← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 158 Nơi đất khách tìm mùi hương cũ. (2)

Đúng đấy bác." Đơn Dũng ngồi xuống đối diện Tả Nam Hạ, thấy Tả Hi Dĩnh muốn đưa tay lấy cái bọc, y tránh đi:" Chị có nhận ra đâu."

"Đồ đem tặng phải kiểm tra, đặc biệt là đồ ăn." Tả Hi Dĩnh ra lệnh, bất tri bất giác coi Đơn Dũng như người nhà rồi, không cần khách khí, rất tùy tiện, có điều cô đúng là không nhận ra, cái bọc nhỏ thôi, cỡ cánh tay, hỏi cha:" Cha, có gì hiếm lắm sao?"

"Ừ, hiếm lắm, nhưng không phải là đồ ăn đâu, đúng không Đơn Dũng, cậu mà mang ra thật là tôi không khách khí đâu nhé, nhất định sẽ lấy đấy." Tả Nam Hạ xoa xoa tay:

"Xem ra bác biết là thứ gì rồi." Đơn Dũng còn chưa mở bọc, thán phục nói:

"Đó là bọc văn phong tứ bảo năm xưa, khâu thủ công, dùng lụa Lộ Châu cổ, nếu bên trong mà chứa mực tiến cống thì càng hiếm." Tả Nam Hạ đầy mong đợi:

Đơn Dũng từ từ mở cái bọc ra, đúng là thỏi mực, hơn nữa còn là thỏi mực đã dùng, tổng cộng tám cái, dày mỏng không đều.

Tả Nam Hạ như có được chí bảo, nhìn thật kỹ, ghé mũi ngửi, kinh ngạc kêu lên:" Tùng yên mực Lộ Châu, tuyệt, tuyệt, bao năm không thấy rồi."

"Cháu vô tình có được, chú ba cháu là thầy dạy học ở nông thôn, cũng là người yêu thích món này. Giờ thứ này trừ các vị tiên sinh già ở thông quê dùng viết câu đối ra thì ngoài thị trường không thấy đâu. Bác, cháu không tặng miễn phí đâu đấy, phải xin bác hai bức tranh chữ." Đơn Dũng ra điều kiện:

"Được, được." Tả Nam Hạ liên tục gật đầu, hơn nữa cực kỳ mất phong độ gom hết thỏi mực lại đem cất ngay vào văn phòng. Tả Hi Dĩnh nhìn vậy thì ảo não, cha cô càng già càng trẻ con, làm việc tùy hứng, thấy thứ yêu thích là mất hết thể thống."

Cô không vui lườm Đơn Dũng, Đơn Dũng phen này dốc không biết bao tâm tư lấy lòng Tả Nam Hạ, thấy ông như thế không khỏi đắc ý, liền bị mắng:" Có vài thỏi mực dùng dở, có gì mà đắc ý."

"Đó là cống phẩm đấy sư tỷ, sau Giải Phóng không lâu thì dừng sản xuất, bây giờ hiếm lắm." Đơn Dũng chỉ biết thế thôi chứ bản thân không rõ, nghe đâu với người học thư pháp thì quý lắm:

Tả Nam Hạ cất đồ xong, đi xuống nói:" Hi Dĩnh, có phải thứ tốt không thì khi khác con tự thử sẽ biết, mực tùng yên Lộ Châu ta, ngửi thấy thơm, mài không ra tiếng, không hề kém mực Huy Châu. Ha ha ha, cha viết vài bức tham gia thi tài thư pháp cán bộ già, dọa chết mấy lão kia cho mà xem."

Chừng ấy tuổi còn có tâm tính vui tươi như vậy làm Đơn Dũng hâm mộ lắm, nhưng dáng vẻ con gái không tốt, tựa như tỏ ra bất lực với đứa bé nghịch ngợm vậy. Đơn Dũng nhìn ra chi tiết nhỏ này, thêm vài phần thú vị.

