← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 132 Người cũ từng quen. (1)

Khéo quá hóa vụng rồi, mặc dù khi anh phất lên có dùng những thủ đoạn chẳng vẻ vang gì, có điều với điều kiện bây giờ, dù anh có mua hết quan hệ trên dưới, cũng không dám làm việc một cách trắng trợn như vậy. Bây giờ mạng lưới Thiên Võng của cảnh sát giám sát khắp nơi, anh không quá rõ biên chế đội ngũ cảnh sát thế nào, dù sao phe phái trong đó rất nhiều, có kẻ khốn kiếp, cũng không thiếu người nghiêm khắc, hoặc mưu đồ, tóm lại bất kể em làm việc vượt địa bàn, hay vượt giới hạn, đều có khả năng chuốc lấy một đống phiền toái... Em nghĩ đặt lựu đạn giả chỉ là trò vui à, đây là tội gây nguy hại an toàn công cộng, lãnh đạo thích thể diện không thích chuyện rùm beng thế này, tìm ra tội không nhẹ. Nhưng nếu không tìm ra là ai, càng phiền phức." Sài Chiêm Sơn rất kinh nghiệm, phân tích tình hình:

"Ai phiền?" Lý Mân Liên chưa hiểu:

"Em nói xem, công ty em có ba người bị đánh, sau đó là con ông chủ Tiền bị đánh, nhà hàng ông chủ Đào bị đặt lựu đạn... Rồi còn chuyện xâm phạm bản quyền nữa, hiện em lấy thân phận chủ nợ xuất hiện, em nghĩ ai có phiền phức?" Sài Chiêm Sơn hỏi lại:

Lý Mân Liên kinh ngạc chỉ bản thân:" Là em á?"

Chứ còn ai vào đây nữa, giờ ngoài cô ra thì đâu có ai tranh chấp gì với đám người kia.

Sài Chiêm Sơn không đáp, nữ nhân này hiện giờ tâm tư e đặt cả vào chuyện phát tài tương lai, hắn hiểu ý đồ của ông Trần, không có chuyện gì thì sau lưng lấy tiền, nếu có chuyện thì Lý Mân Liên thành bia đỡ đạn, chuyện sẽ tới chỗ cô là dừng, thậm chí lửa còn chẳng đốt tới Trần thiếu gia.

Chuyện đôi khi cứ đổ dồn tới, Lý Mân Liên vừa mới nhận ra có vấn đề thì điện thoại gọi tới, liên tục hai cái, một là của Trần thiếu gia, báo tiền đã vào tài khoản rồi. Cái thứ hai là do công ty gọi tới, báo có cảnh sát tới tra hỏi chuyện nhân viên công ty Lục Nguyên đi đòi nợ.

Khỏi cần nói cũng biết đây là suy đoán dễ thấy, cảnh sát tất nhiên nghi ngờ Cty Lục Nguyên, giờ nhìn Sài Chiêm Sơn vững vàng ngồi đó, đem so với tên thiếu gia chỉ biết hí hứng vì có tiền, không ý thức được chút n guy cơ nào, Lý Mân Liên thực sự phải đánh giá lại con người này, giọng đôi phần tựa đang làm nũng:" Anh Sài, anh nói em phải làm sao đây, em còn chưa tới Lộ Châu kinh doanh đã thành nghi phạm, sau này còn làm được gì."

" Anh cũng đang suy nghĩ đây, y làm sao có nhiều lực lượng ẩn giấu như vậy, nếu là do y đạo diễn, y không sợ bị cuốn vào à?" Sài Chiêm Sơn lẩm bẩm:

Lý Mân Liên buột miệng hỏi:" Anh nói Đơn Dũng sao?"

Đối với chủ sở hữu đầu tiên của thương hiệu này, Lý Mân Liên chỉ nhìn thấy tên trên hợp đồng chứ chưa từng gặp, cô biết Trần thiếu gia dùng thủ đoạn có được thứ này, cho nên cô căn bản không quan tâm tới chủ cũ là ai. Nhưng liên tục xảy ra chuyện, lại thêm Sài Chiêm Sơn coi trọng người đó, khiến Lý Mân Liên không khỏi tò mò về nhân vật này. Song cô vẫn thấy thành phần không thể quá nhiều:" Anh Sài, nếu y là một nhân vật oai trấn một phương như anh nói thì còn phải nể mặt Trần thiếu gia à, Trần thiếu gia là loại bán cha mình lấy ít tiền, trừ chơi gái ra làm gì có bản lĩnh gì... Y có bản lĩnh như thế thì còn chẳng phải vả cho Trần thiếu gia một cái tát rồi."

"Anh cũng nghĩ vấn đề này, chẳng lẽ y tỏ ra yếu thế, tìm ma thế mạng cho mình, vô lý lắm, quyền sở hữu không nằm trong tay y nữa thì y đâu kiếm được lợi ích gì trong chuyện này? Nhưng anh không nghĩ ra ai ở Lộ Châu có năng lực này.... Trừ khi Tần Lão Hổ quay về." Sài Chiêm Sơn trầm tư:

"Tần Lão Hổ? Lại là ai nữa?" Lý Mân Liên nghe thấy một cái tên mới, cảm giác chuyện mỗi lúc một phức tạp.

Sài Chiêm Sơn kể lại vắn tắt lai lịch Tần Lão Hổ, tuy ông ta bị ép bỏ chạy rồi, nhìn có vẻ là kẻ đáng thương, thất bại trong võ đài tài phú, song hắn không vì thế mà xem thường, ngược lại, loại vong mạng đó càng đáng sợ hơn.

