Q2 - Chương 194 Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. (4)
Ý đồ mượn đao giết người của Liêm Tiệp vô cùng thâm hiểm, không thẹn là quan nhị đại, hai tên trông cửa nghe đối thoại thì càng xác định thân phận của Đơn Dũng, cho rằng y thuộc loại định trà trộn vào bán hàng, đã không còn khách khí nữa, phất tay:" Đi đi, đi đi, lát nữa khách tới, anh đỗ xe đó không phải làm trò hề à?"
"Anh nói khó nghe thế, xe của tôi là xe Trường An hàng trong nước chính tông, có biển số có giấy phép, trò hề đâu ra?" Đơn Dũng hơi khó chịu rồi, y vốn định đi, đó là chuyện khác, bị đuổi là chuyện khác:
Đang ngày khai trương quan trọng, bảo vệ khác nói vào bộ đàm, rồi cảnh cáo:" Đừng có mà nói tử tế không lọt tai, muốn chúng tôi đuổi à?"
"Vốn tôi không muốn tới, giờ anh đuổi, tôi lại không muốn đi nữa." Đơn Dũng liếc mắt nhìn Liêm Tiệp đi xa, giờ y hứng thú muốn biết cái hội sở Thịnh Thế này có chỗ nào hơn người:
Có, phản ứng rất nhanh, lời còn chưa nói hết đã có bảy tám người mặc vest đi ra, sắc mặt nghiêm túc, đi tới thẳng cổng. Nhìn cảnh này người bình thường e là bị dọa run chân rồi, nhưng với Đơn Dũng bất kể đơn đấu hay ẩu đả tập thể kinh qua vô số lần mà nói, nhìn ra là loại trưng bày thôi, nếu ra tay thật không ăn ai.
Tám người đi tới, mặt Đơn Dũng đang âm trầm liền chuyển sang tươi cười, chỉ tay phía sau Sài Chiêm Sơn và Lý Mân Liên cùng đi ra, một đôi trai tài gái sắc, lúc này bước chân vội vã có vẻ khẩn trương, y cười nói:" Nhìn đi, tôi bảo là tôi được mời, trông cửa không tin, còn gọi bao nhiêu người tới dọa khách, không sợ mất bát cơm sao?"
Hai trông cửa hơi run rồi, lúc này hối hận cũng không kịp nữa, Sài Chiêm Sơn đi thẳng tới bắt tay, luôn mồm nói xin lỗi, nói vừa rồi bận quá, không chú ý khách bị ngăn lại. Lý Mân Liên mắng trông cửa, có danh sách sao còn ngăn người. Hai trông cửa không dám giải thích, chỉ cái xe của Đơn Dũng, Lý Mân Liên nhìn cái xe rách nát đó thì hiểu ra, dở khóc dở cười, đuổi hai người kia đi, cùng tháp tùng Đơn Dũng vào hội sở.
Đơn Dũng đi qua vỗ vỗ má một trông cửa đã ngoan hơn cún:” Tôi dạy khôn anh nhé, tôi có thể ngông, còn anh đừng ngông nghênh ở chỗ kiếm cơm của mình, làm cho đúng phận sự, hiểu chưa?”
“Dạ dạ.”
Lý Mân Liên mắt sắc lẻm liếc hai trông cửa, song không nói gì.
Tới đại sảnh hội sở, Lý Mân Liên cáo từ đi làm việc của mình, Sài Chiêm Sơn khom người mời Đơn Dũng đi lên quán trà lộ thiên ở tầng ba. Đơn Dũng cũng khách chiều ý chủ đi theo, dù y cũng đi nhiều thấy nhiều, nhưng mà bị trang trí ở nơi này làm nhìn ngây ra, cái bàn làm từ gỗ nguyên khối, ấm trà sứ men trắng, chén ngọc trong veo trông rất đẹp mắt. Em gái pha trà đi tới hỏi ý khách càng vừa mắt hơn, mi mảnh, mắt đơn phượng, môi anh đào, còn đáng yêu hơn cả nụ hoa mới hé nở, làm người ta nhìn một cái muốn thương hương tiếc ngọc rồi. Sài Chiêm Sơn giao quyền lựa chọn cho Đơn Dũng, Đơn Dũng nhìn lướt qua danh sách, nói:" Lão trà đầu đi."
Em gái vâng lời đi ra, Sài Chiêm Sơn ngạc nhiên:" Đơn Dũng, cậu hiểu trà quá nhỉ, ở đây kẻ học đòi không ít, nhưng biết uống lão trà đầu không nhiều."
"Tôi cũng không hiểu đâu, nghe người ta nói thôi." Đơn Dũng đáp qua loa.
Mới nói được vài câu thì em gái kia đã về, nhỏ nhẹ nói lão già đầu đung trà hơi lâu một chút, bên này giải thích bên kia có em gái khác rửa ấm, dùng ngân châm lấy trà, chọn ra mấy miếng trà, đặt vào ấm tử sa khắc rồng bé như lòng bàn tay, sau đó lùi ra xa.
Có người ở đây, lại còn là hai em gái xinh đẹp như vậy, làm toàn thân Đơn Dũng thiếu tự nhiên, không có Sài Chiêm Sơn ở đây, nói không chừng y trêu ghẹo vài câu, nhưng có Lão Sài, Đơn Dũng mất hứng. Lão Sài phất tay cho hai em gái đi ra, háy mắt hỏi:" Thế nào? Cậu thích loại hình này à?"
"Xinh đẹp là được, loại hình không quan trọng."
"Vậy cậu tới đúng chỗ rồi, lát nữa có cocktail kiểu Hoa, công bố khai trương, còn có party hội viên tiếp xúc, thấy nhiều tuyệt sắc lắm." Sài Chiêm Sơn rút thuốc lá ra mời:
Đơn Dũng từ chối, tựa mình nhấc ấm pha trà, nhìn động tác rất tiêu chuẩn, làm Sài Chiêm Sơn ngạc nhiên, hắn có nghề thấy ngay được ai bắt chước, ai thực sự nghiên cứu.
"Anh Sài, hôm nay tôi làm anh mất điểm rồi, tôi thực sự chưa từng tới trường hợp thế này, trong xe còn có lẵng hoa lớn, may mà tôi nhìn cổng rồi không mang xuống, nếu không càng bẽ mặt."
Đây chính là xa hoa kiểu kín đáo, mời hội viên vốn hạn chế ở phạm vi rất nhỏ, làm ăn kiểu này người ta không cần náo nhiệt mà là muốn riêng tư yên tĩnh. Theo như giới thiệu của Sài Chiêm Sơn nơi này nhắm vào quan viên cấp xử trở lên, cùng với chủ doanh nghiệp lớn, tạo ra không khí hiệp đàm thương nghiệp và giúp hội viên mở rộng mối quan hệ. Chỉ là khi khoe khoang những lời này thì Đơn Dũng chuyên tâm pha trà, chẳng để vào tai, thay đổi cách nói:" Thực ra không có gì thần bí, chỉ là nghĩ cách làm sao mọi người chơi bời vui vẻ, khách sẵn sàng bỏ tiền ra chi tiêu thôi."
"Hiểu rồi." Đơn Dũng xách ấm trà, đã rửa ba lần trà, rót ra sức trà đỏ sậm, khen:" Trà tốt, phải hơn mười năm."
Lão trà đầu trong trà Phổ Nhị càng lâu năm càng thơn, Đơn Dũng ngửi mùi, nhấp một ngụm, khen không ngớt. Sài Chiêm Sơn thì không quá hiểu thưởng thức trà, chỉ khen tượng trưng thôi, vừa uống vừa thi thoáng liếc nhìn Đơn Dũng, lâu như vậy mới gặp lại, Đơn Dũng thì vẫn thế, bề ngoài quê mùa, nụ cười thật thà hiền lành, không có gì thay đổi. Nhưng trong lòng hắn thì khác, hai cha con Trần Hoạn Hải, Trần Thọ Dân vào tù, ngay cả vợ Trần Thọ Dân thời gian trước cũng bị song quy, đó là do liên lụy bởi vụ án lừa đảo, còn bị cảnh sát lôi ra kinh doanh phi pháp, che giấu tang vật, rửa tiền, cái n hà đó đã vĩnh viễn thành quá khứ.
"Cậu nghe nói chưa? Vợ Trần Thọ Dân bị bắt rồi, tội danh là che giấu tang vật, kinh doanh phi pháp, còn có mấy thân thích liên lụy." Sài Chiêm Sơn bất ngờ nói, chờ xem phản ứng của Đơn Dũng:
Đơn dũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì, tự rót tự uống:" Thời buổi này người mặc quan phục xảy ra chuyện đều chẳng bất ngờ, bắt bừa một người đều không oan."
"Ha ha ha, đúng thế thật, nói ra tội nhẹ nhất là Trần Hoạn Hải, tôi thiếu chút nã thì bị lún vào, nói ra phải cám ơn một người."
"Ai thế?"
"Tần Quân Hổ." Sài Chiêm Sơn vẫn nhìn Đơn Dũng:
Đơn Dũng tay cầm chén trà rất vững:" Người này nợ tiền bỏ trốn mà, sao? Về rồi ư?"
Nói rất hời hợt, hoàn toàn chẳng có vẻ chấn kinh, thậm chí một chút dao động cũng không có. Sài Chiêm Sơn cười:" Tôi cũng không gặp, có điều một ngày trước khi Trần Hoạn Hải bị bắt, ông ấy có gọi điện cho tôi."
"Thế hả, có điều Tần Quân Hổ hình như kinh doanh thịt lừa kho lạnh, sao anh Sài lại có qua lại với ông ta?" Đơn Dũng ngạc nhiên, vẻ mặt rất vô tội:
Sài Chiêm Sơn lắc đầu:" Có gặp qua, không quen lắm, cậu và ông ấy cùng nghề, tôi tưởng cậu phải quen thuộc ông ấy lắm chứ?"
"Tôi là tiểu thương, ông ấy là đại hộ, sao mà quen được." Đơn Dũng giờ hiểu ra tên này chuyên môn mời mình tới đây chẳng qua là kiếm cơ hội thăm dò thôi, cơ mà với cái miệng chẳng mấy khi nói thật của Đơn Dũng, muốn tìm ra sơ hở khó lắm:" Sao thế anh Sài, trông anh có vẻ không thoải mái lắm, lại còn cứ nhắc tới Tần Quân Hổ, có phải hai người có thù cũ?"
Sài Chiêm Sơn có cảm giác bị trêu ghẹo:" Cũng không quen lắm thì lấy đâu ra thù, có điều tôi lại quen với một người bạn của ông ấy, đang định giới thiệu hai người. Nói không chừng tương lai làm ăn còn chiếu cố nhau.”
Nói rồi búng tay tách một cái, em gái đứng bên cửa khẽ gật đầu đi ra, không lâu sau dẫn vào ông già tuổi chừng ngũ tuần, tóc hoa râm, mặt mày có phần hốc hác, mắt lại rất sắc, nhìn Đơn Dũng như đánh giá gia súc. Đơn Dũng ngẩng đầu lên, hoang mang ngơ ngác.