Không lâu sau bữa sáng làm xong, giúp việc mang mỗi người một phần, trứng ốp, cháo sườn, một đĩa rau xanh. Gạo để nấu cháo thì Đơn Dũng thử cái nhận ra ngay, là đặc sản thấm châu hoàng của Lộ Châu, chẳng những có màu vàng kim mà còn có mùi hương đặc thù, dù là gạo cũ để một năm, nấu cơm vẫn thơm n gào ngạt. Thêm vào hương vị sườn ninh, mùi vị đó làm cô giúp việc chưa từng tới Lộ Châu khen không ngớt, nói Lộ Châu nhiều đố tốt.

Gạo này là do công ty thực phẩm xanh sản xuất, có điều Đơn Dũng vừa vênh mặt thì bị sư tỷ lườm cho.

Đơn Dũng đã lâu lắm rồi chưa được thong thả ăn một bữa cơm ở hoàn cảnh bình yên thế này, nhìn giáo sư Tả ở nhà và ra ngoài không có gì khác biệt, chỉ càng thêm tùy ý thôi. Cháo nhạt rau xanh mà không khác gì đại tiệc. Tất nhiên ánh mắt chủ yếu không phải ở trên người ông Tả, mà là nhìn trộm sư tỷ, mấy tháng không gặp, rõ ràng trạng thái tinh thần của sư tỷ tốt lắm, nhìn làn da như quả trứng gà bóc vỏ là biết, trắng mịn tới bóng lên, mỗi lần liếc một cái, Đơn Dũng lại có cảm giác thèm thuồng.

Sư tỷ ăn rất chuyên tâm, thậm chí chóp mũi hiện ra mồ hôi lấm tấm cũng nhìn rất rõ ràng, Đơn Dũng thì vừa ăn vừa nhìn, tay múc cháo mà múc lệch, múc vào đĩa trứng mà không biết. Cô giúp việc nhìn thấy cắn chặt răng không dám cười, ông Tả vờ như nhìn thấy.

Ở mặt ăn uống, Đơn Dũng và Tả Nam Hạ ăn rất giống nhau, thong thả từng thìa, vừa ăn vừa thưởng thức. Ngược lại Tả Hi Dĩnh ăn nhanh nhất, ăn qua loa đặt bát xuống:" Cha, sáng nay..."

"Cha là người nhàn rỗi, không cần lo cho cha, các con cứ đi chơi đi." Tả Nam Hạ cướp lời, như sợ vướng bận người trẻ tuổi:

Tả Hi Dĩnh gắt:" Vì cha nhàn rỗi nên mới an bài việc cho cha chứ."

"À, vậy thì con nói đi." Xem ra ở nhà Tả Nam Hạ đúng là giai tầng bị lãnh đạo rồi, hoàn toàn không giống ở Lộ Châu được tiền hô hậu ủng:

"Còn có chuyện gì nữa, cha chơi với khách chứ sao, con còn đi học, sáng nay có tiết." Tả Hi Dĩnh nói xong đứng dậy:

Thế là Tả Nam Hạ và Đơn Dũng đều ngớ người nhìn Tả Hi Dĩnh xoay người rời đi, Tả Hi Dĩnh rốt cuộc cũng kiếm được cơ hội rồi, mũi hếch lên, sau đó đi lên lầu, lấy túi xách xuống lầu, đầy cửa thoải mái bước đi. Bóng hình xinh đẹp thấp thoáng sau chậu cây cảnh, trong mắt Đơn Dũng hóa thành bức ảnh tuyệt mỹ.

Đúng rồi, lúc này Lộ Châu còn là một vùng tiêu điều, sao có thể thấy sắc xuân tràn ngập như ở đây.

Người đi mất rồi, Đơn Dũng quay đầu lại thấy Tả Nam Hạ đang nhìn mình, vơ vét trong đầu một hồi mới tìm ra chủ đề để hỏi:" Chị ấy đi bộ luôn hả bác?"

