Q2 - Chương 164 Tưởng tâm an hóa ra thêm loạn. (1)
Giờ trừ ngủ ra thì còn làm gì được nữa, Đơn Dũng lăn qua lăn lại trên giường, tự trách bản thân rất lâu, nghĩ tới lần này đến Hạ Môn, sư tỷ không xa không gần, không nóng không lạnh thành khúc mắc trong lòng y. Tâm tình này phối hợp với bóng hoa lay động ngoài cửa, những tòa nhà cao tầng nhấp nháy đèn, so với Hưởng Mã Trại tùng bách xanh um, chó sủa gà kêu hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ mình không nên xuất hiện phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của bác Tả và sư tỷ? Đơn Dũng chẳng mong đợi gì ở tương lai, chỉ tìm kiếm một sự bình yên trong lòng, vừa rồi làm chuyện lớn như vậy, không khỏi bất an, mỗi lần nhớ tới giáo sư Tả nói chuyện thấu tâm can, khí chất điềm tĩnh xuất trần của sư tỷ, khiến y thấy lòng tĩnh lặng.
Nhưng biệt thự cổ đắt tiền, bầu không khí học thức này, làm y không hòa nhập được.
"Mẹ nó, mình chả ra cái buồi gì, đóng giả cái gì chứ, muốn ra sao thì ra, ngủ!"
Nghĩ đi nghỉ lại vô ịch, Đơn Dũng chụp gối lên mặt, quả nhiên lòng thư thái thì mắt díp lại, ngủ luôn rồi.
Cuộc sống nơi này luôn yên tĩnh như thế, sáng sớm Đơn Dũng dậy chạy bộ men theo khu biệt thự, khi quay về thì giáo sư Tả đã dạy, đang làm động tác khởi động chậm rì rì. Sau đó là bữa sáng, sư tỷ có vẻ không phải loại hình ưa hoạt động, chỉ ra ban công làm động tác thể dục, tiếp theo là ăn sáng. Rau xan biến thành đậu hũ, trứng ốp thành chân giò muối, nhà này ăn không nhiều, bữa cơm nói cũng ít, khi Tả Hi Dĩnh lên tiếng cũng là lúc cô đi học.
Hôm nay cô mặc chiếc áo thun ngắn tay bó người, quần jean 7 phân, vai đeo cái túi rơm kia, đi ra ngoài cửa, vóc dáng thon thả ấy còn xinh đẹp hơn hoa sân khắp vườn. Đơn Dũng liếm môi, khi không gặp sư tỷ, nhất định áp ức suy nghĩ vượt thân phận. Có điều nếu gặp rồi mà không có ý nghĩ xấu gì thì là lừa người. Khi ở Lộ Châu, sư tỷ còn mang chút bệnh tật, giờ sức sống tràn ngập, dung mạo tươi tắn, làm Đơn Dũng nhìn mà nóng người, nếu có được cô bạn gái như thế, chết cũng chẳng oan.
Không biết sư tỷ ở trên giường sẽ thuộc loại hình nào nhỉ? Thật khó tưởng tượng khuôn mặt thanh nhã của sư tỷ lúc động tình sẽ ra sao?
"Này này!..." Tả Nam Hạ gọi hồn Đơn Dũng quay lại, đợi khi y nhìn sang mới nói:" Thái độ của Hi Dĩnh sao còn tệ hơn cả hôm qua, chẳng thèm để ý tới cậu nữa rồi."
Đơn Dũng chẳng dám n ói vấn đề ở mình, cười:" Có ạ, tối qua chị ấy nói phái ai tới đưa cháu đi chơi, không phải là bác chứ ạ?"
"Nếu là thế thì chắc là thằng cháu ngoại của tôi thôi, Hi Dĩnh không có bạn bè gì cả." Giáo sư Tả nói:" Đơn Dũng, phàm chuyện gì cũng phải nghĩ theo hướng xấu nhất, làm theo hướng tốt nhất, nếu lần này cậu phấn chấn mà tới, thất vọng quay về. Tôi kiến nghị cậu bế môn tu luyện, chân chỉnh bản thân, đặc biệt là cách ăn nói của cậu, tìm kiếm đề tài chung với nó, cậu thấy tôi nói đúng không?"
"Khó lắm bác ạ." Đơn Dũng biết vấn đề của mình, sợ giúp việc nghe thấy, hạ thấp giọng:" Bác biết mà, bụng chau chỉ có ăn thôi, bác bảo cháu thảo luận vấn đề triết học với chị ấy, chau đâu biết. Với lại không phải cháu hạ thấp bác, cái đó không có tác dụng đâu, muốn có thì phải đợi tới tuổi của bác cơ, cháu có khoát đạt tới mấy cũng không thể bỏ chuyện làm ăn được, trước tiên cứ phải no cái bụng mới nói lý tưởng, đúng không ạ?"
"Ha ha ha, đúng, có lý lắm, cực kỳ có lý, đây mới là lời vàng ngọc, hơn đứt đám lãnh đạo ngồi văn phòng ăn to nói lớn." Tả Nam Hạ khen ngợi, đúng lúc này nghe thấy tiếng xe rất lớn, rồi có người gọi "ông ngoại", là thằng cháu Lương Ngọc Châu tới rồi:
Đơn Dũng quay ra chào hắn rồi nghiêm túc nói với Tả Nam Hạ:" Bác Tả, cháu sẽ không thất vọng mà về đâu."
"Thế sao?"
"Đương nhiên, ý định của cháu khi tới đây chưa chắc đã như bác nghĩ."
"Vậy là gì?"
"Nói thế này đi, cháu biết bộ dạng cháu thế này, đoán chừng sư tỷ nhìn đã giận rồi, không để ý cũng được. Trong lòng cháu, bác quan trọng hơn."
Tả Nam Hạ nghe mà bất ngờ:" Từ khi nào mà tôi có vinh hạnh lớn như vậy thế?"
"Luôn có ạ, cháu muốn học làm sao có thể sống sái thoát, khoái hoạt như bác." Đơn Dũng nói không hề giống đùa:
Tả Nam Hạ chỉ cười mà thôi:" Cậu ngàn vạn lần đừng chỉ nhìn bề ngoài, người sống tới tuổi tôi sở dĩ vô dục vô cầu, đó là bởi vì không có tinh lực cũng không có năng lực, tôi lại chẳng quá mong quay về tuổi hai mươi đi ngắm gái như cậu hôm qua ấy chứ."
Phì, từ cô giúp việc đang dọn bàn, tới Đơn Dũng thêm vào Lương Ngọc Châu đi vào đều phí cười, câu nói này khiến Đơn Dũng càng hiểu sâu thêm về tính cách thoáng đạt của ông, có lẽ sống tùy tâm ý mà không vượt quy củ chính là lý tưởng của ông. Chứ không à, họ chưa đi thì ông đã xách cái lồng chim ung dung đi tìm đám bạn già uống trà tán gẫu rồi."
"Nói đi, đi đâu nào Đơn đại hiệp, nếu anh không biết đi đâu thì em an bài." Lương Ngọc Châu lên xe, hiếu kỳ hỏi Đơn Dũng:
Đơn Dũng nghĩ một lúc rồi nói:" Ra biển đi, anh lớn chừng này còn chưa biết biển thế nào."
"Ha ha ha, OK" Lương Ngọc Chân khởi động, xe phóng vèo đi:" Cảnh biển thì lúc nào cũng có thể xem, chuyến này đi qua Hồng Lâu nổi danh toàn quốc, anh muốn đi xem không? Anh có muốn thấy cơ sở chống tham nhũng hủ bại không, anh có muốn thấy đạn bạc đạn thịt bắn gục cán bộ thế nào không, có muốn thấy trang tuyệt sắc của Hồng Lâu không?"
"Ừ, vậy thì đi Hồng Lâu chiêm ngưỡng chút."
Đơn Dũng động lòng, đột nhiên nhận ra, thằng cháu này hợp khẩu vị mới mình nghê, nghĩ thế quay sang nhìn thằng cháu, cả hai cùng cười phá lên...
Khi hai người tới đường Hoàn Đảo vang danh xa gần thì đã là giữa trưa, bụng đầy món ăn tinh tế, mắt đầy cảnh đẹp ven biển, ở cái thành phố dạt hào không khí nhàn nhã này làm người ta thoải mái, tạm thời quên đi những phiền não mà thành phố khác đem lại.
Lương Ngọc Châu ngồi ở ghế phụ lái, đang gọi điện thoại, bọn họ tới Nam Phổ Đà nhưng không lên núi, vẻn vẹn đi một vòng. Hồng Lâu chỉ tham quan qua loa, hâm mộ cuộc sống hủ bại của cán bộ lãnh đạo. Thằng cháu vừa sáng sớm đã rời nhà chủ yếu nghe dì an bài, đưa Đơn Dũng đi dạo quanh thành phố, kiếm món ăn hiếm có của Hạ Môn, cái gì mà trà sữa Trương Tam Phong, cái gì mà Long Đầu Ngư Hoàn, rồi hào sống nướng hành tỏi. Dù là Đơn Dũng rất kén ăn cũng bị những món ăn vặt độc đáo ngon miệng chinh phục. Hai người đi tới đâu ăn tới đó, quá nửa đề tài liên quan tới ăn uống, cảnh đẹp chẳng xem là bao.
Đến trưa tới Thực Đình Ký cực kỳ nổi tiếng thì lửng bụng rồi, có điều không chống lại được cám dỗ hai món vây cá mập và bát bảo ngư đầu, cố ăn không ít, đi ra ngoài, Lương Ngọc Châu chẳng muốn lái xe nữa, ném cho Đơn Dũng.
Rất khoan khoái, mở cửa sổ xe ra một khe hẹp, cảm thụ mùi biển do gió mang tới, thành phố biển cây cối xanh tươi, thời tiết ấm áp, khác biệt hoàn toàn với Lộ Châu núi cao vách thẳng, tùng bách thẳng đứng. Bắt đầu từ lúc xuống máy bay, không khí ẩm ướt ở nơi này mang tới cho người ta một cảm giác thân thiết, tựa hồ đây không phải là nơi xa lạ. Vốn cho rằng đó là vì sắp gặp được sư tỷ rồi nên mới sinh ra cảm giác đó, nhưng giờ từ từ nhận ra, không phải thế, mà là cảm giác cuộc sống mà y khao khát.
Trong tầm mắt trời nước liền một dải, sóng nước bao la khiến lòng người rộng lớn. Ở gần sóng trắng hết đờn này tới đợt khác tràn lên bãi cát, người trên đó hoặc độc hành, hoặc tụ thành nhóm, nô đùa vui vẻ, tưởng chừng lúc nào cũng thư thái như thế. Trên đường Hoàn Đảo càng nhiều người đi bộ, đạp xe, thi thoảng phát hiện cảnh đẹp nào đó rồi dừng chân, dáng vẻ ngất ngây, lại thành phong cảnh trong mắt người khác.
Từng nghe giáo sư Tả nói, cuộc sống ở nơi này, buối sáng tắm nắng, tối tắm biển, ra ngoài mới cảm thụ rõ. Dọc đường thấy không ít cư dân đặt bàn, ghế tựa tắm nắng ở ban công, hoặc là cắm cái ô rồi ngủ gật phía dưới, hay thay những bộ đồ bơi sắc sỡ nô đùa ở chỗ nước gần. Càng có trung lão niên nhàn nhã ấm đất pha trà, thong thả khép mắt thưởng thức.
Đồng hồ cuộc sống một khi chậm tới tiết tấu thích hợp, nhìn đâu cũng thấy cảnh đẹp.