← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 131 Phong vân bất ngờ thật dữ dội. (7)

Lão Đào tức quá ngất xỉu rồi?

Sau khi chứng thực tin tức này, Trần Hoạn Hải đang uống trà chiều, không cẩn thận bị sặc, sau đó một mình cầm chén trà cười lớn, cười tới chén trà rung rinh, nước sánh ra ngoài. Tới tận khi nhận được điện thoại của cha mình mới vội vàng đặt chén trà xuống đi vội vàng ném lại tiền trà, đi ra ngoài. Lái xe đi được không xa một chiếc xe cảnh sát phóng vèo tới, trong xe thò ra đầu cha hắn, ra hiệu cho hắn đi theo. Lại đi được một lúc nữa, tới đầu đường Công Viên, xe tắt máy, Trần Thọ Dân xuống xe vào xe con trai, mặt hầm hầm chỉ mặt con, nhưng không nói ra lời.

"Lại sao vậy cha, con chỉ uống trà, không làm gì hết." Trần thiếu gia trước mặt cha có hơi sợ:

Trần Thọ Dân càng sợ con trai, từ nhỏ tới lớn ông đã trải sẵn đường cho nó rồi, nhưng thằng nhãi này chẳng bao giờ hành động theo lẽ thường, gan càng lúc càng lớn, tức tối mắng:" Con thực sự không biết nặng nhẹ nữa à, đã bảo con rồi, tạm thời đừng đụng vào nhà Lão Đào, con định chọn xương cứng để gặm à? Vụ án lựu đạn khiến đội điều tra hình sự tham gia rồi, chỉ cần có chút manh mối nào là họ mò ra đám bạn bè của con, giờ camera giám sát khắp nơi, con nghĩ bắt một người khó lắm à? Ai làm chuyện này?"

"Sao con biết, dù có đúng là Lão Sài làm, hắn cũng không nói với con." Trần thiếu gia nổi nóng, hắn thực sự không biết:

"Bất kể là ai làm, mau cút xéo đi, một hai năm sau hẵng về. Tiểu Sài là đứa chững trạc lắm mà, sao lại cùng con làm càn như thế?" Trần Thọ Dân nóng ruột nhéo cằm, nhìn thằng con không nên người, đoán chẳng lẽ Sài Chiêm Sơn muốn thể hiện công lao, cho nên mới ra sức làm việc này? Dù sao con trai không biết cũng yên tâm phần nào rồi, không sốt ruột nữa, kỳ thực chuyện này rất có lợi cho vụ án bồi thường thương hiệu, người làm ăn sợ nhất cái gì? Sợ nhất là dính vào chuyện thối nát xuất hiện không dứt chẳng cách nào kinh doanh được, làm ăn lớn tới mấy cũng chịu không nổi.

Muốn sang tay cho người khác cũng chẳng ai dám tiếp nhận, trở thành đống nợ trong tay.

"Cha, chưa chắc đâu, không có cha bảo vệ thì hắn làm cái quái gì được, con nghĩ hắn liều mạng muốn giải quyết chuyện này cho cha, dứt điểm nhanh là tác phong của hắn mà, đề phòng đêm dài lắm mộng." Trần thiếu gia có lối tư duy ngược chiều, bổ xung:" Cha nói không sai, hắn rất chững trạc. Cho nên con hỏi, hắn không nói gì với con hết, thậm chí chối bỏ liên quan. Cha nghĩ mà xem, chuyện hắn làm không phải phương châm cha đưa ra à, không được làm người bị thương, tốt nhất tròng dây vào cổ đối phương. Giờ chẳng những không làm ai bị thương, người của Tiểu Liên còn bị thương, quyền chủ động càng nằm trong tay chúng ta."

Đúng là thế thật, Trần Thọ Dân vỗ trán mình, ông ta rất hiểu những thủ đoạn ngầm của đám người đó, vì luôn đi giữa mép bờ của đen và trắng, cho nên cách tư duy cũng khác người. Dù sao thì quá trình không như mình nghĩ, song mục đích lại nhất chí, hiệu quả càng bất ngờ, ông ta trầm ngâm một lúc rồi nhắc nhở con trai:" Vậy con chuyên môn đi một chuyến, bảo bọn chúng kiềm chế bớt, ngàn vạn lần đừng để lại sơ hở gì, nếu xảy ra chuyện ở mặt này, cục trưởng chi cục nho nhỏ như cha không xử lý được đâu... Con nói xem chuyện này đúng là, một đôi joker, 4 con Át, tà môn thật, vậy mà Lão Đào còn tin là thật nữa chứ, phải nửa số cảnh sát nội thành kéo tới … chậc chậc, gây ra động tĩnh lớn như thế đúng là lần đầu cha mới thấy."

Nhớ tới chuyện này Trần Hoạn Hải lại không nhịn được cười lớn, chuyện này mặc dù tra ra hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng mà nghe kể thì đúng là không nhịn được cười, ngay cả Trần Thọ Dân cũng bật cười. Hai cha con đang vui vẻ thì Trần Hoạn Hải có điện thoại, vừa a lô một tiếng, mặt càng mừng.