"Ừ, đi bộ hai km là tới rồi, nơi có cái mái cong kia kìa." Tả Nam Hạ tùy ý nói, tỏ ra rất đương nhiên, nói xong mới nhận ra:" Con rể tôi là phú hào, nhưng tôi không phải. Đơn Dũng này, xem ra Hi Dĩnh giận cậu lắm đấy, chẳng muốn xin nghỉ ở nhà tiếp cậu, chuyện này tôi không giúp được gì đâu, đây là hậu quả của việc cậu nói mà không giữ lời."

Chuyện này Đơn Dũng chỉ biết cười méo xẹo, chẳng những sư tỷ không dễ đối phó, mà ông già này cũng quái lắm. Có điều vừa trêu xong, Tả Nam Hạ an ủi:" Có điều cậu đừng nản chí, mặc dù không có mỹ nữ làm bạn, nhưng có cha mỹ nữ đây cũng đủ an ủi rồi."

Đơn Dũng bị sặc cháo, làm cô giúp việc phải ôm chặt miệng chạy xuống bếp cười.

Không thể không thừa nhận, cuộc sống về già nhàn tới phát ngán đôi khi cũng thú vị lắm.

Ăn sáng xong Đơn Dũng mài mực cho ông già, ông già múa bút một phen, luôn mồm khen mực Lộ Châu tốt, hồi nhỏ cũng được mẹ cho đi học cầm kỳ thi họa đủ cả, Đơn Dũng biết thư pháp không phải là thứ bỗng nhiên mà có được, không mất mấy chục năm rèn luyện thì đừng hòng mà ra.

Sau một tiếng luyện chữ lại đổi việc để làm, cắt cỏ tỉa hoa, vì thế Đơn Dũng đi theo phục vụ xách bình nước, cùng ông già làm vườn. Cả sân cái biệt thự kiểu cũ này chính là vườn hoa, ngay cả trong ngoài hàng rào sắt cũng trồng hoa, hết cắt tỉa thêm tưới nước, bón phân. Thế là lại một tiếng nữa trôi qua. Tả Nam Hạ còn nói chưa phải lúc nhiều hoa, tới giữa hè, hoa ra nhiều còn tốn công nữa.

Làm vườn xong Tả Nam Hạ lôi kéo Đơn Dũng:" Đi Đh Hạ Môn chơi nào, đánh vài ván cờ rồi về ăn cơm."

Nói rất hăng hái, bước chân vèo vèo, Đơn Dũng bị tâm tính của ông già cảm nhiễm không ít, vì thế một già một trẻ đi bộ tới Đh Hạ Môn nơi sư tỷ học.

Đại học hạng nhất thực sự khác biệt so với trường đại học loại hai, loại ba. Trường dựa vào núi mà xây, sau lưng là mảnh rừng xanh ngắt, nhìn qua tựa hồ như là thắng cảnh nghỉ dưỡng. Đây là nơi Tả Nam Hạ dạy học cả đời, kể lịch sử trường, khen nhiều nhất là hoàn cảnh sinh sống ở nơi này ưu việt hơn thành phố khác, đến tối đèn bật lên, những tòa nhà soi bóng trong hồ Phù Dung, cảnh sắc chẳng kém Cổ Lãng Tự.

Đi bộ tới gần, trước tòa nhà quả nhiên có hồ nước xanh, tên là hồ Phù Dung, lối vào trường đi ven hồ, ông già hào hứng giới thiệu, đây là lầu Dật Phu, kia là lầu Phù Dung, phương hương này là đường Quốc Quang, đường Bắc Học, đi bộ sẽ ra đầu đường Đại Nam. Bốn bề cây xanh nước biếc, không khí man mát, tránh xa tiếng còi xe của đô thị, ông già bỗng hỏi:" Đơn Dũng, đi theo ông già có thấy phiền không?"