Q2 - Chương 121 Luôn luôn tỏ ra mình tốt đẹp. (1)
Ăn xong rằm tháng chạp sắm hàng Tết, sắm hàng Tết xong tiễn ông Táo, tiễn ông Táo xong tới dán tiền giấy, dán tiền giấy rồi treo câu đối Tết, chớp mắt một cái 30 Tết đã lặng lẽ tới. Khi phương bắc hương vị Tết nồng nhất cũng là lúc lạnh nhất, mùa đông năm nay tuyết đặc biệt nhiều biến thành phố núi Lộ Châu trang điểm thành người mặt trắng. Bất kể là đi tới đâu luôn nhìn thấy mảng trắng chói mắt, ngày trời quang nhìn muốn tức ngực, ngày âm u nhìn mà bực mình.
Cảnh tượng này càng thêm rõ ràng ở trại giam số một cách Lộ Châu 12 km, tuyết đọng giữa tường cao và lưới điện như tồn tại thì tới thời cổ xưa vậy, ngăn cách thế giới trong và ngoài tường, cũng ngăn cách Đơn Dũng đợi ngoài cửa. Cánh cửa sắt nặng nề chỉ mở ra đúng một lần, còn là do cảnh sát tòa án chở phạm nhân trở về, ngoài ra thì đóng suốt, quãng thời gian dài Đơn Dũng ngồi ngây ra nhìn cánh cửa sơn xám xịt.
Chuyện không được thuận lợi như trong tưởng tượng, dù sao là sự kiện vừa phạm tội và tấn công cảnh sát, hơn nữa đã vào trình tự xét xử. Phạm tội nhẹ nhất là Sử Xuân Nguyên, cũng chính là người đưa hàng, bị phạt quản lý trị an, kèm bồi thường dân sự 1 vạn; Sử Nhị Lăng, Sử Thuyên Binh tấn công cảnh sát thì tội nặng, may nhờ Trần Hoạn Hải an bài, người nhà ra mặt và người bị hại đạt thành hiệp nghị bồi thường ngoài tòa, dù sao pháp luật hiện tại lấy kinh tế làm chủ, hình phạt làm phụ. Sau đó ông Sử lại ra mặt hiệp đàm với cửa hiệu đường Lộ Châu bồi thường tiền viện phí và xe cộ, hành cho ông già chạy mấy chuyến, mấy vị kia thấy cũng đã đủ, không đòi xử nghiêm nữa.
Có điều vẫn chưa xong, chuyện ngoài tòa cần xử lý, chuyện trong tòa không dễ làm, dù sao là chuyện tấn công cảnh sát được cục công an thành phố coi trọng cao độ, lãnh đạo hữu quan có phê duyệt phải xử nghiêm, phía dưới khó giỏ trò. Trần Hoạn Hải không chỉ một lần gọi điện cho Đơn Dũng, thực sự rất khó.
Khó không có nghĩa là không làm được, Đơn Dũng như nặn kem đánh răng lục tục bỏ ra mấy vạn, độ khó liền giảm xuống, vốn khuynh hướng lao động cải tạo, sau đó lên tòa một lần, trước Tết cuối cùng đưa ra phát quyết, cải tạo một năm, hoãn thi hành một năm.
Chuyện cứ thế tiến hành trong quy tắc mang đủ sắc thái lạ lùng, động lực thúc đẩy thế với này vận hành không phải chuẩn tắc và trật tự, mà là một thứ khác: Lòng tham.
Qua chuyện này cảm thụ được rõ ràng lòng tham của Trần Hoạn Hải lớn cỡ nào, hắn luôn bày đủ trò kiếm đủ cớ, không tuân thủ giao ước trước đó, không chịu bỏ ra dù chỉ một xu, dù chỉ một vạn thôi cũng khiến tên đó mặt mày hớn hở. Đương nhiên Đơn Dũng chẳng khó chịu gì cả, chẳng cần vờ vịt gượng cười, y đang dẫn lòng tham này hướng về đám gian thương Đào Thành Chương, chẳng biết bọn họ phải tổn thất bao nhiêu mới lấp đầy được lòng tham của hắn.
"Đơn Dũng, ăn đi."
Một bàn tay đưa tới trước mặt Đơn Dũng, miếng thịt lừa ngâm bọc trong khăn tay, là lương khô của Sử Gia Thôn, ăn ngon hơn trứng gà luộc nhiều. Khi Đơn Dũng ngẩng đầu lên thấy Sử Bảo Anh đứng trước mặt, cách đó không xa là Sử Xuân Nguyên, Căn Oa, Đại Bưu cùng bốn năm người nhà. Phía bên này Đơn Dũng đi cùng Tư Mộ Hiền, Hiền đệ không quen thuộc với những người này lắm cho nên ở trong xe đợi. Đơn Dũng nhận lấy, cắn vài miếng, rất ngon, Sử Bảo Anh thấy y ăn ngon lành cũng vui vẻ theo:" Ngon không, còn ấm đây, tôi luôn cất ở ngực.."
Ợ... Đơn Dũng thấy cổ họng tắc nghẽn, nghẹn lồi cả mắt ra.
Sử Bảo Anh cuống lên hỏi:" Nghẹn à, để tôi đi lấy rượu cho..."
"Đừng, đừng chị Sử, không cần đâu, được rồi, được rồi." Đơn Dũng cắn răng nuốt xuống, không ăn tiếp được nữa, nói lảng đi:" Chị đi khuyên mấy nhà kia, đừng sốt ruột, hôm nay chắc chắn thả người, có phán quyết rồi mà."
"Không sao, bọn họ không sốt ruột đâu." Sử Bảo Anh thì lại có tâm sự, hỏi Đơn Dũng:" Đơn Dũng, tôi hỏi chuyện này, cậu không được lừa tôi đâu đấy."
"Chị hỏi họ làm sao ra được chứ gì?" Đơn Dũng lén lút giấu miếng thịt lừa đi:
"Ừ, tôi cũng lấy làm lạ." Sử Bảo Anh tò mò:
"Vậy chị phải hứa với tôi một chuyện." Đơn Dũng đợi Sử Bảo Anh gật đầu mới nói:" Được, vậy tôi muốn chị không hỏi chuyện này nữa, coi như nó chưa từng xảy ra đi, tất cả mọi người cho rằng cha chị bản lĩnh thông thiên, bỏ tiền cứu người ra, vậy khôn tốt sao? Sao cứ phải tìm ra chân tướng, thể diện cha chị bỏ đi đâu? Người trong thôn nhìn ông ấy thế nào, thân thích đối xử với ông ấy ra sao?"
Sử Bảo Anh nghẹn lời, cô bị Đơn Dũng đẩy vào cảnh trái phải đều khó.
"Chị có hỏi tôi cũng không nói đâu, nếu ép tôi nói thì tôi trả lời là, cha chị làm đấy." Đơn Dũng nói xong thì bỏ đi, lên xe ngồi cùng Tư Mộ Hiền, làm Sử Bảo Anh đứng ngây ra rất lâu.
...........................
"Trần thiếu gia, sao chưa ra?"
Nhịn hồi lâu Sài Chiêm Sơn nghiêng sang hỏi, họ đi xe gắn biển cảnh sát, cơ bản là xe riêng của Trần thiếu gia rồi. Chuyện này giới hạn trong phạm vi rất nhỏ, trừ hai người họ ra chỉ có Đơn Dũng biết, họ cũng không muốn có người thứ tư biết giao dịch này, có điều thấy thời gian đầu tư quá dài, Sài Chiêm Sơn có chút mất kiên nhẫn."
"Thong thả, bên trong đó giam hơn nghìn phạm nhân, mỗi ngày tra phòng giam cũng hai tiếng, chọn gia súc cũng phải kiểm kê trước mới dắt ra mà... Tòa án bận lắm, giờ tỉ lệ tội phạm con mẹ nó cao thế, có vụ mong không ra tòa, phán quyết luôn, phái cảnh sát tòa tới phòng giam, miệng đọc tên, tay dắt người đi... Có trường hợp dắt nhầm người." Trần Hoạn Hải biết không ít chuyện liên quan, cho nên thong thả đợi:
Hai người ở nơi đỗ xe nhìn cánh cổng trại giam cách đó mấy trăm mét, từ đây có thể nhìn thấy đồng ruộng tiêu điều xung quanh, cái xe nát của Đơn Dũng rất bắt mắt. Sài Chiêm Sơn nhớ tới chuyện kéo dài rất lâu kia, hỏi:" Chuyện này thực hiện rất khó, liệu có chuyện ngoài ý muốn không?"
"Ý anh là thằng nhãi đó dám giở trò khôn vặt à?" Trần thiếu gia khinh khỉnh nói:
"Tôi không nghĩ thế, ý tôi là nếu anh không lấy được tiền tự vụ thương hiệu, có phải định quay sang bắt chẹt cậu ta không?" Sài Chiêu Sơn biết rất rõ con người Trần Hoạn Hài, có chút không đành lòng cho Đơn Dũng:
"Không bắt chẹt y thì ai? Lần này tôi bỏ ra không ít công sức, nếu thực sự không kiếm được như y nói, tôi sẽ bóp cho y phọt trứng dái ra." Trần thiếu gia hung dữ nói:
"Trong chuyện này biến số quá nhiều, dù sao chúng ta đối phó với mười mấy nhà bán thịt lừa, trong đó còn có các đại hộ như Đào Thành Chương, Tiền Trung Bình, Tôn Tồn Trí, không dễ chơi đâu... Phải rồi, mấy nhà đó quan hệ hệ với cha anh không tệ, làm sao ra tay được?" Sài Chiêm Sơn nghi ngờ, đi vào thực hiện mới thấy có quá nhiều nhân tố phải cân nhắc:
"Lão Sài, trên giang hồ thì anh là tay lọc lõi, nhưng chuyện thể chế thì anh không hiểu đâu, tôi lớn lên trong khu tập thể công an thấy nhiều rồi, đám gian thương này thường này bỏ tiền keo kiệt lắm, không ép chúng còn không chịu nôn ra, mà mỗi lần chúng nôn tiền là một lần phải kiếm lại cái gì đó rồi, tới mức này rồi còn ai khách khí gì nữa... Cứ nghĩ tới thằng nhãi Mặc Mặc mỗi tháng đưa tôi hai ba vạn như đuổi ăn mày là tôi lại tức giận rồi, chuyện này còn là do cha tôi góp ý đấy." Trần thiếu gia hạ thấp giọng xuống:
Nghe vậy Sài Chiêm Sơn yên tâm hơn hẳn, nếu là có ông Trần tham gia vào thì hắn yên tâm trăm phần trăm, tỉ lệ thành công cao hơn nhiều.