Q2 - Chương 120 Nhân gian nơi nào chẳng tiêu hồn. (3)
Đào Thiên Hạc bị Đơn Dũng nhìn tới thiếu tự nhiên, khẽ gắt:" Còn phải mời anh nữa à?"
Đơn Dũng đi sang ghế phụ lái bước vào, cửa sổ xe từ từ đóng lại, thân xe từ từ khởi động lên đường. Đào Thiên Hạc như mới học lái xe, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, đi rất xa rồi chẳng nói gì, hoàn toàn chẳng có mục đích, hoàn toàn là đi đo đường. Đơn Dũng rốt cuộc không nhịn được hỏi:" Này, muộn thế này gọi tôi tới để ngắm cảnh đêm sao?"
"Ừ đấy, chị đây cô đơn, muốn tìm người bối tiếp, không được à?" Đào Thiên Hạc ngang ngược sử dụng tới ư thế mỹ nữ của mình:
"À được, nếu chẳng phải đập nước đóng băng rồi, nói không chừng dẫn cô tới đó chơi." Đơn Dũng cười đầy thâm ý:
"Hừm, đừng mơ." Đào Thiên Hạc xì một tiếng, ai cũng biết đối phương có hàm ý gì.
Xem ra cô ấy không có ý đó, điều này làm Đơn Dũng thất vọng, trong lòng có chút hối hận, chuyện tốt vậy nhường cho Lôi Đại Bằng rồi, sớm biết thế anh đây đi 3P, vứt mẹ cái thể diện đi.
Không phát hiện ra tâm tư xấu xa của Đơn Dũng, Đào Thiên Hạc thấy hồi lâu Đơn Dũng không trả lời, hỏi:" Tôi tưởng anh phải có điều muốn hỏi tôi chứ?"
"Thế à, là cô hẹn tôi mà, tôi nghĩ cô có điều muốn nói chứ?" Đơn Dũng lấy làm lạ:
"Thật không có chứ?"
"Thật!"
"Dối trá!" Đào Thiên Hạc tựa hồ rất tức giận, đột nhiên đạp ga tăng tốc:
Đơn Dũng hãi hùng, xe phóng đi vun vút, vượt qua mấy bóng xe liền, làm y nắm chặt tay vịn ghế, rùng mình khuyên can:" Này, này, đi chậm thôi."
"Có biết xảy ra tai nạn xe thì ai xui xẻo nhất không? Chính là ghế phụ lái đấy." Đào Thiên Hạc nghiến răng nghiến lợi, chân lại tăng ga, xe vọt qua đường Anh Hùng, phóng vèo vèo trên đường vành đai:
Tim Đơn Dũng đập như trống trận:" Cô đâm xe thẳng vào tôi luôn cho rồi, còn hơn dọa người ta thế này.
Đào Thiên Hạc ngửa đầu phát ra tràng cười lảnh lót, có vẻ đắc chí lắm:" Anh mà cũng biết sợ à? Hỏi anh lần nữa, có gì muốn nói với tôi không?"
Tốc độ xe giảm xuống một chút, sau đó thình lình tăng tốc:" Có có có."
"Có cái gì?"
"Nhớ cô."
"Nói dối." Đào Thiên Hạc lại tăng tốc, xe lao như lên cơn điên:
Đơn Dũng miệng đắng ghét, không biết cô gái này vì sao lại tức giận như thế, nếu chẳng may mình có gì bất trắc thì lỗ vốn à. Đã thế Đào Thiên Hạc còn vượt qua hai cái đèn đỏ, chạy ra ngoại ô, con đường này dẫn tới công viên rừng rậm, tốc độ xe lớn tới mức kinh người.
Có điều tới lúc này thì Đơn Dũng chẳng sợ nữa, buông tay vịn ra, thoải mái dựa vào lưng ghế.
Đào Thiên Hạc nhướng mày:" Ồ, gan to lên rồi à?"
"Đừng có dọa tôi, nhìn cô lái là biết cô từng luyện qua rồi, không phải do kích động mất kiểm soát, phía trước có vách núi cao 40 mét, giỏi thì phóng xuống đó, tôi tuẫn tình với cô." Đơn Dũng khích:
"Được." Đào Thiên Hạc đáp gọn lỏn, lại tăng tốc, xe càng lao đi như bóng ma, nhìn từ phía sau chỉ thấy ánh đèn lướt vù đi rồi biến mất. Người trong xe như mất trọng lực, lúc nghiêng phải, lúc nghiêng trái, đèn xe chiếu lên tấm biển "Phía trước là vách núi, nguy hiểm!", xe như con ngựa hoang mất khống chế, tốc độ chẳng hề giảm đi chút nào, lao tới tận cuối đường.
Kétttttttt... Tiếng ma sát chói tai, chiếc xe xoay vòng như con quay, vừa vặn dừng lại ở trước tấm biển, xe vừa phanh đèn cũng tắt.
Lúc này mới nghe thấy tiếng thở hồng hộc của Đơn Dũng, tuy biết người ta chẳng muốn tuẫn tình với mình, Đơn Dũng vẫn bị dọa tới ba hồn bảy vía bay sạch sẽ. Trong lòng thế, sau này không tùy tiện dụ gái lên giường nữa.
Có tiếng cười khúc khích đến là vui vẻ, làm Đơn Dũng sợ tới mức không nói được câu nào, tựa hồ làm Đào Thiên Hạc thấy có thành tựu lắm:" Sợ rồi hả, xin lỗi nhé... Quên nói với anh, lý tưởng của tôi là thành tay đua chuyên nghiệp, trải nghiệm kích thích của tốc độ, tuy cuối cùng chẳng đạt được ước mơ, nhưng trình độ của tôi không tệ đâu."
Cái này thì Đơn Dũng tin, bây giờ bọn ngốc lắm tiền đều thích đua xe kiếm kích thích, Đơn Dũng lúc này chỉ còn biết hối hận, ai mà biết cô nàng này rời giường còn điên hơn trên giường.
"Sao không nói gì thế? Thấy tôi đẹp quá à?" Đào Thiên Hạc thấy Đơn Dũng nhìn mình trân trân chẳng né tránh, chỉnh lại cổ áo như dụ dỗ, cởi cúc áo khác ra, để lộ chiếc áo len ngà bọc lấy thân thể đầy đặn:
"Đẹp!" Đơn Dũng dời anh mắt ra chỗ khác, hồn còn chưa về hết, tà niệm chẳng sinh ra nổi:
"Tuy không giống nói thật, nhưng tôi không phản bác anh." Đào Thiên Hạc tỏ ra rộng lượng, chỉ là đợi mãi vẫn không thấy y nói gì thêm, cô đổi ngữ khí chân thành hơn:" Đơn Dũng, thực ra tôi luôn đợi anh tới tìm tôi, có điều anh làm tôi rất thất vọng. Tôi nghĩ rất lâu, dùng dũng khí rất lớn mới chủ động tới tìm anh, tôi hi vọng điều tôi có được không phải là sự thất vọng."
"Thất vọng cái gì?" Đơn Dũng không hiểu:
"Tôi từng nghĩ rằng anh đơn thuần là thích tôi thôi, có điều tôi nghĩ, trong đó phải trộn lẫn thứ gì khác nữa, nếu không chẳng thể nào thời gian dài như vậy lại chẳng gọi một cuộc điện thoại." Đào Thiên Hạc uyển chuyển nói, không phải thích mà là báo thù:
"Có lẽ trong lòng cô đó là tâm kết, nhưng trong lòng tôi thì đã bỏ qua rồi, tôi không gọi điện mới là vì thực sự thích cô. Tôi không muốn phá hỏng cuộc sống của cô, càng không muốn phá hỏng kỷ niệm đẹp giữa chúng ta." Đơn Dũng thở dài, có lẽ cái đêm hai người quần lấy nhau sau mê say đó, y thực sự bỏ đi ý định báo thù rồi:
"Thật sao, ngay cả hiện giờ thương hiệu Hưởng Mã Trại dùng khắp đường phố anh cũng bỏ qua à?" Đào Thiên Hạc cố tình nói tới chuyện khiến cô bận lòng thời gian qua:
Không ngờ Đơn Dũng tỏ ra bình thản:" Một năm trước khi tôi còn đi học đã đăng ký rồi, lúc đó chỉ nghĩ, làm ra một tấm biển, vừa oách vừa dễ nhớ, hơn nữa mọi người đều biết tôi từ Hưởng Mã Trại tới, lâu dần dùng cái tên đó.... Ai ngờ ngay cả thứ này cũng bị người ta cướp chứ. Còn cô, cũng muốn lấy thương hiệu này à?"
"Không phải, có điều tôi nghĩ, sẽ có người đòi anh giao ra thôi." Đào Thiên Hạc nhắc nhở:
"Sao cũng được, không chọc vào nổi thì tôi cho người ta thôi."
"Nếu tôi muốn, anh có cho không?"
"Không!" Đơn Dũng trả lời rất dứt khoát:" Ai ra giá hợp lý thì tôi cho người đó, cô thì khác, tôi không đưa cho cô."
"Vì tôi họ Đào à?" Đào Thiên Hạc nghiêng người sang hỏi, mắt tới gần mắt y thêm một chút, muốn tìm câu trả lời cô muốn:
"Không phải!" Đơn Dũng khẽ đáp:" Cho dù giữa chúng ta chỉ có gian tình, tôi cũng hi vọng đó là thứ gian tình thuần khiết, không bị xen lẫn bởi chuyện làm ăn."
Lại một lần nữa Đơn Dũng khiến cô bất ngờ, vốn cô tưởng y sẽ treo giá cao đợi bán, tưởng y sẽ cùng mình thảo luận giá cả, nghĩ tới rất nhiều khả năng, khi tất cả đều sai, Đào Thiên Hạc ngơ ngác nhìn Đơn Dũng như mới quen nhau. Trong ánh đèn lờ mờ, gương mặt sắc cạnh như đao gọt, đôi mắt thâm thúy và hơi thở phát tán mùi rượu, đều có sức hút làm Đào Thiên Hạc ngây ngất.
Chết người nhất là cô cảm giác được, Đơn Dũng thích mình, không phải vì cái họ của cô hay gia sản của cô.
Cám dỗ lớn nhất là sự phát tiết hoang dại nhất mà cô tìm kiếm không có được khi phóng xe tốc độ cao, mà là ở trên người nam nhân này, chính là nguyên nhân cô mãi chẳng quên được.
Nhìn nhau chăm chú, gần trong gang tấc, Đơn Dũng dần dần quên đi nguy hiểm vừa rồi, y luôn cho rằng mình là người có sức khống chế rất tốt, nhưng mỗi lần nhìn thấy cái miệng rộng gợi cảm của Đài Thiên Hạc, ác ma lại trỗi dậy trong lòng, đầu óc hiện ra hình ảnh hạ lưu nhất. Khu vực có thể khai phá trên người cô gái miệng rộng này nhiều lắm, Đơn Dũng hi vọng, gian tình giữa hai người luôn thuần khiết, ngoài gian tình ra không trộn lẫn bất kỳ cái gì.
"Nơi này... Hình như không có người." Đào Thiên Hạc nói lí nhí như muôi kêu, phả ra hơi thở như lan, đôi mắt mê ly, bị sự "thuần khiết" của Đơn Dũng làm cảm động rồi:
"Ừ, dù có hét khản cổ cũng không ai tới đâu." Đơn Dũng nói xong hôn tới lấp đi tiếng cười của Đào Thiên Hạc, môi chạm khẽ, lưỡi xoắn lấy, hôn thật sâu, chớp mắt giải phóng khao khát của cả hai. Cái ôm nóng vội, lưỡi quẫn lấy không rời, Đào Thiên Hạc ngất ngây trong mùi vị nam nhân, nụ hôn thô bạo khiến cô ngạt thở còn kích thích hơn tốc độ cao... Càng dồn nét, phát tiết càng dữ dội, Đào Thiên Hạc đè Đơn hẳn lên mgười Đơn Dũng ở ghế phụ lái.
Phịch một tiếng, ghế ngồi của Đơn Dũng ngả hẳn ra sau, trong lúc y hơi lơi lỏng, Đào Thiên Hạc đã xé đứt cúc áo của y, lớn tiếng cười, cúi xuống tìm môi y hôn một cách tham lam.
Đơn Dũng cũng mặc sức hưởng thụ cặp môi hồng khêu gợi của cô, ướt át, căng mịn, mềm mại, hơi thở thơm ngát. Tuy nói chẳng phải lần đầu tiên được thưởng thức cặp môi cực phẩm này, mỗi lần chạm vào nó, vẫn có cảm giác khiến y không kiềm chế được sự dụ hoặc điên cuồng từ nó mang lại, tham gia trò chơi săn đuổi chiếc lưỡi nhỏ nhắn, mềm nhuyễn, tựa hồ đó là thứ thịt tươi non nhất trên thế gian này, nước bọt trong miệng cô cũng mang hương thơm khó diễn tả.
Vừa ngây ngất trong nụ hôn đó, một tay luồn vào tóc Đào Thiên Hạc, một tay luồn qua áo len bóp nặn hai con thở trắng trước ngực cô, biến nó thành đủ mọi hình dáng, nhưng dục vọng của y chẳng xoa dịu chút nào, nó càng lúc càng nóng càng mất kiểm soát, tay còn lại rời mái tóc cô vuốt ve tấm lưng ong mượt mà, dần dần chuyển xuống dưới, hai tay bấu mạnh vào bờ mông tròn nắn bóp.
Đào Thiên Hạc bị đau hét lên, rút một tay ra, cởi thắt lưng của Đơn Dũng, cho vào trong, tóm chặt mục tiêu, nắm đầy cả tay, vừa dùng sức một cái, Đơn Dũng tức thì ngoan ngoãn ngay, hai mắt sợ hãi nhìn chị miệng rộng, để cô thuần thục chơi đùa như lái xe....
Cánh môi hồng đó ngậm vào, trong đầu Đơn Dũng như có quả lựu đạn vừa nổi uỳnh một cái, máu toàn thân sôi trào.
Trong không gian ấm áp hoàn toàn cách tuyệt với gió rét bên ngoài, đôi nam nữ tiếp tục gian tình thuần khiết của họ.
Giói nổi lên, ù ù che lấp tiếng rên siết mơ hồ truyền ra, tiếng thân xe nhấp nhô lên xuống như đang đỗ ở bên bờ biền.
Ồ, xe rung trong truyền thuyết có phải là cái này không nhỉ?