← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 133 Người cũ từng quen. (2)

Nghe Trần Hoạn Hải hào phóng nhận lấy trách nhiệm, Lý Mân Liên không trách móc nữa, kể qua loa chuyện. Ba thủ hạ còn lại vừa mới về khách sạn, xuống xe một cái thì có bảy tám người cầm gậy xông tới đánh đập túi bụi, bị tập kích bất ngờ, cả ba thoáng cái bị đánh ngã. Đợi bảo an tổ chức được người tới cứu thì đối phương đã chạy sạch rồi. Từ đầu tới cuối chuyện xảy ra không quá ba phút đã thành như thế, ba người bị đánh cũng chẳng thể miêu tả tướng mạo đặc trưng của đối phương, chỉ nói là một đám đại hán đội mũ chùm kín mặt.

Phương bắc đang lúc lạnh nhất trong năm, nhìn ra ngoài đường một cái cũng thấy cả một đống người ăn mặc như vậy.

"Con mẹ nó, kẻ nào to gan vậy?" Trần thiếu gia nghe xong hơi hãi, ai cũng biết dân nơi này hung hãn, dù bà bán thịt lừa cũng dám cầm dao chém người, muốn kiếm vài tên lưu manh đánh người đập xe chẳng khó:

Nhưng người tổ chức là ai, Trần thiếu gia tất nhiên là nghĩ tới đám hộ kinh doanh thịt lừa định quịt tiền không muốn trả rồi. Nhưng nói đi nói lại chẳng có chứng cứ, gọi điện cho đồn công an Đông Minh, kết quả đúng là một đám người mặc áo che tuyết chùm kín mặt, camera giám sát không chụp được mặt, chẳng thể làm gì.

"Liên Nhi, em mới tới Lộ Châu hẳn chưa hiểu cái nơi quỷ quái này, thời xưa đã nhiều điêu dân, chiến loạn lắm thổ phỉ, dù là xã hội hài hòa, cũng rất nhiều lưu manh bất mãn với chính phủ. Em cũng thấy rồi đó, dù là một bà cô cũng dám xách dao chém người giữa đường... Thế này đi, em đừng nóng, mai người của em tới, anh kiếm xe, rồi cho vài cảnh sát đi theo. Con mẹ nó chán sống rồi, chúng ta chơi tới cùng với chúng." Trần Hoạn Hải sợ Lý Mân Liên rút lui, vội vàng tỏ thái độ, đầu tiên gửi 20 vạn tiền sửa xe và viện phí:

"Có điều nói trước nhé Trần thiếu gia, nếu người của tôi tiếp tục bị thương, tôi sẽ không làm nữa đâu." Lý Mân Liên nhớ tới khuyến cáo của Sài Chiêm Sơn, nhận ra dính vào chuyện này chẳng hay ho gì:

"Yên tâm đi, cha anh đang tra chuyện này, chỉ cần tóm được một đứa thôi là chúng đừng hòng thoát, em kiên nhẫn thêm chút nữa, trừ phần của em ra, toàn bộ tổn thất tính cho anh, được chưa?"

Trần thiếu gia vỗ ngực, mắt không rời gương mặt xinh đẹp nõn nà của đối phương, có điều vì tiền sắp có, hắn cố áp chế lửa dục dỗ dành, khuyên nửa ngày trời Lý Mân Liên mới nguôi giận. Nhìn mỹ nhân đi đưa thủ hạ tới bệnh viện băng bó, hắn hít sâu một hơi hương thơm mỹ nhân để loại. Từ khi cùng vài người bạn vùng ngoài tình cờ gặp Lý Mân Liên, hắn luôn có ý thu phục em gái này, chưa nói tới hưởng thụ tiêu hồn trên giường, bằng vào gương mặt xinh đẹp kia, đi tới đâu cũng là vũ khí kiếm tiền tuyệt vời.

Mất hồi lâu mới khuyên được mỹ nhân bình tĩnh lại, thái độ oán trách của Lý mỹ nhân tựa hồ đang xem thường Trần thiếu gia, chuyện này nói ra Trần Hoạn Hải cũng uất lắm, nhìn cảnh sát chụp ảnh hỏi chuyện xong thu quân, hắn biết chẳng trông cậy gì được vào cảnh sát, đi lại vài vòng, chửi bới tới n lần. Ngay trước cửa nhà còn bị người ta ức hiếp, chuyện này làm sao chịu nổi chứ. Rốt cuộc lửa giận bốc lên, ác độc sinh ra, hắn nghĩ ra cách giải quyết trực tiếp hữu hiệu nhất, rút điện thoại gọi Lão Sài.

"Lão Sài, kiếm cho tôi mấy chục người, đúng, càng nhiều càng tốt. Con mẹ nó, dám ức hiếp cả tôi rồi, tôi chơi chết đám vương bát đản đó. Không bồi thường, tối nay tôi rỡ nhà chúng..."

Nói ra thế giới ngầm cũng có tổ chức, Sài Chiêm Sơn là nhân vật hô phong hoán vũ ở đó, trong tay không thiếu người, chẳng bao lâu phái cho Trần thiếu gia bốn chiếc xe thương vụ, trong xe nhìn qua toàn đầu người đen xì.

Bóng đêm phủ xuống, xưa nay đêm tối luôn là đồng minh của tội ác, dù nhân viên chấp pháp người mặc đồng phục, đầu đội quốc huy cũng bất lực với rất nhiều chuyện.

