← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 193 Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. (3)

Mặc Mặc béo lái chiếc Audi của cha hắn xuất hiện ở bãi đỗ xe của nhà hàng Lư Nhục Hương, Liêm Tiệp ở trên lầu mỉm cười hạ rèm xuống.

Dưới lầu, Mặc Mặc xuống xe, hôm nay tâm tình tốt khách thường, vừa nhảy chân sáo vừa ngâm nga hát, vào cửa trêu Tiểu Ngọc đang lau nhà, đùa với Lan Nhi đang lau cầu thang, hôm nay sao nhìn tiểu nha đầu trong cửa hiệu sao đều vừa mắt thế cơ chứ? Hắn cười dâm liên hồi, chạy thẳng lên tầng cao nhất, gõ cửa đi vào, giám đốc Liêu đúng là có khí độ đại tướng, đang ngồi ở chỗ chú Đào trước kia, thưởng thức cuốn đặc sản Lộ Châu.

Không nói nhiều, Tiền Mặc Hàm giơ ngón cái lên, phục tới không thể phục hơn:" Giám đốc Liêm thật lợi hại, chiêu này hữu dụng hơn biện pháp mềm dẻo của chú Đào nhiều."

"Ha ha, anh thấy gì rồi?" Liêm Tiệp thong thả đặt sách xuống, hắn thừa biết là chuyện gì, có qua có lại thôi mà:

Tiền Mặc Hàm tặc lưỡi mấy cái liền mới nói:" Tôi thấy ba chiếc xe công thương, tám chín người tới, ghê gớm thật, khuân hết một xe hàng... Ha ha ha, lại còn có cả đội cứu hỏa, tám phần là tới ra mệnh lệnh chỉnh đốn rồi, giám đốc Liêm, sao không mạnh tay chút, đóng cửa luôn cho rồi."

"Anh nói là, cứ thế mang đồ đi sao?" Liêm Tiệp ngắt lời:

"Đúng, bọn chúng không đánh nổi một phát rắm nào luôn." Tiền Mặc Hàm cao hứng lắm:

Thế nhưng Liêm Tiệp lại không vui, chuyện diễn ra không được như dự liệu của hắn.

"Sao vậy giám đốc Liêm?" Tiền Mặc Hàm nhận ra hỏi:

Liêm Tiệp thất vọng lấy ngón trở vuốt cằm:" Tôi cứ nghĩ với tính đám điêu dân đó thì phải xảy ra xung đột cơ. Nếu thế có phải tốt không, chỉ cần mâu thuẫn kịch liệt thì chuyện sau này mới dễ, thế này tôi khó xử rồi."

"Ôi dời, giám đốc Liêm, anh cũng đề cao bọn chúng quá rồi, với lại đám công thương cũng ngang lắm, mụ béo kia to gấp đôi tôi, người thường trông mụ đã thấy sợ, nói gì tới xung đột, xung đột thật cũng không phải là đối thủ. Ha ha ha, sao tôi nhìn mà sướng thế cơ chứ?" Tiền Mặc Hàm cười tới ngũ quan dúm lại một chỗ, theo giám đốc Liêm làm việc thư thái hơn cha mình nhiều:

"Chuyện vui hơn còn ở phía sau kìa, thong thả bới móc vấn đề của chúng, làm hiệu thịt lừa cũng không mở nổi luôn. Nhưng mà tôi không ngờ bọn này cũng thông minh đấy, giấy phép các loại đầy đủ hết, muốn khiến chúng phải đóng cửa thì còn tốn chút công sức:

"Tôi có cách." Thiền Mặc Hàm sán tới, thần bí nói:

"Ồ, cách gì?" Liêm Tiệp hứng thú hỏi:

"Tạo tin đồn dịch lở mồm long móng, cho chúng khỏi bán luôn." Tiền Mặc Hàm nghĩ ra chiêu độc ác:

Ác tới mức Liêm Tiệp nghe một cái mắng luôn:" Mặc Mặc, đầu óc anh có vấn đề à, bọn chúng không bán được thì chúng ta bán được chắc? Có muốn hạ chúng cũng phải nắm mức độ, nếu không chưa hại được người đã hại mình, thế thì anh được cái gì?"

