← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 192 Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. (2)

Có điều lấy về được không?

Suốt mấy năm qua y nỗ lực tiến từng bước tớ mục tiêu, mỗi lần thấy bản thân lơi lỏng, y lại từ xa nhìn căn nhà cũ, nhìn Lư Nhục Hương để kích thích bản thân không được phép quên, khiến y nghiến răng tiếp tục. Đơn Dũng hiểu rất rõ mình đang uống thuốc độc giải khát, những việc mình làm sẽ có một ngày hủy diệt mình, nhưng nếu y không làm, y sẽ thấy tất cả mọi việc đều mất đi ý nghĩa.

Tựa như lúc này, cho dù là vì Đào Thiên Hạc trong lòng có chút không đành lòng, y cũng bị sự phẫn nộ bi thương, bị hình ảnh hai mẹ con gần như bị đuổi ra khỏi nhà ôm nhau khóc ngoài đường quét sạch mọi chướng ngại tâm lý. Bị đánh gục không đáng sợ, đáng sợ nhất là không còn dũng khí đứng dậy, y phải bất chấp mọi giá đứng dậy, nếu không cả đời y không tha thứ cho sự nhu nhược của mình, cả đời không xua đi được ám ảnh từng có kẻ gây ra cho nhà y.

Đơn Dũng buông tay, cái nắp chai rơi từ nóc nhà xuống, khi đứng dậy mới nghe thấy nam tử kia gọi y, lâu rồi, người phía dưới đã đợi tới lo lắng. Đơn Dũng đứng dậy lâu đi nước mắt không biết chảy ra từ bao giờ, men theo cầu thang sắt đi xuống.

"Sao anh ở trên đó lâu thế ạ?" Nam tử kia ngạc nhiên hỏi:

Đơn Dũng sắc mặt đã như thường, bao năm qua, y học được che giấu cảm xúc rồi:" Phong cảnh trên đó rất tốt, phong thủy tốt, nếu nhà này mà bán phải thông báo cho tôi đấy."

"Chưa chắc họ đã bán đâu anh, người ta đang ở tốt như vậy, ai lại bán?" Nam tử cùng Đơn Dũng đi xuống lầu:

"Vậy thì đổi cũng được, tôi tới Tân Hà Hoa Viên mua một căn nhà tương đương để đổi thì sao, thêm tiền cũng được... Tôi để số điện thoại cho anh, nếu người ta muốn đổi, nhất định phải liên hệ với tôi." Đơn Dũng dặn đi dặn lại tới khi y đi rồi nam tử bán nhà vẫn chẳng hiệu ra làm sao.

"A lô, Tiểu Cái, gì, tuyển người à, ừ, được, để anh nghĩ cách, thực sự nhân thủ không đủ, anh sẽ ứng trước..."

" A lô, sao thế Tư Oánh, không còn kê nữa à? Vậy thì đợi thôi, mùa này có muốn thu mua cũng không dễ, chi phí sẽ tăng lên không ít. Cô hỏi chú Căn, hay là đặt trước một ít.... Được, tôi đang bận, công ty Lộ Phong do cô lo liệu, hai nơi cách nhau mấy chục km, tôi làm sao chạy qua chạy lại kịp...

" A lô, Tiểu Vũ, làm sao thế tới kiểm tra chất lương?... Ừ, mấy nha môn đó không trêu chọc được đầu, ở cửa hiệu à?... Được, cứ ứng phó trước đi, tôi về xem sao..."

Trên xe liên tiếp nhận được điện thoại, mở rộng kinh doanh thì chuyện phiền lòng cũng nhiều, chuyện kinh doanh ở trấn Triêu Dương thì dựa vào chú Căn và Tống Tư Oánh, nhà máy nước tinh khiết đã đi vào hoạt động, bán n ước không khó, nhưng phải có người đưa đi chứ, còn phải là người bản địa quen thuộc đường xá, nhân thủ thiếu hụt. Cửa hiệu gia vị khai trương không lâu cũng gặp vấn đề, một đám người mặc đồng phục tới tra... Đơn Dũng khi cúp điện thoại không khỏi cau mày, không phải là tên gian thương nào giở trò xấu chứ?

Vừa đi vừa nghĩ, tới đường Tử Kim, một chiếc xe phòng cháy vừa đi, còn đỗ hai cái xe của công thương, Đơn Dũng xuống xe chạy vào.

Một mụ béo, đã thế còn làm tóc xù như vụ nổ, đang cầm túi đậu hũ khô mắng Sử Văn Vũ:" Có hiểu luật vệ sinh an toàn thực phẩm không? Trên này ngay cả ngày sản xuất cũng không ghi, làm sao đưa ra bán được, còn cả số bột này nữa, không có hóa đơn nhập vào, có phải lấy từ nhà máy không phép không?"

"Lại còn cái gì đây nữa? Cái thùng đỗ bóc vỏ này làm sao cũng giống sản phẩm ba không thế, ghi lại mã vạch tra sau."

"Tôi nói này ông chủ nhỏ, cái cửa hiệu của cậu có rất nhiều vấn đề đấy, biết không hả? Gọi xe lại đây, sản phẩm ba không, rồi sản phẩm nghi ba không, tạm thời tịch thu điều tra, cậu ngay cả kênh nhập hàng cũng không nói ra được, chẳng may có hại cho sức khỏe người tiêu dùng thì sao... Ký tên vào đây... Xe đâu, sao còn chưa tới."

Vấn đề tra ra cả đống, còn muốn giữ hàng, em họ của Sử Bảo Anh nổi nóng quát tháo mụ béo, mụ béo càng hung dữ, nhe cái răng vổ ra:" Á à, định dùng bạo lực kháng cự đấy hả? Đụng vào tôi xem, đụng vào tôi xem."