"Anh Sài, em chuẩn bị tới địa bàn của anh kiếm ăn rồi, em thấy chúng ta nên thẳng thắn với nhau, dù sao so với Trần thiếu gia, chúng ta mới là người cùng đường. Anh nói nên làm gì? Em nghe anh." Lý Mân Liên quyết đoán đưa ra lựa chọn, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Sài Chiêm Sơn, hơi ngả người tới:

Sài Chiêm Sơn ngẫm nghĩ chốc lát:" Anh nghĩ chúng ta nên án binh bất động."

Tình thế không rõ ràng, đây cũng là điều Lý Mân Liên suy nghĩ:" Vậy chỗ Trần thiếu gia phải ăn nói ra sao?"

"Không cần nói gì hết, có người đang làm việc này, anh không muốn dính dáng tới hắn, tránh dẫn lửa thiêu thân, tốt nhất là giữ ranh giới rõ ràng, tránh tương lai chúng ta khó ăn nói. Cho dù hiện em có tin hay không, anh cũng có dự cảm rất không lành." Dù mỹ nữ thơm tho bên bạnh, Sài Chiêm Sơn vẫn có lựa chọn tỉnh táo:

"Dự cảm gì?"

"Đây chỉ là mở đầu thôi, bất kể chúng ta có hành động gì hay không thì vẫn sẽ có chuyện xảy ra, hơn nữa sẽ càng lúc càng dữ dội."

Liệu có chuyện gì đây, Lý Mân Liên chỉ là người ngoài, không rõ ân oán trong chuyện này, nếu đúng như lo lắng của Sài Chiêm Sơn, vũng nước này quá sâu rồi. Cô còn đang suy ngẫm không để ý điện thoại reo rất lâu, khi Sài Chiêm Sơn nhắc mới nhận máy, là điện thoại mấy người đòi nợ vừa về nghỉ ngơi, đầu tiên là bực mình vị bị quấy rày, sau đó nhíu mày, rồi phẫn nộ đập máy đứng bật dậy.

Sài Chiều Sơn biết chuyện không hay rồi:" Sao thế?"

Lý Mân Liên cầm áo khoác:" Người của em vừa về tới khách sạn bị người ta đuổi tới nơi đánh... Em không cần biết là ai, em không tha cho hắn. Tức chết đi, bắt nạt người ta quá lắm, còn rạch xe của em."

Vừa xông ra khỏi cửa vừa gọi điện báo Trần thiếu gia.

Sài Chiêm Sơn không kịp ngăn cản, vừa nhổm dậy đưa tay ra định giữ người thì Lý Mân Liên đã đi mất rồi, ngồi trở lại sô pha, tay vỗ mạnh trán, đúng là quá đau đầu, hắn biết là có chuyện, đã chọn án binh bất động rồi, vậy mà không thoát.

Không xong, đã quá muộn, đã bị cuốn vào rồi, có kẻ đang cố ý quấy đục vũng nước.

Càng như thế hắn càng bình tĩnh xem xét lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay, đầu tiên là Lão Từ biết trước để tập hợp đám lưu manh đợi sẵn, sau đó là tới chỗ mụ béo Diệp, người của Lý Mân Liên bị cho một viên gạch, rõ ràng không phải mù béo làm. Tiếp đó nữa Tiền Mặc  Hàm bị chặn đánh trong ngõ nhỏ, rồi nhà hàng Đào gia bị gài lựu đạn, hiển nhiên người ta nghĩ phía đòi nợ phản kích, rồi bây giờ bên đòi nợ lại bị đánh, trông cứ như cuộc chiến giằng co mà động cơ chính là khoản bồi thường cực lớn.

Vậy kẻ thao túng chuyện này động cơ là gì?

Sài Chiêm Sơn mắt đột nhiên mở to, hắn nhớ rồi, Đơn Dũng có nói năm xưa cha y là chủ cũ của Lư Nhục Hương bây giờ, bọn họ có thù oán... Vội rút điện thoại ra, tìm số Đơn Dũng, nửa chừng lại thôi.

Khoan đã, mình có được gì đâu, quản vào chuyện này làm gì?

Sài Chiêm Sơn bất giác nở nụ cười, châm điếu thuốc ngồi hút, tốt nhất cách sông xem lửa cháy đi, nói không chừng mình còn có thể tranh thủ lợi ích nào đó.

Khi Trần Hoạn Hải lái xe tới khác sạn Đông Minh Quốc Tế cũng thấy cảnh xe cảnh sát khắp nơi, đèn màu xanh đỏ lõe lên liên hồi, hắn vội vàng đi tìm Lý Mân Liên, nhìn thấy cô đang ở sau xe cấp cứu an ủi cấp dưới, liền đi thẳng tới vẫy tay. Lý mỹ nhân mặt phủ sương giá hờn giận rời xe.

"Trần thiếu gia, tôi có sáu người tới đây, trong một ngày gục ba đôi, anh xem xe tôi đi, toàn là đi mượn của bạn, anh bảo tôi về ăn nói ra sao?" Lý Mân Liên tức giận, giọng cao hơn thường bình thường, chẳng còn tâm trạng nói năng nhỏ nhẹ ngọt ngào như bình thường nữa:

Trần Hoạn Hải quay đầu nhìn, thủ pháp thường dùng của đám lưu manh thôi, đập cửa kính, hắn sơn, đập bẹp nắm xe, dân cảnh đang chụp ảnh hiện trường. Hắn nhỏ giọng vỗ về mỹ nhân:" Chẳng qua là mấy cỗ xe thôi mà, tổn thất cứ tính cho anh, đừng giận, chúng đập càng dữ anh chỉnh chúng càng thảm... Rốt cuộc là sao?"