"À đúng, cách này không dùng được, nhưng mà..." Tiền Mặc Hàm nói dở thì bị điện thoại cắt ngang, Liêm Tiệp đi ra cửa sổ nghe điện thoại, nghe khẩu âm thì biết là nữ nhân, giọng rất ám muội, cách xưng hô làm người ta sởn gai ốc. Tiền Mặc Hàm không ngốc, đạo này hắn ám hiểu lắm, đoán xem giám đốc Liêm dụ dỗ được thiếu phụ nhà nào nuôi vợ bé, định hẹn hò.

Quả nhiên Liêm Tiệp cúp điện thoại liền gác luôn việc đang bàn, thu dọn qua loa, khi chuẩn bị đi mới nhớ ra Tiền Mặc Hàm, mời:' Đi nào, hội sở Thịnh Thế hôm nay khai trương, chuyên môn mời tôi tới... Chúng ta cùng đi, sau này có thêm chỗ giải trí."

"Hội sở Thịnh Thế à? Chưa bao giờ nghe thấy." Tiền Mặc Hàm đi theo:

"Đương nhiên là chưa bao giờ nghe rồi, vừa mới khai trương, có điều cấp bậc không thấp, trừ khi được mời, tạm thời không tiếp khách. Đây là phương thức kinh doanh chung của các hội sở tư nhân cao cấp, hoạt động theo chế độ hội viên, tính bảo mật còn cao hơn FBI, nơi đó toàn phú thương đại hộ, nói không chừng gặp được cơ hội làm ăn." Liêm Tiệp rất đắc ý, tựa hồ được mời là chuyện rất có thể diện:

"Giám đốc Liêm, có cái đó không?" Tiềm Mặc Hàm hỏi:

Liêm Tiệp bật cười, đáp cũng rất có ẩn ý:" Chỉ cần thứ anh nghĩ ra được là sẽ có, cho dù không có thì chỉ cần anh bỏ tiền ra là cũng có."

"À, thế thì tốt quá, chúng ta nhất định phải đi xem sao." Tiền Mặc Hàm mặt tươi hơn hớn:

Hai người ngồi cùng xe của Tiền Mặc Hàm tới thẳng hội sở thần bí kia, địa điểm hơi xa, nằm ở Di Long Loan phía nam, đi xe mất hơn 15 phút mới tới. Giám đốc Liêm từ tỉnh thành tới, lại đi qua các nước Âu Mỹ, kiến thức tất nhiên là hơn loại nhà quê như Tiền Mặc Hàm. Giảng giải hội sở vốn là học theo xã hội thượng lưu Âu Mỹ, tạo ra một nơi cho quần thể người có tiền giao lưu với nhau, thân phận người tham dự là điểm nhấn, không nơi nào có không khí thương nghiệp đạm hơn.

Nghe nói hội sở cao cấp phí nhập hội trên 1 vạn USD, còn phải nộp hội phí hàng tháng, Tiền Mặc Hàm khiếp hãi, mí mắt giật liên hồi.

Có điều khi lái xe tới nơi thì mí mắt không giật nữa, môi bắt đầu run, là quần thể biệt thự bên hồ Kinh Nguyệt, đã cỗ hai mấy chiếc xe, từ Hummer, Porche đều thấy, Mercedes thì quá bình thường, Audi sản xuất trong nước của hắn đỗ ở đó cũng xấu hổ. Hai người nhìn nhau, tựa hồ xem thường nơi này rồi.

