Q2 - Chương 174 Chuyến này đi muốn trùng cách biệt. (2)
Còn xử lý thế nào nữa, cha em mới được đề bạt phải làm gương, cho nên con mẹ nó lấy em ra khai đao, người đầu tiên bị khai trừ là em... Đám Tiểu Cái, Trương Vệ Hoa cũng không muốn làm nữa, nên lấy tiếng khai trừ chuồn luôn. Mẹ nó, đúng là xui, đánh có một trận thôi, chẳng ai bị thương vậy mà hết đội hình cảnh lại tới đồn công an giáo huấn, nhốt hai ngày, viết mấy bản kiểm điểm mới tha, lại phạt vài nghìn. Làm thành quản kiếm được chẳng mấy, không đủ phạt." Lôi Đại Bằng ấm ức lắm, xả ra một trang dài:
Tới bãi đỗ xe, Đơn Dũng nhìn chiếc việt dã thì tặc lưỡi:" Ái chà chà, đổi xe mới rồi à?"
"Tiểu Cái mua đấy, em lái chơi, lên xe, cơm tối anh lo đấy nhé." Lôi Đại Bằng ăn của đại hộ:
Lúc này còn sớm Đơn Dũng bảo Lôi Đại Bằng lái xe vòng quanh dạo chơi, điều này hợp ý Lôi Đại Bằng lắm. Đi qua cửa hiệu của Tiểu Cái, làm ăn rất khá, nhưng trời ấm lên thì lượng tiêu thụ đồ rang khô nhất định xuống hẳn. Tiểu Cái tóm tay Đơn Dung nói: Đản ca, các đơn vị mỗi khi tới mùa hè đều có khoản tiền giảm nhiệt chống nắng, anh phát triển cho em một sản phẩm hợp mùa đi.
Đơn Dúng chỉ cười không trả lời ngay, xe lại tới hiệu thịt lừa đường Giải Phóng, sau buổi chiều, người xe nườm nượp. Vốn định nói với chú Tam Hài vài câu, thấy ông bận luôn chân luôn tay liền không quấy nhiễu nữa. Xe lại tới đường Lộ Hoa, cửa hiệu đã trang trí lại, nhưng trên cửa để trống, biển không treo, tuy vẫn bán thịt lừa, nhưng mà nguyên khí tổn thương nặng, khách lác đác, giao hàng buồn chán ngồi gần quầy ngáp, sở dĩ chưa đóng cửa là vì trót ném vài trăm vạn vào đây, thành cưới hổ khó xuống rồi.
Cửa hiệu phố Tiền Tây tình hình tương tự, lại đến đường Thắng Lợi, Lôi Đại Bằng không nhận ra mấy người khác, nhưng người ta lại nhận ra anh chàng uống mười bát Say Ngất Lừa, thế lác khách khí mời vào trong. Đây là cửa hiệu của Lão Từ, nhưng hết chém nhau, lại bị gài lựu đạn, tiếp đó bồi thường, Lão Từ chịu không thấu treo biển chuyển nhượng. Vừa treo biển liền có người nhận ngay, phí chuyển nhượng chẳng là bao, nhưng quái lạ, người a mở cửa lại biển hiệu giống y chang. Đơn Dũng nhìn biển hiệu mà cười thầm, còn về phần Lão Từ nghĩ gì thì chả biết, vất vả làm nền cho người ta thì sao mà dễ chịu được cơ chứ.
Chuyện làm ăn ở đây thuộc về Sử Gia Thôn rồi, quản lý là Lão Trụ, Đơn Dũng đi vào hỏi:" Chú Trụ, trong thôn có cung cấp hàng kịp không?"
"Có hơi căng, nhân thủ đồ tể không đủ, chú có làm bếp nhỏ trong hiệu, cả đêm chỉ nấu được vài nồi. Giờ giá phòng tuy hơi cao, nhưng làm ăn được." Lão Trụ mồm kêu ca, mặt thì vui mừng:
Đơn Dũng biết niềm vui ở đâu ra, chuyện kinh doanh không giống trước kia nắm hết trong tay Sử Bảo Toàn nữa, mà tự chịu lỗ lãi. Tiền không đủ dùng thì Sử Bảo Toàn cho ứng trước, làm uy tín lão già đó lên cao chưa từng hỏi. Y cười nói:" Chú Trụ, kiếm được về tiền đầu tư chứ, đừng để lỗ hết đấy."
"Không sao, tài nghệ trong thôn cậu còn lạ gì, khách tới một lần sẽ quay lại, đầu tư 40 vạn, một ăm là kiếm về thôi. Đơn Dũng, tối ăn cơm ở đây đi." Lão Trụ mời:
"Thôi ạ, cháu phải chạy vài nơi." Đơn Dũng vừa uyển chuyển từ chối thì Lôi Đại Bằng chẳng khách khí gì kiếm được miếng thịt lớn sau quầy, vừa đi vừa ăn làm cả Đơn Dũng và Lão Trụ bật cười.
Chào tạm biệt lên xe, Lôi Đại Bằng vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại với ai đó, thịt đầy mồm mà nói không ngừng, Đơn Dũng nhìn đã thấy đói bụng. Không ngờ Lôi Đại Bằng đưa điện thoại cho y:" Này, Lão Sài tìm anh."
Đơn Dũng nhân điện thoại, hàn huyên khách khí vài câu, Sài Chiêm Sơn mời cơm, Đơn Dũng từ chối.
Lôi Đại Bằng đợi Đơn Dũng cúp điện thoại một cái là trách móc:" Sao thế, Lão Sài mời sao anh lại từ chối... Giờ em có điện thoại của mấy em gái ở Duy Đặc đấy, có em gái ngực to thế này, giờ nhớ lại thôi đã cứng rồi, bóp sướng tay..."
Đang ba hoa thì gặp ánh mắt khó chịu của Đơn Dũng liền ngưng bặt, đặt thịt lừa lên bảng điều khiển, khinh bỉ luôn. Đơn Dũng hỏi vì sao Lão Sài tìm tới cậu làm trung gian, hỏi nửa câu liền thôi, với cái IQ của Lôi ca, sao mà đấu được với Sài Chiêm Sơn, chỉ cần thông qua mấy em gái kia, hỏi gì là hắn khai tuốt rồi. Lôi Đại Bằng còn đán giá Sài Chiêm Sơn rất cao, nói là mời mấy người bọn họ tới Duy Đặc chơi, còn có mấy em gái cực đẹp tiếp rượu.
Ài, nam nhân mà, nhậu một bữa là thành loại bạn bè rượu thịt.
Lại có điện thoại gọi tới, ra là hai thằng béo, vẫn kiếm ăn ở thành quản, nghe ngóng anh Đơn về chưa, lại còn bất n gờ muốn mời anh Đơn ăn cơm, Đơn Dũng từ chối. Đi chưa bao lâu tiếp tục có điện thoại, vẫn là tìm Đơn Dũng, lần này là Ninh Giai, Đơn Dũng không dám nhận máy, liên tục ra dấu im lặng và cắt cổ, Lôi Đại Bằng từ chối hộ. Vừa đặt điện thoại xuống thì Tống Tư Oánh gọi, Đơn Dũng xua tay liên hồi, Lôi Đại Bằng vờ say rượu qua ải.
Đơn Dũng biết mình về một cái là có cả đống chuyện phiền toái đang đợi nên y chưa bật di động.
Lôi Đại Bằng chửi um xùm, con mẹ nó, toàn hẹn Đản ca, không ai chịu mời hắn ăn, chửi suốt dọc đường, đi tới thêm cửa hiệu nữa, hắn liền nhận ra chuyện lạ. Lần này đợi ra xe, Lôi Đại Bằng tóm ngay Đơn Dũng hỏi:" Này Đản ca, làm sao mấy cửa hiệu này đều biến thành của Sử Gia Thôn hết rồi?"