Lúc này Đơn Dũng tới chỉ loáng thoáng vài câu đã hiểu tình hình, vội vàng giữ Tiểu Vũ lại, đừng giữa hai người, cũng không khuyên can gì cả mà vung tay nói:" Mang đi đi, phạm thứ nào chị thấy không hợp pháp thì cứ mang hết đi, chúng tôi tiếp nhận kiểm tra."

"Ấy, đây mới là người hiểu chuyện chứ." Mụ béo phất tay, bảy tám nam tử mặc đồng phục vào cửa hiệu vác đồ ném vào thùng xe, bao tải còn đỡ, còn hộp lọ ném lên xe là vỡ, đồ khô văng tứ tung. Sử Văn Vũ nhìn mà lửa giận ngùn ngụt, nắm cân trong tay tới trắng bệch, mỗi lần không nhịn nổi định xông lên thì bị Đơn Dũng trừng mắt, không dám nữa.

Gia vị là ngành nghề đặc biệt, đại bộ phận thổ sản là mua trực tiếp từ dưới nông thôn, tất nhiên làm gì có nhà máy sản xuất với giám định chất lượng. Nhưng một khi thành thương phẩm rồi, nói anh phạm pháp cũng đúng, nói hợp pháp cũng chẳng sai, phải xem người ta có tra hay không. Nếu tra thật thì ngay cả trong siêu thị cũng lôi ra cả đống thứ bất hợp phát.

Có điều xem ra cái cửa hiệu này có gốc không vững, người ta muốn tra, kéo đi cả hai cái xe, tới khi không còn gì để lấy nữa bên chấp pháp công thương mới dừng tay, viết qua loa một cái hóa đơn, xé roẹt một cái đặt lên bàn:" Trong vòng bảy ngày tới cục công thương nhận xử phạt, địa chỉ điện thoại trên đó."

Ba cỗ xe, tám chín người càn quét cửa hiệu một phen rồi diễu võ dương oai đi mất, không ít quần chúng vây quanh xem chỉ trỏ coi như trò vui, còn có người trêu chọc trên cửa hiệu, cái gì mà Hưởng Mã Trại, đúng là chuồng lửa, khiến cả đám cười rộ lên. Xe chấp pháp đi rồi, đám đông cũng giải tán, chỉ còn lại cửa hiệu tan hoang, Sử Văn Vũ phẫn nộ gào thét một hồi, sau đó bất lực ngồi bệt xuống đất:" Anh Đơn, anh xem phải làm sao, mới kinh doanh được vài ngày, bọn chúng còn khốn nạn hơn quân Nhật đi càn, thứ đáng giá bị lấy hết rồi, tiền kiếm được không đủ cho chúng phá."

"Lời người ta nói là luật pháp, đứng đó là đại biểu cho quốc gia, cậu cầm cái cân chống lại nổi không?" Đơn Dũng cũng ngồi bệt xuống đất, giật lấy cái cân trong tay Sử Văn Vũ thuận tay ném đi, khoác vai hắn nói:" Đừng vội, có vài chuyện phải thong thả thôi, cửa hiệu của chúng ta lập nên quá nhanh, gốc chưa vững, thời gian qua quá gây chú ý, bị người ta hận... Để tôi nhờ người hỏi ai quản việc này bên công thương và chữa cháy, anh ra mặt mời cơm, nên quà cáp thì quà cáp, đừng hẹp hòi. Cậu đâu phải là ngày đầu làm ăn, sao gặp chuyện thiếu bình tĩnh thế, thử dùng cân đập bọn mặc đồng phục đó xem, chúng quay lại đập cả hiệu... Nguôi giận đi, mang đi ít đồ chẳng sao, để giận hại người mới là lỗ."

Thực ra không phải Sử Văn Vũ không hiểu mà là trường hợp đó không cách nào nuốt trôi cục tức thôi, giờ bình tĩnh hơn rồi cũng chấp nhận số mệnh chứ còn biết làm sao được nữa. Hai người thở ngắn than dài, Sử Văn Vũ có nhận thức sâu hơn về người không phải họ Sử này, tác phong làm việc đúng là không cùng đường với trưởng thôn, lạ là trưởng thôn lại nghe lọt tai lời của y:" Anh Đơn, đạo lý này chúng ta đều hiểu, anh không cần khuyên tôi thêm nữa, tôi nghĩ cũng thoáng, nhưng ở chỗ trưởng thôn, nhờ anh nói vài câu, đừng để ông nóng lên dẫn người đi làm bừa, ông ấy cái gì cũng dám làm đấy."

"Ha ha, cậu nhìn nhầm trưởng thôn rồi, ông ấy mà ngốc như thế thì đã không có ngày hôm nay đâu." Đơn Dũng đứng dậy giúp Sử Văn Vũ dọn dẹp cửa hiệu tan hoang, lại gọi điện cho Cái Đình Giáp, có vài việc phải làm theo quy tắc, trước tiên thông qua quan hệ nhà Tiểu Cái chào hỏi đã, nếu không dăm ba bữa bị người ta tới tra thì chịu không nổi.

Vừa nói chuyện xong cúp điện thoại, tiếp tục thu dọn thì có điện thoại lạ gọi tới, Đơn Dũng hồ nghi nhận điện thoại, tức thì nghe thấy giọng oanh vàng thỏ thẻ, y càng thêm nghi hoặc.

Là Lý Mân Liên, hôm nay là ngày khai trương, nếu không có cú điện thoại này thì Đơn Dũng thực sự là quên mất rồi, có điều cúp điện thoại, y do dự không biết nên đi hay không?

................