Chi đội hình sự thành phố, khi vật chứng liên quan từ tổ chống nổ chuyển tới buổi chiều, chi đội rút ra một tổ tinh anh năm người phân tích kỹ thuật với nguy hiểm tiềm tàng này, từ tàn dư chất nổ, camera hiện trường, tới bối cảnh nhân viên liên quan đều được điều tra. Tới 8 giờ tối tổ chức buổi hội ý, bọn họ bắt được một hình ảnh nghi là kẻ đặt lựu đạn, hình ảnh rất mơ hồ.

Mũ lưỡi trai, áo khoác dài, lưng đao ba lô, không nhìn ra đặc trưng thể hình, cũng chẳng nhìn rõ mặt, mà cách ăn mặc đò trong mùa gió tuyết ở Lộ Châu rất bình thường, chẳng ai nghi ngờ. Về cơ bản khẳng định là dân kinh nghiệm, biết cách dùng thứ bình thường nhất che giấu thứ dị thường nhất.

"Chỉ thế thôi à, Tiêu Lưu, mất trình độ quá đấy." Một hình cảnh tham gia sự kiện buổi chiều nói với kỹ thuật viên Tiểu Lưu:

"Đội trưởng Triệu, không phải tôi mất trình độ mà e là gặp phải đối thủ trình độ cao rồi." Tiểu Lưu nâng gọng kính theo thói quen, chỉ vào màn hình máy tính:" Mọi người xem đi, vị trí đặt lựu đạn nằm giữa hai camera giám sát, một cái chỉ chụp được gáy, một cái chỉ chụp được mặt bên. Lựa chọn vị trí chuẩn như vậy nói lên rằng, kẻ này không phải phạm tội lần đầu, tôi xem toàn bộ camera mà không sao ghép được một khuôn mặt hoàn chỉnh."

Nghe vậy mọi người hứng thú hắn, xúm hết lại quanh màn hình vi tính.

"Thứ hai, mặc dù là lựu đạn giả, nhưng mà bên trên đó đúng là có thuốc nổ thật, cho nên mới khiến máy thăm dò của chúng ta phát hiện ra. Đối tượng không cần làm thế, nhưng vì sao vẫn làm thế? Rõ ràng là muốn tạo ra khủng hoảng, với tình hình hiện nay thì hắn rõ ràng đã đạt được rồi. Hơn nữa từ góc độ kỹ thuật mà xét, tôi thấy kẻ này có khuynh hướng phạm tội chuyên nghiệp, đặc trưng của tội phạm chuyên nghiệp là lấy cái giá thấp nhất để đạt mục đích cao nhất, không ngại bị bắt. Mọi người nghĩ đi, dù chúng ta bắt được hắn thì sao nào, tội nguy hại an toàn công cộng à, cùng lắm một năm nửa năm thôi. Nhưng người làm ăn có ám ảnh tâm lý, giờ người ta đồn thổi, Lưu Nhục Hương gây thù chuốc oán với người ta, bị gài lựu đạn, ai mà dám tới ăn uống nữa? Lần này là giả, lỡ lần sau là thật thì sao?"

Đám hình cảnh trầm tư, từ phân tích này dễ dàng nhìn ra động cơ phạm tội, nhưng điều tất cả quan tâm không phải động cơ, đội trưởng Triệu nghiêm nghị hỏi:" Nói một cách đơn giản thì mức độ nguy hiểm của kẻ này cỡ nào? Đó là vấn đề lãnh đạo quan tâm, nếu chỉ là vở kích hoang đường thì đành, nhưng nếu có vụ nổ thật khiến người bị thương thì chúng ta không ăn nói được đâu."

"Thuốc nổ ở Lưu Nhục Hương là thuốc nổ đen, tùy tiện kiếm quá pháo tháo ra là có. Nhưng quả lựu đạn ở đường thắng lợi thì rất có trình độ." Kỹ thuật viên nói:

"Đủ để kết luận là một người làm không?"

"Chỉ còn lại món đồ chơi sót lại ở nơi phát nổ, camera không tìm ra bất kỳ điều gì từ lúc đỗ xe tới lúc phát nổ. Tôi liền mở rộng phạm vi ra xung quanh hiện trường, mọi người xem đi."

Xe của Lão Từ đỗ cách cửa hiệu chưa tới 20 mét, hình ảnh khá rõ ràng, khi người đòi nợ đi vào cửa hộ, một cái bóng mơ hồ từ trong ngõ cách đó 20 mét chạy ra, giống như một con chuột, chui vào dưới chiếc xe Passat, sau đó là tiếng nổ, cùng khói đen mù mịt.

"Ài, thằng khốn đó chơi đẹp thật." Đội trưởng Trần ngạc nhiên, đối phương dùng đồ chơi điều khiển từ xa chở lựu đạn xuống dưới gầm chiếc xe Passat gây nổ, nên từ đầu tới cuối không thấy đối tượng khả nghi:

Không thể không thừa nhận, đây là cách đơn giản trực tiếp nhất, chẳng những gây ra khủng hoảng, còn thoát được camera giám sát khắp nơi.

Kỹ thuật viên tiếp tục đánh giá:" Khoảng cách điều khiển từ xa từ 30 - 50 mét, ngòi nổ N325, thuốc nổ là loại tự chế, trộn thêm Mg, cho nên khi nổ uy thế kinh người, khói đen cuồn cuộn, thủ pháp này hiển nhiên không phải lưu manh bình thường có thể làm được."

"Nói cách khác, kẻ này hoàn toàn đủ trình độ chế tạo ra lựu đạn có sức sát thương?" Đội trưởng Triệu hỏi ra vấn đề lãnh đạo quan tâm:

"Tất nhiên là được, chỉ cần hắn muốn, thậm chí có thể hẹn giờ từ xa cũng không thành vấn đề." Kỹ thuật viên khẳng định: