Q2 - Chương 182 Đường đi tuy khó, chẳng làm khó người có lòng. (2)
Đào Thiên Hạc nói qua các biện pháp kinh doanh của Lư Nhục Hương thời gian qua, độ nổi tiếng cực thịnh, thu nhập trên sổ sách cơ bản bằng với cùng kỳ năm ngoái. Mặc dù chi tiêu hơi lớn, song là trong dự liệu, dù sao qua vụ án thương hiệu Hưởng Mã Trại, nguyên khí tổn hại nặng. Hơn nữa quan hệ với cảnh sát cũng chẳng dễ hơn lưu manh, gần 1000 vạn bị chiếm đoạt kia, tới giờ chi đội hình sự chưa trả hết, mấy hộ nhỏ chịu không nổi phải đổi nghề rồi.
Vừa lái xe tới nhà hàng Lư Nhục Hương, Đào Thiên Hạc vừa bình luận về Liêm Tiệp:" Cha, khi đó cha quá lo rồi, hay dở gì người ta cũng là cử nhân kinh tế, kinh doanh hai cái cửa hiệu làm khó được người ta sao?"
"Xem rồi biết, nếu con nghi ngờ ánh mắt của cha, sẽ có một ngày chứng minh là còn sai." Đào Thành Chương tựa hồ chẳng ngạc nhiên về thành tích kinh doanh của Liêm Tiệp, đồng thời chưa thấy lạc quan gì:
"Í, ý cha là, cha không đánh giá cao à?" Đào Thiên Hạc bất ngờ lắm:
"Chuyện cậu ta làm thì bất kỳ ai có đầu óc thương nghiệp cũng làm được, cạnh tranh thương nghiệp chất lượng tương đồng muốn đi trước ném tiền ra, nhưng con biết đặc sắc ở Lộ Châu là gì không? Phá cửa hiệu, cậu ta lấy cái gì mà đỡ?" Đào Thành Chương hỏi:
"Gì tới mức ạ … có điều cũng chưa chắc, chỗ chúng ta quá vô chính phủ." Đào Thiên Hạc vốn định phản bác, cơ mà nói một nửa chợt nhớ cô cũng tìm đám người Lôi Đại Bằng đánh nhau đấy thôi, thè lưỡi ra, mình đúng là người Lộ Châu có khác:
"Kinh doanh kiểu Trung Quốc phải cân nhắc quá nhiều yếu tố, không phải là kinh doanh thuần túy, nếu con muốn làm lớn thì quan viên, cảnh sát, lưu manh đều phải chiếu cố chu đáo, nếu không bất kỳ khâu nào sơ xuất cũng thành tai họa hủy diệt. Tiểu Liêm tuy xuất thân là nhà quan, chiếm được một phần trong đó, nhưng cậu ta còn quá trẻ, chưa gặp bất kỳ đả kích gì, muốn thuận buồm xuôi gió nào có dễ." Đào Thành Chương cảm thán, tổng kết mấy chục năm kinh doanh, thường có luận điệu thương nhân Trung Quốc là quần thể bi kịch nhất:
Đào Thiên Hạc suy đoán tâm kết của cha, trải qua nhiều chuyện như vậy, tuy cô không hiểu lắm về ân oán thế hệ trước, nhưng trong mắt cô, cha mình quá thành kiến rồi, châm chước một lúc hỏi nhỏ:" Cha, cha lo Đơn Dũng à?"
Đào Thành Chương nhướng mày lên, không nói gì cả, có vẻ rất phản cảm với cái tên này.
Đào Thiên Hạc khuyên:" Con nghĩ anh ta không xấu tới mức đó đâu, hiện kiện cáo vẫn kéo dài, Liêm Tiệp thông qua chú Liêm đánh tiếng rồi, muốn có chứng cứ xác thực về mười mấy nhà, sẽ mất nhiều tháng. Còn Đơn Dũng, con cũng hỏi ra, sau Tết thì anh ta xuống quê, lập nhà máy dấm ở huyện Trường Tử, xem ra muốn chuyên tâm kinh doanh lương thực phụ, những thứ đó vốn là nguyên liệu làm dấm. Vừa vặn phối hợp với nhau. Chuyện năm xưa chắc anh ta bỏ xuống rồi."
Đào Thành Chương nghe mà mày nhíu chặt, nghiền ngẫm hành vi của Đơn Dũng, đợi con gái kể hết mời nói:" Miệng thì bảo bỏ xuống rồi, lòng chắc gì đã bỏ, cha còn chẳng bỏ được nữa là. Huống hồ, chắc gì là cậu ta."
"Con chẳng hiểu, vì sao cha luôn đặt nhà họ ở vị trí đối địch?" Đào Thiên Hạc đã thắc mắc chuyện này lâu rồi:
"Không phải cha đặt họ ở đó, mà bản thân họ đối địch với chúng ta. Tiểu Hạc, con có biết vì sao cha không bao giờ cho con tham gia kinh doanh Lư Nhục Hương không?"
"Không biết, à phải, Liêm Tiệp còn mời con làm trợ thủ cho anh ấy."
"Không được, cho dù con không làm gì cả thì có cha nuôi con, chuyện làm ăn này con không thể tham gia." Đào Thành Chương rất cương quyết:
"Cha, vì sao?" Đào Thiên Hạc dài giọng làm nũng:
"Nguyên nhân à... Nói thế này đi, Lư Nhục Hương tiền thân là Lưu Uyển, chủ là Đơn Trường Khánh, ông ta là người làm ăn thành thật, thành thật tới mức độ nào, cha nói cho con biết. Kinh doanh đổ bể rồi, chuyện duy nhất ông ta làm là bán hết gia sản, trả nợ ngân hàng.
"Thế thì sao ạ, nên làm mà."
"Thế nhưng phía chúng ta thì khác, dùng thủ đoạn không vẻ vang gì cướp lấy nhà hàng của ông ta, trước tiên là đào mất bếp trưởng ông ta mời, cắt đứt nguồn hàng của ông ta. Khi đó Liêm Kiến Quốc đang được thời được thế ở cục chống tham nhũng, một cuộc điện thoại gọi hết công thương, kiểm tra chất lượng, phòng dịch, tòa báo tới nhà hàng của ông ta tra, tra đi cha lại khiến nhà hàng đóng cửa. Hơn nữa khi chúng ta tiếp nhận, còn không trả ông ta tiền thuê nhà thừa ra vì chưa tới kỳ thanh toán. Tiền Trung Bình lén đi xem, nhà đó bán hết nhà xe trả nợ, ông ấy thì nằm trong bệnh viện sắp chết... Sau về quê, bọn cha còn nghĩ là đi lo chuyện ma chay cho ông ta. Bao năm trôi qua, mỗi lần nghĩ tới thiếu chút nữa hại một người thành thật như vậy tan nhà nát cửa, lòng cha không yên..."
Đào Thiên Hạc khẽ ợ một cái, lòng chấn động, cô không ngờ cha mình làm chuyện vô sỉ như thế, cướp tài sản của người ta, suýt hại chết người ta... Chân tay cô cứ tê liệt, phải đỗ xe lại bên lề đường.
Vốn đoán ra cha có được nhà hàng này không vẻ vang gì, nhưng mà không ngờ chuyện nghiêm trọng như thế, dồn cả nhà người ta vào đường cùng.
Thế nhưng cha vẫn là cha, sống mũi cay cay, dáng vẻ tự trách của cha, khiến cô đau lòng.
"Cha, đừng nghĩ nhiều nữa, nếu cha không yên lòng thì chúng ta bồi thường tổn thất cho nhà họ, dù sao hiện giờ nhà chúng ta không thiếu tiền."
"Bọn họ lúc khuynh gia bại sản còn không đi cầu xin bất kỳ một ai, chẳng lẽ hiện giờ còn chấp nhận sự thương hại của chúng ta? Huống hồ người thành thật còn nuôi dạy ra đứa con tàn nhẫn." Đào Thành Chương ngửa đầu ra sau:" Có câu nói cổ, ra giang hồ kiếm ăn sẽ tới ngày phải trả lại hết, thực ra thì làm ăn cũng thế, nói không chừng ngày nào đó phải trả lại toàn bộ thứ đã lấy... Cha luôn không cho con tham gia vào chuyện kinh doanh là vì hi vọng khi đó một mình cha trả thôi. Khi đó không tới mức tan nhà nát cửa, không để lại được cho con cái gì."
"Cha, cha đừng nghĩ nhiều nữa, điều dưỡng thân thể cho tốt, cha đã lui về rồi, chẳng lẽ còn có ai nhắm vào cha? Kẻ nào dám, con liều mạng, có con đây, cha sợ gì?" Đào Thiên Hạc hùng hổ nào, Đào Thành Chương cười hiền từ, con gái được nuông chiều quá độ cũng không phải là không có lợi, ít nhất là bênh vực cha mình vô nguyên tắc.
Xe đi tới đường Anh Hùng, đỗ lại ngoài nhà hàng Lư Nhục Hương, Liêm Tiệp và một đám cổ đông đã đợi từ lâu. Mỗi khi gặp dịp lết tết, các cổ đông đều có vụ tụ họp nho nhỏ, xác định đầu tư, sách lược kinh doanh và tổng kết được mất.
Thấy cha như trước kia nói cười tự nhiên cùng mọi người, trong lòng Đào Thiên Hạc thêm một phần khúc mắc, chẳng để ý tới sự ân cần của Liêm Tiệp, lái xe rời đi. Dọc đường tìm kiếm cửa hiệu ven phố, tìm được rồi, cô đỗ xe vào chọn hai lăng hoa thật lớn. Có điều nơi muốn tặng hoa quá xa, thuê luôn xe hàng của cửa hiệu, gọi điện hỏi Lôi Đại Bằng địa chỉ, ai ngờ tên ăn hại đó không biết ở đâu, cô phải thúc giục, hắn hỏi hồi lâu mới trả lời được, người ngoài còn rõ hơn hớn hắn.
Km số 47 quốc lộ số 2, trấn Dương Tuyền, huyện Trường Tử, tên là Nhạn Lạc Bình, sắp rời tình, một nơi rất xa, xa hơn trấn Triêu Dương rất nhiều. Đào Thiên Hạc vốn nhờ hiệu hoa đưa hàng, sau nghĩ, tự mình đi thì hơn, lâu lắm rồi không gặp tên oan gia đó.
Lần này cô đi mang theo một câu hỏi với Đơn Dũng, nhất định phải có được câu trả lời.
...................