← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 184 Đường đi tuy khó, chẳng làm khó người có lòng. (4)

Đơn Dũng, cậu tệ quá đế, tôi mời cậu bao lần mà cậu không nể mặt." Sài Chiêm Sơn vừa đi vừa nói:

"Thực sự là quá bận, giám đốc Sài, anh thấy rồi đấy, tôi bận thật, không phải là kiếm cớ." Đơn Dũng làm vẻ mặt nhăn nhó:

"Xem ra tôi trèo cao rồi, cậu không coi tôi là bạn."

"Không không, trèo cao là tôi, chuyện làm ăn nhỏ nhặt này sao dám phiền giám đốc Sài ghé mắt. Không phải không muốn làm bạn, không phải không muốn, mà là không dám. Chuyện làm ăn này của tôi chẳng bằng bốn cái bánh xe của anh."

Hai người nói chuyện khách khí tới chính bản thân cũng thấy giả, nói không chừng là nhìn thấu tâm tư đối phương rồi. Lý Mân Liên phải chen vào giữa điều hòa:" Các anh đừng khách khí thế chứ, hay là thế này đi, để ông chủ Đơn có qua có lại, 28 chúng ta khai trương, mời ông chủ Đơn tới làm khách?"

"Đương nhiên rồi, phải mời toàn bộ các anh em ở đây tới, không tới cũng phải vác tới." Sài Chiêm Sơn cười ha hả:

Người ta khách khí như thế, lại là khách tới nhà, không thể từ chối, Đơn Dũng đồng ý. Hai người kia để lại danh thiếp, không ở lại ăn cơm, chào hỏi số còn lại, ở đây toàn là người quen, hai người họ là người lạ, ở lại không tự nhiên. Vì thế được đám chảy nước dãi tiễn chân ra tận cổng.

"Em gái này ngọt quá."  Lật Tiểu Lực toàn thân ngứa ngáy, gãi đầu liên hồi:

"Tiểu Cái, khi khai trương chúng ta nhất định phải tới." Lôi Đại Bằng cầm danh thiếp đưa lên mũi ngửi, mặt ngây ngất:

Cái Đình Giáp gật đầu lia lịa, Trương Vệ Hoa thì xông vào cướp danh thiếp của Lôi Đại Bằng. Đơn Dũng vẫy tay tạm biệt, chuẩn bị về nhà máy thì trên đường xi măng mới làm có bóng xe đỏ rừng phóng tới, lại thêm một vị khách hung hãn rồi.

Xe phanh két bên cạnh Đơn Dung, nhưng lại đột nhiên rồ ga, phun ra làn khói, sau đó có tiếng cười lớn, xe vào nhà máy.

Tống Tư Oánh thò đầu ra khỏi cửa hô:" Các anh em, tới khuân rượu nào."

Nghe câu này đám đông ùn ùn kéo tới, cốp sau mở ra, mọi người vừa chuyển rượu vừa tán gẫu với Tống Tư Oánh, so ra bọn họ thân thiết với cô còn hơn Đơn Dũng. Đơn Dũng định về nhà máy, lại bị tiếng còi xe gây chú ý.

Nhìn một cái thôi, tim trầm xuống, ngay lập tức nhận ra xe Đào Thiên Hạc, đi sau còn có xe nhỏ chở lẵng hoa khai chương. Xe tới bên Đơn Dũng dừng lại, Đào Thiên Hạc khó khăn lắm mới tìm ra nơi này, nhưng phát hiện mình ngốc quá, cái nơi hoang vu hẻo lánh thế này lại đi tặng hoa tươi thì lạc loài quá.

Nào đã hết từ ghế phụ lái, Ninh Giai nhảy xuống, cô gái này đơn giản tươi cười chào hỏi. Đào Thiên Hạc thì trách móc, khai trương mà chẳng nói gì, chúng tôi đành không mời mà tới. Giọng điệu u oán ý vị trong đó chỉ Đơn Dũng nghe hiểu.

Đơn Dũng rợn sống lưng, một là mối tình đầu, một là gian tình, cả hai cô gái này đều được mình kiểm tra thân thể, hơn nữa không chỉ một lần... Bây giờ ngồi chung một xe, chẳng biết chia sẻ với nhau chưa, nếu là rồi, giờ lại ngồi ăn cơm cùng nhau xấu hổ lắm, có bao nhiêu anh em ở đây. Y thà chấp nhận sự xấu hổ ba người ngủ chung giường hơn.

Vậy là bữa cơm có thêm ba mỹ nữ, không cần biết Đơn Dũng thế nào, đám anh em nhiệt tình cao chưa từng có, huống hồ đám người mẫu dưới trướng Đào Thiên Hạc vẫn liên hệ với đám anh em. Đại tỷ tới  mọi người tất nhiên xúm quanh, người lấy ghế, người rót nước, người tiếp chuyện, vây quanh ba mỹ nữ. Khách đoạt quyền chủ rồi, Đơn Dũng bị đám anh em đuổi vào bếp làm cơm.

Khai trương náo nhiệt hơn cả trong tưởng tượng, khi Sử Bảo Toàn dẫn con gái và mấy thôn dân tới chúc mừng, thế là có cô gái hung hãn thứ tư, xách theo can Say Ngât Lừa ba lít, bất kể tướng mạo hay là hành vi làm đám sanh em sốc ngã ngửa...

Lần này mới cơm toàn là người nhà, cha con Đơn Dũng giở hết bản lĩnh toàn thân, nhất là móng thịt kho tàu tảng lớn, kho cay, mỡ màng mà người Lộ Châu thích nhất. Ai nấy ăn tới miệng đầy mỡ, khen ngon luôn mồm, ngược lại số gà vịt quay mua về kém hơn nhiều, dù là rau xanh đậu hũ của cải, ăn đều rất có phong vị. Trừ địa điểm hơi tệ một chút, bữa cơm này thực sự không tìm ra chỗ thiếu xót n ào.

Trong bếp vẫn truyền ra tiếng chặt thái cành cạch, tiếng bếp sôi ùng ục, bên ngoài chạm cốc uống rượu, thi thoáng cười nghiêng ngả, bầu không khí ngày một tưng bừng. Đám anh em vốn là người thành quản tập trung một bàn, công nhân toàn bộ là người Sử Gia Thôn cũng tụ lại một bàn, ba vị mỹ nữ không vào đó, cùng Sử Bảo Anh tụ tập quanh bàn nhỏ, ríu rít vây quanh ông Sử và Sử Bảo Anh hỏi này hỏi nọ. Đám anh em thành quản vốn không coi ai ra gì, rượu vào là loạn ngay, nhưng hôm nay nhìn hán tử thông thổ phỉ uống rượu như uống nước lã, nào dám khoe khoang, lại có thêm mỹ nữ, nên văn nhã hơn nhiều.

"Chú Đơn gọi mọi này là sang liên bạch." Tiểu Cái hô lên, bê thức ăn cho hai bàn, đám hán tử cám ơn, đám anh em thì chẳng ra gì, sờ đầu, kéo áo, vỗ mông, như lưu manh trêu ghẹo nữ phục vụ, còn vỗ đùi: Ngồi đây uống với anh một chén. Khiến đám anh em cười rộ lên, bình thường lấy Tiểu Cái trắng trẻo nhỏ nhắn ra trêu không sao, hôm nay đông người thế, Tiểu Cái không chịu được, mắng một câu lưu manh rồi chạy mất như bị phi lễ, càng làm người ta cười chảy nước mắt.

Khi thức ăn mang một phần lên bàn Sử Bảo Toàn, ông già hướng về bếp gọi:" Này Lão Đơn, xong chưa, xong rồi anh em ta uống vài chén."

"Được, sắp rồi, còn hai món nữa thôi." Đơn Trường Khánh từ trong bếp thò đầu ra cười đôn hậu:

Ông già cười ha hả, hôm nay xem ra có vẻ rất vui, vừa gọi xong không ngờ cũng có người không coi mình là người ngoài:" Bác bác, chúng ta uống vài chén trước."

Sử Bảo Toàn nhìn mày quay sang, thì ra Lôi Đại Bằng không biết tới lúc nào, hai má hồng hồng, cười ngu ngốc, tay cầm chén rượu, rõ ràng là say rồi. Sử Bảo Toàn phẩy tay:" Ra chỗ khác, lệch bối phận có biết mời rượu không?"

"À, không phải chúng ta, ông cháu mình... Nào, cháu mời ông một chén." Lôi Đại Bằng hơi khom lưng, hai tay cầm chén, tay phải đưa ra, tay trái đỡ phía dưới:

Đừng tưởng trên bàn rượu là có thể tùy tiện, ông Sử lúc này mới cục chén với y, theo sau có hai người, sợ hắn bị ngã. Lôi Đại Bằng uống xong quay sang ba em gái xinh tươi cười lệch mồm, chưa kịp giở trò gì thì Tống Tư Oánh đã vỗ bàn:" Xéo, Đào Đào, Ninh Giai, đừng để ý tới hắn, uống vài ngụm vào là không biết mình là ai nữa."

Ninh Giai và Đào Thiên Hạc cười trộm, hai cô có còn lạ gì Lôi Đại Bằng nữa, nên chẳng ngạc nhiên. Lôi Đại Bằng bị mắng trước mặt người ta đốp lại:" Không để ý thì thôi, còn tưởng mình là hoa nhài, trâu nó nhìn cũng sợ tới không dám ỉa."

Một trừng mắt, một lườm, nói chuyện rất chướng tai, Sử Bảo Anh đưa tay ra giữ hai người:" Nào Đại Bằng, chúng ta uống một bát... Thong thả thôi, bên kia còn cả bàn kia, lát nữa cậu đi được không?"

Nói thế làm Lôi Đại Bằng quay sang nhìn cả bàn thôn dân hung hãn, có hơi chùn chân, cụng bát xong với Sử Bảo Anh, gọi đám anh em sang, ai nấy tự sang bàn thôn dân tìm đối thủ, không chia sẻ bớt hỏa lực thì hắn nằm viện lần nữa là cái chắc.

Thế là hai bên trao đổi chỗ, thi thoảng lại quát tháo, không phải ra quyền quá chậm thì cũng là do uống không dứt khoát. Chỉ có bàn mấy cô gái là yên tĩnh, thi thoảng cũng có kẻ không biết sống chết, ý đồ mượn chút hơi men tới quấy nhiễu, phía đám anh em thì Tống Tư Oánh đuổi đi, làm đám độc thân trong thôn thì Sử Bảo Anh tiếp. Bốn cô gái ăn uống thong thả, vừa ăn vừa tán gẫu, thân thuộc hơn không ít.