Không ngờ còn có nhân vật ghê gớm hơn, còi xe rè rè, xe đi rồ rồ, thân xe lắc lư, một cái xe van, đã thể còn xước xát đi thẳng vào giữa đám xe dắt tiền, đỗ lại, Cái xe đó quá cá tính, Tiền Mặc Hàm giật mình đánh thót, hắn nhìn một cái là không quên được, Liêm Tiệp còn trêu:" Mặc Mặc, có người ngông hơn cậu kìa."

"Giám đốc Liêm, y là Đơn Dũng." Tiền Mặc Hàm rùng mình nói, giờ nhìn thấy người này, hắn hơi sợ:

Liêm Tiệp như bị ai bóp cổ họng, nụ cười biến mất, nhìn Đơn Dũng ngang nhiên đi về phía cổng chính, quả nhiên bị trông cửa ngăn lại, Liêm Tiêm cười, xem ra hôm nay nhiều trò vui đây.

Địa điểm không phải là xa hoa, chỉ lớn hơn biệt thự xung quanh vài phần mà thôi, tiêu chí cũng không quá bắt mắt, chỉ là tấm biển khảm vào đá đại lý, trông cửa rất khách khí:" Thưa anh, đây là hội sở tư, không phải hội viên được mời không chiêu đãi."

"À, tôi được mời mà." Đơn Dũng nhìn quanh, chẳng thấy ai quen biết:

Hai trong cửa vẫn mỉm cười, tay đặt sau lưng, giống như đề phòng bất kỳ lúc nào, Đơn Dũng biết bề ngoài mình quê mùa, đi xa nát, toàn bộ thứ thể hiện giá trị của nam nhân như hàng hiệu, xe đắt tiền, mỹ nữ đều không có, lái cái xe kia người ta không coi là chạy xe chui mới lạ.

"Hai anh chẳng lẽ không định xác nhận lại tên à, tôi thực sự được mời tới mà." Đơn Dũng nhìn hai trông cửa trông còn cao ráo điển trai hơn mình, giọng điệu thương lượng:

"Xin lỗi, mời anh về, làm phiền anh lái xe đi cho." Một bảo vệ đưa tay mời, khách khí thì khách khí, căn bản không tin:

Tốt, Đơn Dũng vốn cũng do dự, giờ thì có cớ đáng hoàng để khỏi tham gia rồi, đang định đi thì Liêm Tiệp đột nhiên kinh ngạc nói:" A, ông chủ Đơn, xe tốt quá... Sao thế, mang lương thực tới cho hội sở Thịnh Thế à?"

Cố ý, Đơn Dũng nghe ra ngay, y không trả lời, Liêm Tiệp càng cố tình nói:" Các anh không nhận ra đây là ai à, đây chính là ông chủ Đơn bán lương thực ở trấn Triêu Dương đấy, các anh có chắc là nhà bếp không đặt mua lương thực chứ?"

"Không thể nào, đồ của chúng tôi toàn là hàng nhập khẩu, không mua gì ở đây." Trông cửa thấy Liêm Tiệp lịch sự trang trọng vài phần phong độ nho thương, nào dám sơ xuất:

Liêm Tiệp giang tay ra với Đơn Dũng:" Chà, ông chủ Đơn, thế này tôi không giúp được rồi... Đi nào Mặc Hàm. À phải ông chủ Đơn, nghe nói là anh lại mở nhà máy làm dấm, khi nào vác cho tôi vài thùng nhé."

"À vâng, tôi nhất định sẽ vác tới cho anh, nhưng mà anh nói là phải giữ lời nhé, đừng để tôi vác tới rồi lại không lấy nữa." Đơn Dũng sáng mắt, bộ dạng giống gian thương thấy lợi nhỏ:

Câu này làm Liêm Tiệp hưởng thụ:" Chỉ cần anh tự mình mang tới thì tôi đều nhận hết."

"Ok, thùng đầu tiên nhất định mang tới cho anh." Đơn Dũng mạnh gật đầu nhìn hai người kia, chỉ cần báo danh một cái là đắc ý đi vào: