← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 183 Đường đi tuy khó, chẳng làm khó người có lòng. (3)

Đầy vào... Uống!"

Lôi Đại Bằng tuy béo, nhưng chơi đoán quyền thì nhanh hơn người ta nhiều, lại thắng Bạch Thự Quang một ván, rót đầy chén, Bạch Thụ Quang cầu xin:" Nợ được không, Lôi ca, lát nữa cùng uống."

"Đùa cái gì thế, giữ lấy, đổ." Lôi Đại Bằng sắn tay áo lên quát:

Người xung phong không ít, mấy anh em đội thành quản, thêm vào Trương Vệ Hoa mặc cảnh phục, người giữ tay, người bóp mũi. Bạch Thự Quang kêu thảm há mồm, một chén chất lỏng đỏ thẫm đổ vào miệng, vừa buông tay ra, tên đó nhăn mặt, bộ dạng không muốn sống trên đời nữa, đám mất dạy xung quanh cười nghiêng ngả.

Không phải rượu, mà là dấm, lại còn là dẫm mới lấy chưa lọc, chua chảy nước mắt, không ít người bị chuốc.

Cái nơi trước chẳng có thôn, sau chẳng có hiệu này thực sự chẳng có thú vui nào hết, Lôi ca đề nghị chơi đoán quyền uống dấm, đám anh em hưởng ứng. Chơi rồi mới biết, bọn định bắt nạt Lôi ca IQ thất đều gục hết, không ai ra quyền nhanh hơn, mắt chuẩn hơn Lôi ca.

"Thằng mặc cảnh phục kia, không sợ thì lại đây." Lôi Đại Bằng gây hấn với Trương Vệ Hoa:

"Chơi thì chơi, sợ anh chắc." Trương Vệ Hoa ngồi xuống bên thùng gỗ, hai nắm đấm qua lại, rốt cuộc hắn thắng:" Xem kìa, xem kìa, giữ Lôi ca, uống."

Lôi Đại Bằng gạt người khác đi, cầm chén ực một cái, chỉ chép miệng hô:" Tiếp!"

Trương Vệ Hoa thắng một ván không chơi nữa chạy mất, Lôi Đại Bằng đuổi theo, cả đáo reo hò. Hai tên đuổi nhau va phải Đơn Dũng từ xưởng đi ra, nghe được chuyện thì tức giận:" Dấm chưa lọc mà cũng dám uống, uống nữa đi, uống chết luôn đi."

Như để hưởng ứng lời Đơn Dũng, Lật Tiểu Lực ôm miệng chạy qua bên nôn thốc nôn tháo, cái này truyền nhiễm, có người nôn liền khiến người khác cũng thấy bụng nhộn nhạo, cả đám nôn ọe như bà bầu.

Đơn Dũng dở khóc dở cười, đợi họ nôn hết mới nói:" Các anh em, trước tiên cám ơn mọi người tới hỗ trợ, Tiểu Cái đi bán rau rồi, buổi trưa tôi và cha tôi đích thân xuống bếp làm cho mọi người một bữa, chuyện kinh doanh sau này mọi người chiếu cố nhé."

"Đản ca, anh bảo bọn em uống dấm còn được, chứ bán dấm thì bọn em đâu ra bản lĩnh ấy." Lật Tiểu Lực nói một câu khiến đám anh em xúm vào chửi thằng ngu, còn cần bán à, trực tiếp đưa cho tiểu thương trong khu quản lý, dám không trả tiền dọa chết luôn. Nói thế đầu Bạch Thự Quang lóe sáng, đề nghị nhà hàng quán xá lớn nhỏ trong khu nhiều thế, nhà nào không nể mặt, mỗi nhà tặng vài thùng.

Xem kiểu kinh doanh của đám khốn kiếp kìa, thế mà cả đám còn khen hay, rồi ngàn vạn lời hội tụ làm một: Đản ca, phải có hoa hồng nhé.

Nhìn đám anh em reo hò, Đơn Dũng vừa mừng vừa lo, thành phẩm còn chưa ra, kênh tiêu thụ đã chuẩn bị xong, mừng thì mừng một chút, chỉ là thứ dấm bán vài đồng này phải bán bao nhiêu mới đủ thỏa mãn lòng tham ngày một lớn đám anh em.

Đang nói cười thì Tiểu Cái đã về, xe lái thẳng vào sân xi măng vừa làm xong của khu nhà máy, xuống xe gọi mọi người vận chuyển thức ăn. Địa điểm nhà máy cách nguồn nước gần đấy, nhưng cách chợ xa quá, trấn gần nhất cũng hơn 6 km.

Đám người ùa tới, tranh nhau mang đồ, bếp đã xây xong, dựng mấy kết cấu khung thép, mười mấy ngày là làm xong rồi.

Trong bếp, Đơn Trường Khánh tới chỉ đạo nghiệp vụ, mọi chuyện vẫn bề bộn, nhóm công nhân đầu tiên điều từ Sử Gia Thôn tới, vừa mới vào ở, xưởng bên cạnh đã lắp thiết bị gần xong, chỉ đợi khởi công.

Ồ lại có xe tới, khi chiếc Hummer đi vào sân, Bạch Thự Quang phát hiện đầu tiên, thò đầu ra nhìn, cửa xe mở, một chiếc giày cao gót xuất hiện, tiếp tới là đôi chân gợi cảm với tất lụa đen. Còn tưởng là Tống Tư Oánh, không ngờ không phải, người đó nhoẻn miệng cười, Bạch Thự Quang ném luôn hai cây cải thảo lớn chạy ra, làm cô gái càng cười vui vẻ... Tiếp đó đám anh em thành quản vứt đồ chạy hết.

" Ê, ê, sao vứt cả vậy?" Tiểu Cái tức giận đuổi theo chửi mắng, không ngờ vừa ra khỏi bếp thì bị đóng đinh trên mặt đất. Cô gái trước xe, ánh mắt kia bất kể là nhìn từ góc độ nào đều giống như đang cười với hắn, áo đỏ như lửa, cổ trắng như tuyết, cười tươi như hoa, nhất là ánh mắt lả lơi khiếu khích làm tuyến thượng thận tăng vọt.

Cứ tưởng là em gái Đản ca tóm được từ đâu, Tiểu Cái chạy vào kéo Đơn Dũng ra, không ngờ Đơn Dũng nuốt nước bọt:" Không quen, đâu ra em gái thèm chết người như thế."

"Sao thế, không nhận ra nữa à người anh em." Người lái xe bấy giờ mới đi xuống, là Sài Chiêm Sơn:

Lôi Đại Bằng đang cắn ngón tay sực tỉnh, ồ một tiếng chạy tới đón Sài Chiêm Sơn, mắt thì cứ đảo lên người cô gái kia, giờ mới hiểu thế nào là điên đảo chúng sinh. Trương Vệ Hoa mặc cảnh phục, khi chưa làm cảnh sát từng tới chỗ Sài Chiêm Sơn làm chuyện hoang đường, có chút thiếu tự nhiên nấp sau lưng mọi người.

Tiểu Cái kéo Đơn Dũng ra, người ta tới chúc mừng khai trương may mắn, cơ mà Đơn Dũng cười ngượng:" Chỗ xa xôi hoang vắng thế này anh còn tới."

"Có chuyện vui không báo là cậu sai rồi, nếu chẳng phải tôi thuận miệng hỏi Đại Bằng thì cũng không biết đâu." Sài Chiêm Sơn còn cao hơn Đơn Dũng nửa cái đầu:

Cô gái bên cạnh đưa bàn tay nõn nà ra bắt tay Đơn Dũng, tự giới thiệu họ Lý, tên Mân Liên. Đơn Dũng tức thì thầm giật mình, ngượng ngùng bắt tay với người ta, miệng nói lời khách khí. Y chưa từng gặp cô gái này, nếu mà gặp rồi, làm sao mà nỡ lòng hãm hại một giai nhân như thế.

Sài Chiêm Sơn quen thuộc với đám Lôi Đại Bằng, giới thiệu từng người, đám anh em thành quản thêm vào Tiểu Cái, Trương Vệ Hoa có chút bị khớp bắt tay mỹ nữ.  Hắn hỏi tới chuyện làm ăn, thế là xong rồi, giai nhân trước mặt tên nào cũng muốn tranh thủ thể hiện, chẳng bao lâu có bí mật gì cũng phun ra sạch sẽ rồi, Sài Chiêm Sơn ngạc nhiên:" Đơn Dũng, cậu biết ủ dấm à?"

"Cha tôi vốn là kỹ sư rượu, làm dấm dễ hơn làm rượu nhiều lắm, nguyên liệu thì tôi kinh doanh lương thực phụ có sẵn, chỉ cần làm ra dấm cái, phần còn lại dễ rồi. Vài ngày nữa trời ấm lên, không cần tăng nhiệt, nhiệt độ thường cũng ủ ra được.... Nồi đầu tiên đã ra lò, hai vị nếu hứng thú, tôi dẫn đi tham quan." Đơn Dũng tỏ ra là chủ nhân hiếu khách, che đậy áy náy của mình:

Hai người kia tất nhiên vui vẻ đi theo, các công đoạn như hấp, trộn, ủ đều giới thiệu một lượt, xưởng rộng hơn 20 mẫu đã tràn ngập mùi chua, nhưng ẩn trong đó có dư vị thơm, nên không gắt mũi. Cái nhà máy cách đường quốc lộ 3km này làm Sài Chiêm Sơn tìm rất lâu, tham quan rất chăm chú, khen không nớt.

Mấy lần Đơn Dũng thấp thỏm lén nhìn Lý Mân Liên, đôi mắt đẹp tựa hồ lúc nào cũng mang theo nụ cười như có sức hút kỳ lạ, làm tim Đơn Dũng đập loạn, đã thế còn tăng tốc, càng đập càng nhanh.

Đi hơn nửa vòng Lý Mân Liên chẳng nói gì, vậy mà ra cửa bất ngờ nói:" Ông chủ Đơn, tôi nghe nói anh kinh doanh thịt lừa rất tốt mà, sao lại chuyển nghề sang làm dấm, cái này lợi nhuận chẳng lẽ cao hơn cả kinh doanh thịt lừa?"

"Ha ha ha, cái thị trường đó cường địch như rừng, chẳng bằng tới nơi xa xôi này, không ai cạnh tranh dễ làm hơn." Đơn Dũng đưa ra lý do có vẻ hợp lý:

Lý Mân Liên tựa như bị thuyết phục, cười rất thân thiết, Lão Sài thi thoảng quan sát biểu hiện của hai người, lần này chưa hẹn đã tới nhà, bất kể chỗ riêng tư thảo luận người này ra sao, nhưng khi gặp mặt, rất dễ bị vẻ bề ngoài chất phác thật thà của chàng trai này đánh lừa. Ví dụ lúc này, giống như chàng trai mới lớn dễ xấu hổ, thi thoảng liếc trộm con gái nhà người ta, thực sự không thể tưởng tượng những chuyện chính Sài Chiêm Sơn cũng phải sợ do y làm ra.