Q2 - Chương 175 Có khách tới nhà chắc gì đã vui. (1)
Đơn Dũng, Đơn Dũng... Dũng ơi là Dũng... Đồ lười chảy thây, còn không dạy đi, mặt trời chiếu tận mông rồi."
Đằng Hồng Ngọc gọi con trai, một câu đổi ba lần âm điệu, càng lúc càng cao chói tai, làm hai vị khách tới nhà phải nghiêng người né sang bên, bà cười với khách:" Các anh đợi chút, tôi đi lôi nó dậy, tối qua nó mới về, còn đang ngủ."
Nói rồi sắn tay áo lên lầu định cho con sâu lười một trận, không ngờ Đơn Trường Khánh từ bếp thò đầu ra bảo, nó đi từ sớm rồi, nói không chừng cùng con trai dì béo nhà bên đi đổ rác. Thế là Đào Hồng Ngọc lại vội vàng quay về trách chồng không nói sớm, lại bảo khách:" Các anh vào trong ngồi, đợi một chút, chúng tôi ở trên núi, không có người dọn rác, cách một thời gian lại phải chở xuống núi... À, hai anh là?"
Khách có hai vị, một cao lớn uy mãnh, một gầy khô lão luyện, hai người lưng thẳng tắp, với ánh mắt bà chủ, những người qua lại với con mình thật chẳng ra làm sao, không ai trông bình thường chút, nhất là Lôi Đại Bằng. Người cao lớn cười nói:" Thím, nói ra thím đừng khẩn trương, nếu không chúng tôi không nói nữa."
"Xem anh nói kìa, chúng tôi mở quán kinh doanh, khách tới từ ngũ hồ tứ hải, có ai chưa gặp, cả người ngoại quốc đầy lông cũng thấy rồi." Đằng Hồng Ngọc giọng lanh lảnh, nói chuyện cũng giống đang hát:
Người thấp gầy nói nhỏ: "Chúng tôi là hình cảnh của chi đội hình sự, tới tìm con thím tìm hiểu vài chuyện."
"Hả?" Đằng Hồng Ngọc mặt cứng đờ, toàn thân co giật, rõ ràng là khẩn trương quá độ, thiếu chút nữa là không trúng gió mà ngã. Hình cảnh thấp còn khẩn trương hơn, sợ bà bị làm sao, vội vàng đỡ lấy ngồi xuống. Đằng Hồng Ngọc tóm lấy hắn, bấu chặt vào tay:" Đồng chí, đồng chí, con tôi phạm tội gì, hai anh tới bắt nó à?"
"Không phải, không phải, thím nghe tôi nói đã." Cảnh sát thấp bị tóm lấy, vừa đau vừa lúng túng nói:
"Cái gì mà không phải, càng nói không càng phải, thằng nhãi thối tha đó, càng ngày càng tệ, trêu chọc vào đồn công an, giờ lại trêu vào hình cảnh... À, mà hình cảnh làm gì?" Đằng Hồng Ngọc lòng như lửa đốt, miệng liền nói lung tung cả, lòng bấn loạn:
Hình cản thấp dở khóc dở cười giải thích:" Thì chúng tôi làm cảnh sát."
"Thế sao cảnh sát lại đi tìm con tôi?"
Cảnh sát cao có kinh nghiệm hơn:" Là chuyện người khác, chúng tôi tới hỏi theo thông lệ."
Câu này có tác dụng ngay, Đằng Hồng Ngọc thở phào, rồi lườm cản sát thấp:" Sao không nói sớm, sợ chết người."
Cứ tưởng là xong rồi, nhưng nào ngờ lòng hiếu kỳ của thím đâu dễ thỏa mãn, lại hỏi:" Đồng chí, chuyện của ai thế?"
"Các đồng chí ăn gì chưa? Hay để cha nó làm cho ít đồ ăn sáng."
"Không ăn à... Thế trưa tới nơi này ăn không? Con trai tôi nhát gan lắm, đừng dọa nó."
"Đúng rồi, con trai tôi vừa kiếm được bạn gái, xinh xắn lắm, lát nữa lấy cho các anh xem... Thật, thời gian qua nó chuyên môn tới Hạ Môn thăm bạn gái, không tham dự vào việc gì hết, các anh đừng có dọa nó nhé..."
Đông một câu, tây một câu, trên một câu, dưới một câu, hai vị hình cảnh không có cơ hội xen mồm vào, nghe ù cả tai, chóng cả mặt. Khó khăn lắm đuổi được bà thím đi, không lâu sau lại bê nước nóng vào hỏi cho hai người mất kiên nhẫn. May mà nghe thấy tiếng xe rồi, Đằng Hồng Ngọc chỉ tay, nó về rồi đấy, lại còn nhanh hơn cả hai vị cảnh sát, chạy vù ra, hai vị cảnh sát bám vào cửa sổ nhìn, mắt mở to, cười phun bọt.
Rồi, bà thím này hung hãn quá đáng, ở ngoài tóm được con trai, cho vài cái tát, rồi xách tai mắng, có vẻ con trai giải thích gì đó, không vừa lòng lại tát cái nữa, lẽo đẽo theo mẹ về, dọc đường ăn vài cái tát liên tục rụt đầu né. Đợi mở cửa ra, hình cản rốt cuộc nhìn thấy Đơn Dũng bộ dạng thù sâu hơn biển rồi, Đằng Hồng Ngọc đẩy con vào, khoanh tay đứng đó nhìn chằm chằm, thế này hỏi han gì nữa? Cảnh sát thấp nói bã nước bọt mời được bà đi ra ngoài.
Gian phòng nhỏ ở tầng một, mẹ vừa đi, Đơn Dũng tỏ ra rất bất ngờ:" Tìm tôi à?"
"Đúng, tìm cậu, chỉ là hỏi chuyện thôi, đừng khẩn trương." Người cao nói:
"Ài, tôi gặp các anh thì có gì mà khẩn trương, trừ gặp mẹ tôi ra thì tôi gặp ai cũng thế, tôi nói này không thể đổi nơi khác tìm tôi à? Sao phải tới nhà?" Đơn Dũng bực lắm, không ngờ mắng cảnh sát:
"Chúng tôi tới trấn Triêu Dương mấy lần rồi không gặp, hôm nay cũng tới đó trước, ai ngờ đi phí công." Người cao cùng người thấp đều lần lượt đưa giấy tờ ra, rất chính thức:
Đơn Dũng nhận lấy xem, người cao là Triệu Gia Thành, người thấp là Khúc Trực, trả lại nói:" Tên đẹp, các anh tim tôi vì chuyện thương hiệu chứ gì?"
"Đúng, xem ra cậu hiểu rất rõ, thế thì đơn giản hơn nhiều rồi, đem tình huống kể lại cho chúng tôi một lượt." Triệu Gia Thành thuận miệng nói, ấn máy ghi âm, điều tra chính thức bắt đầu, chỉ là những chuyện chứng kiến trước đó ngoài dự liệu của hắn.
Không ngờ đây là một gia đình hết sức bình thường, không ngờ đối tượng là đứa con trai to xác mà vẫn bị mẹ đánh mắng, càng không ngờ đối phương chẳng có tâm cơ gì cả, thao thao bất tuyệt đem hết chuyện nói ra một lượt.
"Ừm, thế này, tôi còn vài câu hỏi nhỏ phải xác thực." Từ đầu tới cuối Triệu Gia Thành không có chút biểu lộ sắc thái tình cảm nào:" Theo Trần Hoạn Hải khai thì cậu, Sài Chiêm Sơn cùng với ba người nữa lúc thương lượng chuyển nhượng, cậu nói không cần xu nào phải không?"
"Cái này bảo tôi nói sao đây, có lẽ có nói, có lẽ không." Đơn Dũng không lường trước được câu hỏi này, quanh có kéo dài thời gian:
"Nói chính xác chút, không nên hàm hồ." Khúc Trực nhắc:
"Chuyện này không có ý nghĩa gì cả, tôi nói hay không nói thì hậu quả giống nhau, giấy trắng mực đen viết rõ rồi. Nếu hai anh muốn truy cứu thì tôi cũng không sợ nói với hai anh, Trần Hoạn Hải là tay thiếu gia khét tiếng khu Tây Thành, cha hắn là lãnh đạo trong hệ thống các anh, đừng nói người ta không chịu trả tiền, có trả tôi cũng dám lấy không? Đây là chuyện rõ ra đó, Trần thiếu gia sai Sài Chiêm Sơn tìm tới tận nhà thôi giống như hai anh hôm nay, loại người đó tôi dám chọc vào à? Đừng nói họ, các anh mà muốn cái thương hiệu kia, tôi cho ngay." Đơn Dũng nói ỉu xìu, rất có tự giác của người rễ cỏ chỉ muốn yên chuyện:
Đây chính là vấn đề hiện thực, hai viên cảnh sát không khỏi nảy sinh sự thương hại không nên có với Đơn Dũng, làm ăn nhỏ nuôi bản thân không dễ, dù có gian một chút là bình thường, tình thế như vậy, sao trách được.
Đổi sang Khúc Trực hỏi chuyện, giọng tùy ý hơn:" Ngày 25 tháng 2, cậu thông báo cho văn phòng luật sư Tứ Châu thông báo hợp đồng vô hiệu, đúng không?"
"Đúng."
"Theo hợp đồng của cậu ký với Lục Nguyên, kỳ hạn thanh toán là 60 ngày, tức là 19 tháng 2 hết hạn, đúng không?"
"Đúng."
"Thế thì không đúng rồi, vì sao ngày 19 cậu không đưa ra công bố, mà đợi ngày 25?" Khúc Trực hỏi vặn, đây kỳ thực là chuyện bới lông tìm vết, người ta tùy tiện trả lời sao cũng được, song đây cũng là câu thăm dò tâm lý đối tượng, xem xem có tồn tại điểm nghi vấn nào không?
Song vẫn không ngờ Đơn Dũng thẳng thắn tới cùng, nói luôn:" Ngày 10 thì Trần Hoạn Hải còn chưa đói nợ, tôi mà đưa ra công bố thì làm gì có hiệu quả. Giờ có phải hay không, biến hắn thành lừa đảo, phải không nhỉ? Hay là tống tiền? Tôi không phải là cảnh sát chứ, nếu là cảnh sát tôi tóm hắn rồi, ức hiếp người ta quá lắm."
Quá đơn giản rồi, đối phương có tâm cơ tính toán gì, hoàn toàn chỉ là chàng trai có chút khôn vặt, Triệu Gia Thành vẫn đặt bẫy, hỏi:" Nhưng mà cậu tính toán chuẩn xác lắm, chúng tôi bắt Trần Hoạn Hải vào ngày 26 thì báo đưa ra công bó sáng ngày 26. Chẳng lẽ cậu biết là hắn bị bắt?"