"Bọn họ chuyển nhượng, Sử Gia Thôn tiếp nhận chứ còn làm sao?"
"Đang tốt đẹp sao lại chuyển nhượng?"
"Cậu hỏi anh, anh hỏi ai?" Đơn Dũng không giải thích:
"Thôi đi, em vào đó mới biết đã đánh nhau mẹ nó mấy trận rồi, có mụ béo cầm dao đuổi chém người đòi nợ kìa. Có phải tên chó má anh làm không? Đúng rồi bởi vì cái thương hiệu Hưởng Mã Trại của anh." Với hiểu biết của Lôi Đại Bằng thì Đản ca là loại đợi người khác nhổ cọc để bản thân đi dắt lừa, kết quả chuyện này rõ ràng, trước đó đánh nhau vỡ đầu chảy máu, sau đó Sử Gia Thôn nhảy vào hưởng lợi. Mà Sử Gia Thôn là đại bản doanh của Đản ca, cho nên Lôi Đại Bằng không nghi Đơn Dũng mới là lạ.
"Ồ, trí thông minh tiến bộ đấy." Đơn Dũng đánh giá, nhìn Lôi Đại Bằng há to mồm kinh ngạc, bật cười:" Sao thế, cậu có thiệt gì đâu, đừng có ý đồ đem chuyện bị tóm vào đồn công an đổ lên đầu anh đấy, cậu gieo gió gặt bão đáng đời thôi."
"Tiện nhân!" Lôi Đại Bằng hậm hực chửi:
"Cặn bã." Đơn Dũng chẳng nhường nhịn:
Đôi tiện nhân cặn bã về Hưởng Mã Trại, mẹ hâm nóng bầu rượu, cha làm vài món nhỏ, thong thả ăn uống, chỉ kể chuyện thấy được ở chuyến đi này, chuyện khác không nhắc tới. Mẹ xem ảnh Tả Hi Dĩnh luôn mồm khen con trai có mắt nhìn, cha cười hỏi thăm tình hình ông Tả, còn có chút ấn tượng về vị thực khách đó.
Chỉ có Lôi Đại Bằng biết rõ chi tiết trong đó, nhân lúc cha mẹ đi rồi, ghé tai Đơn Dũng kích thích:" Anh vui cái đếch gì, thừa biết anh chỉ nhìn mà không ăn được, tiền máy bay đi về đủ tới Duy Đặc 3P mấy lần, đồ ngốc."
Câu này làm Đơn Dũng nghẹn miếng thịt, phải thừa nhận rằng bất kể ở chuyện ăn uống hay nam nữ, Lôi Đại Bằng đều có phong phạm nam nhân Lộ Châu hơn Đơn Dũng, nhìn hắn ăn uống sái thoát thế kia là biết.
Còn Đơn Dũng thì sái thoát không nổi, vụ án thương hiệu chưa kết thúc, thị trường thịt lừa còn đang tranh cướp, chuyện kinh doanh đồ rang đang sắp tới mùa đi xuống, cuộc điện thoại của Sài Chiêm Sơn, mấy đại hộ... Đủ mọi chuyện phiền phức đang đợi y, cũng còn rất nhiều việc phải làm tựa hồ như mớ bòng bong rối mù gỡ mãi không hết. Vì thế y càng nhớ những lúc ở bên cạnh sư tỷ, ngày tháng ở Cổ Lãng Tự. Thậm chí muốn buông hết, trông coi cái quán nhỏ sống qua ngày.
Giữa bữa cơm, Đào Thiên Hạc gọi điện tới quấy rối Lôi Đại Bằng, Lôi Đại Bằng biết khôn vờ say rượu lấp liếm cho qua.
Đơn Dũng thở dài, có những chuyện muốn dừng cũng không dừng được, chỉ còn cách cắn răng tiền về phía trước.