← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 181 Đường đi tuy khó, chẳng làm khó người có lòng (1)

Cúp điện thoại rồi, Đơn Dũng vung tay gọi đám người cách y cả chục mét:" Đi nhanh lên, lên núi không nổi, xuống núi cũng không xong là sao? Tiểu Cái, nhất là cậu đấy, cậu phải tăng cường rèn luyện đi, yếu ớt thế kia làm sao được?"

Lờ đờ theo sau Đơn Dũng là ba người, Trương Vệ Hoa phía trước, Cái Đình Giáp ở giữa, Đồng Vĩ cuối cùng. Trong đó Tiểu Cái là sức khỏe kém nhất, vừa đi vừa thở hổn hển, mặt trắng bệch, tựa bệnh nặng mới khỏe. Đơn Dũng nhìn mà lắc đầu liên hồi, đứng đợi thêm một lúc, Trương Vệ Hoa chạy xuống nói:" Đản ca, bọn em làm sao so với thứ gia súc như anh được."

"Có cần đi xa như vậy không? Mệt chết mất." Đổng Vĩ đeo ba lô lớn, niềm vui lúc vừa lên núi chẳng còn, chỉ còn lải nhải. Cái Đình Giáp chỉ còn thở được, không nói lên lời rồi.

Đơn Dũng cười lớn, bước chân thoải mái như trên đất bằng:" Anh đã bảo không cho các cậu đi, các cậu cứ nhất định muốn đi theo, xem Lôi Đại Bằng khôn chưa, lên núi mà không phải tìm cái ăn là hắn tuyệt đối không đi."

"Em nên nghe Lôi ca mới đúng." Cái Đình Giáp rốt cuộc nói được một câu hối hận:

Sắp xuống tới chân núi rồi, mấy người ngồi xuống nghỉ ngơi, ai nấy đều đeo ba lô, hai dòng Chương Hà trong đục của Lộ Châu, rồi các con suối lớn nhỏ, bọn họ lấy mấy chục mẫu nước. Trương Vệ Hoa quan tâm hỏi:" Đản ca, vụ làm ăn này kiếm được bao nhiêu?"

"Kinh doanh miệng ăn thì không phát tài lớn được, có điều chắc chắn không lỗ, cậu mà muốn phát tài nhanh thì thu tiền bẩn cho rồi, đúng không?" Đơn Dũng cười:

Trương Vệ Hoa còn đang mặc sơ mi cảnh sát, chắp tay nói:" Xin anh đó Đản ca, anh nghĩ cảnh sát ai cũng ăn được tiền bẩn à, trung tâm giám sát bọn em đừng nói ăn tiền bẩn, kinh phí không về, ngay cả tiền thưởng với phúc lợi đều không có, chỉ có lương thôi. Em vừa vào, đang thực tập, lương chưa tới 2000."

"Cảnh sát cũng có thể kinh doanh à, không phạm quy chứ?" Đơn Dũng hỏi:

"Có gì lạ đâu, chủ nhiệm trung tâm bọn em mở siêu thị điện tử, chuyên cung cấp thiết bị giám sát cho các đơn vị sự nghiệp. Còn giống ông chủ hơn ông chủ." Trương Vệ Hoa có chút căm đời hận thế:

"Đản ca, vụ kinh doanh này cho em một phần nhé? Tiểu Cái, cậu thực sự không định đi làm nữa, chuyên tâm kinh doanh đấy à?" Đổng Vĩ tò mò hỏi:

"Ừ!" Tiểu Cái chẳng có sức mà giúp nhiều, lần trước mở cửa hiệu làm ăn tốt, lần này chuẩn bị đầu tư cùng Đơn Dũng:

Đơn Dũng thì vốn chỉ định gọi Tiểu Cái theo thôi, nhưng Trương Vệ Hoa và Đổng Vĩ nhất định muốn gia nhập. Bốn người liền tụ họp thương lượng đại kế phát tài, theo kế hoạch của Đơn Dũng, phải tìm một nguồn nước cách đường quốc lộ không xa, nếu không chi phí quá cao. Nhưng đồng thời không thể gần thôn trang đông dân cư, tránh bị ô nhiễm. Lộ Châu là vùng núi, không thiếu nguồn nước tinh khiết, nhưng mà giao thông thực sự quá bất tiện. Đây là kế hoạch mơ hồ, chưa nói vấn đề kỹ thuật, thiết bị, tài chính, một đám nghé con chưa biết sợ hỗ đã vỗ ngực... Làm.

Vạn sự khởi đầu nan, có điều được nhiều người cùng chung chí hướng như thế, lòng tin của Đơn Dũng tăng mạnh, nghỉ ngơi một lúc, vừa đi vừa miêu tả viễn cảnh thị trường. Thời buổi này kiến thiết thành phố phá hoại nguồn nước ngày một nghiêm trọng, chỉ cần tìm được nguồn nước thích hợp biến thành thương phẩm, như thế là có cái ngân hàng thiên nhiên dùng mãi không hết. Không tin à, người Lộ Châu mỗi ngày uống một cốc nước, vậy kiếm được bao nhiêu? Mười mấy vạn. Còn có dấm nữa, người Lộ Châu thích ăn dấm, mà thành phần dấm thì 97% là nước, có nguồn nước tốt thì sợ gì không làm ra được dấm ngon? Mỗi nhà mua một chai dấm, tính xem bao nhiêu tiền? Lúc đó không còn phải là mười mấy vạn nữa mà là mấy chục vạn rồi.

Chỉ cần xây hai cái nhà máy, chẳng tốn bao tiền, một năm thôi là hồi vốn.

Tính đi tính lại thấy toàn tiền là tiền, một đám không hiểu chuyện làm ăn lòng tin tăng mạnh, quên cả mệt mỏi trên đường đi. Xuống núi, kết thúc một ngày bôn ba, lên cái xe van rách nát chẳng thèm sửa sang kia, phun khói đen đi trên con đường trải ánh tà dương, làm tăng thêm phong tình khác lạ...

Bước chân mùa xuân luôn tới một cách lặng lẽ, tựa như ánh nắng rực rỡ, như gió xuân ấm áp, và cây trên đường chồi lá xanh. Trang phục người đi vội vã trên đường ngày một sặc sỡ đa dạng, các cô gái ra vào càng như trăm hoa đua nở đã vội vàng bỏ trang phục mùa đông, mặc vào chiếc váy chập chờn, thể hiện cho người dân thành phố thấy: Mùa xuân tới rồi.

Mùa xuân tới, thành phố tựa như thoi thóp bệnh tức thì khôi phục sinh khí, trên đường Anh Hùng, con đường chính của Lộ Châu, ngày nào cũng có cửa hiệu giăng đèn kết hoa khai trước. Còn cách mùng 1 tháng 5 hơn nửa tháng nữa, hoạt động trước ngày lễ đã bắt đầu, nhà hàng lẩu Lư Nhục Hương cũng tân trang đón khách, lụa đỏ trải từ tầng thượng ra đường, nhà hàng với bố cục cổng vòm kiểu Âu, nhìn bên ngoài càng thêm đẳng cấp, chưa nói thêm đầu tư mười mấy vạn vào hiệu quả ánh đèn, làm nó như hạc giữa bầy gà.

Không ít người trong nghề biết cổ phần của Lư Nhục Hương đã thay đổi, giám đốc đã đổi tướng, là ngôi sao mới của hiệp hội mỹ thực, một tổ chức dân gian không quá nổi gần đây đang hoạt động rất tích cực. Nghe nói tân chưởng môn của Lưu Nhục Hương nhiều lần xuất hiện ở buổi tụ hội tư nhân của chủ doanh nghiệp, lần nào cũng nổi bật, được các cô gái trong nghề yêu thích, thêm vào nhiều đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu.

Cho dù là nội bộ hội nghị cổ đông cũng luôn mồm khen ngợi vị chưởng môn mới, tiếp nhận chưa tới một tuần đã cùng cục du lịch tổ chức lễ hội đặc sản dân gian, lại cùng mấy cty du lịch liên kết, đưa Lư Nhục Hương thành địa điểm giới thiệu. Đúng là du khách từ bốn phương tám hướng kéo tới, làm độ nổi tiếng tăng vọt.

Tiếp ngay đó vào tháng 4 lại có chiêu mới, đem văn hóa thịt lừa phát tán trên mạng, không biết là thực hiện bao nhiêu thao tác, các trang web lớn trong tỉnh đều có bài khen nực nở. Thế rồi các loại quảng cáo, cuối tuần cả nhà tụ hợp, giới văn phòng liên hoan, học sinh ăn mừng, chiêu số liên tục, thu hút khách hàng. Tới ngay cả món chân giò hun khói bằng thịt lừa cũng đã thành công đi vào sản xuất, sản phẩm Lưu Nhục Hương Thượng Đảng đã bán tới tỉnh thành, trải hàng ra siêu thị.

Người không hiểu nội tình thì hâm mộ nơi này làm ăn cực thịnh, người biết thì nhìn ra Lư Nhục Hương đang dốc toàn lực tiêu từ ảnh hưởng thương hiệu Hưởng Mã Trại mang tới, phát triển theo hướng tinh phẩm hóa, tỉ mỉ hóa, đưa thương hiệu của mình lên tầng cấp cao hơn.

Mới sáng sớm Đào Thiên Hạc đã lái xe về nhà, ở dưới lầu gọi điện thoại cho cha, khi cửa mở ra, thấy cha thần thái sáng láng như ngày xưa xuất hiện, cô mỉm cười.

Lúc cha cô mới ở bệnh viện về, thần kinh suy nhược nghiêm trọng, mất ngủ, hồi hộp, lo âu, huyết áp cao, một đống bệnh dày vò cho ông chủ Đào khổ sở. Vợ phải đưa ông tới Nam Đới Hà điều dưỡng trị liệu hơn một tháng mới miễn cưỡng khôi phục trang thái ban đầu.

Đào Thành Chương lên xe, thấy ánh mắt con gái, cười hiền từ:" Sao, muốn nhận thức lại cha à?"

"Cha, hiện giờ vị tân chưởng môn hào quang chói lọi, hào quang của cha đã phai mờ nhiều lắm rồi, hì hì." Đào Thiên Hạc trêu chọc cha mình, khởi động xe, có điều lại uyển chuyển nói:" Con thấy thế này rất tốt, không có mấy chuyện phiền lòng, khí sắc của cha tốt hơn nhiều."

"Đương nhiên rồi, con nói đi, Tiểu Liêm phản ánh rất tốt." Đào Thành Chương qua điện thoại đã biết tình hình kinh doanh, sự thực có vẻ đang chứng minh lo lắng của ông là dư thừa: