phố kìa." Đơn Dũng nói đùa, trò chuyện rất thoải mái. Từ miệng của lái xe, nghe ra không ít điều, sớm biết thân phận Trần công tử không thấp, nhưng nghe thấy Sài Chiêm Sơn không ngờ là ông chủ của cái Duy Đặc to lớn đó, làm y phải bất ngờ, thực lực bên đó mạnh tới mức Đơn Dũng thấy khả năng thao tác càng cao, có điều một vụ làm ăn vài trăm vạn, đừng nói tên Trần công tử đó không động lòng.
Giờ chỉ cầu mong hắn đừng quá thông minh, càng khốn kiếp thì chuyện này càng hay.
Tới dưới lầu Duy Đa Lợi Á, Đơn Dũng xem thời gian, gần 20 giờ rồi, nhìn quanh tìm chiếc audi đỏ của Đào Thiên Hạc. Một tiếng còi cùng ánh đèn nháng lên từ xa, xe từ từ đi tới đỗ lại, đầu Đào Thiên Hạc từ bên trong thò ra, ngạc nhiên hỏi:" Í, đi Hummer cơ à?"
"Ừ, phát tài rồi, mua một cái chơi. Đơn Dũng đùa:
"Bốc phét, với cái tính keo kiệt của anh, xe bị xước xát còn chẳng sửa lại, chịu bỏ tiền mua Hummer à?"
"Oa, hiểu tôi thế sao, biết tôi đi nhờ xe rồi còn muốn tôi nói ra à?"
Quan hệ nam nữ đôi khi rất vi diệu, giờ là lúc vi diệu đó, khi chưa phát sinh quan hệ, nói chuyện khiêu khích cùng đụng chân đụng tay thoải mái, giờ có quan hệ rồi, người lại thành quân tử và thục nữ, ngay nói chuyện cũng lịch sự và nhạt thếch. Đơn Dũng đứng trong gió lạnh đứng nhìn Đào Thiên Hạc, đây là cô gái rất biết ăn mặc, chiếc áo khoác lông màu sáng, giữa mái tóc dài lấp lánh hoa tai lớn, trang điểm không đậm, chợt nhìn mang cảm giác sang trọng vô cùng.
Thực sự là cô gái xinh đẹp.