"Chuyện tốt, khoản tiền đầu tiên tới nơi rồi, 95 vạn. Cha, cha còn thấy đây là làm bừa nữa thôi." Trần Hoạn Hải đắc ý giơ điện thoại lên khoe khoang:

"Cẩn thận chút, buổi tối tìm chú Cao con ở tổng đội trị an, biết làm thế nào không?" Trần Thọ Dân mỉm cười xuống xe, xem ra mình quá lo rồi:

"Biết ạ, chú ấy không quá tham, cha đi thong thả." Trần Hoạn Hải đỡ cha xuống:

Trần Thọ Dân chỉnh lại đồng phục cảnh sát, oai dũng vào xe, Trần thiếu gia cũng nổ máy, định tới giải trí Duy Đặc, nhưng nửa đường chuyển hướng ngân hàng, có lẽ muốn xem khoản tiền đầu tiên kia.

Thu đội rồi.

Đội ngũ cảnh sát thu rồi, đội ngũ người dân hóng chuyện cũng đi rồi, cả người đòi nợ cũng thu đội rồi.

Tổng cộng có sáu người chia ba tổ đi thu nợ, giờ nằm trong bệnh viện một nửa, mấy chiếc xe lái về còn bị rạch, bị đập cửa kính, Lý Mân Liên từ cửa sổ tầng bốn nhìn người phía dưới quay về, không tránh khỏi có chút tức giận. Biết Lộ Châu điêu dân khắp nơi, không ngờ lại điêu tới mức độ này, mời lời không hợp là chân đá tay đấm, có người nằm viện là do nữ nhân đánh, dù như thế giúp phe cô chiếm lý, nhưng thể diện quá khó coi.

An ủi người trở về trước tiên tới khách sạn nghỉ ngơi, sau đó cô quay sang hỏi Sài Chiêm Sơn đang ngồi ngây ra sau bàn:" Anh Sài, người của em chỉ ngày mai sẽ tới, anh xem an bài họ ra sao? Em đưa danh sách tên tuổi, số di động cho anh."

Đội ngũ nhảy dù xuống đó, không cần hỏi Sài Chiêm Sơn cũng biết là biện pháp Trần thiếu gia và Lý Mân Liên thương lượng, dùng toàn người không gốc rễ bên ngoài, xong việc là đi, xảy ra việc là trốn.

Sài Chiêm Sơn ngước mắt lên, lúc này ở trong phòng, Lý Mân Liên cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc áo len dài tới mông ôm lấy thân thể gợi cảm, đồi ngực đẩy áo lên thành hình giọt nước, đi xuống eo thu lại một cách tinh tế, làm người ta chỉ muốn ôm vào lòng tận hưởng, khuôn mặt mê đắm, da thịt nón nà. Hắn hơi ngả người như ngửi mùi hương trên cơ thể giai nhân, mỉm cười:" Anh thấy em không cần cử thêm người cũng có thể giải quyết chuyện này."

"Thế sao?" Lý Mân Liên chớp chớp đôi mắt đẹp

"Không phải thế à, anh nói cho em biết, trong số mấy người đó, dữ nhất là mụ béo Diệp và Lão Từ, hai khúc xương cứng đã giải quyết, số còn lại chắc chắn là sợ vỡ mật rồi, cùng lắm là đóng cửa hiệu bỏ trốn, không dám chống lại đâu... Nếu như thêm vào chuyện Mặc Mặc bị đánh, nhà hàng của ông chủ Đào bị đặt lựu đạn, tuy là giả, cũng đủ ông ta sợ hãi. Đám đại hộ còn phải khuất phục, huống hồ là đám tiểu hộ..." Sài Chiêm Sơn nheo mắt lại, bề ngoài tỏ ra ung dung phong độ, chứ trong lòng kinh ngạc lắm, dù XHĐ thì làm việc cũng phải nhìn đối phương là ai, chứ làm việc không chút kiêng kỵ gì như đám vong mạng như thế, hắn hỏi bản thân cũng không dám:

Nếu là cách đây nhiều năm khi chỉ là tên tiểu lưu manh hắn còn dám liều, chứ bây giờ dù đứng sau sai phái người khác làm, hắn cũng không dại làm thế.

"Anh Sài, xem ra em phải nhận thức lại về anh rồi, thẳng thắn mà nói ấn tượng đầu tiên của em với anh không tệ, đặc biệt là..." Lý Mân Liên mắt sóng sánh, hàm ý biểu đạt rõ ràng qua thần thái sùng bái kia, có câu chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân, cô cảm thấy sau này tới Lộ Châu làm ăn, còn phải dựa vào người này nhiều, hắn đáng tin hơn tên Trần thiếu gia kia:

Nhưng Trần Thọ Dân nói Sài Chiêm Sơn chững trạc không ngoa, tuy lay động bởi dung mạo của Lý Mân Liên, song hắn rất tỉnh táo:" Tiểu Liên, anh nói với em bao lần em mới tin đây, không phải do anh làm đâu... Nói thế này cho em hiểu nhé, nếu anh mà phát hiện thủ hạ của mình có loại người này, chuyện đầu tiên anh làm là cho hắn cuốn xéo."

"Sao lại thế, em thấy chuyện này làm rất khéo mà." Lý Mân Liên vẫn không tin, trừ Sài Chiêm Sơn ra thì ai to gan như thế: