Q2 - Chương 200 Người đi câu nhưng ta chẳng phải cá. (1)
Đào Thiên Hạc được đưa tới vị trí trung tâm, tuy kinh doanh không phải quá lớn, nhưng cô tiếp xúc nhiều người trong giới, quan hệ rộng không ít nữ giới thượng lưu vây quanh giám đốc Đào nói chuyện. Không lâu sau cùng với tiếng nhạc sôi động, hai đội người mẫu từ gian phòng nghỉ bước ra, thu hút toàn bộ ánh mắt nam nhân... Bạo dạn, phóng túng, sặc sỡ, các cô gái này ăn mặc giống tính cách của Đào Thiên Hạc, cảm tưởng tựa như ngực chỉ có một miếng vải, eo chỉ thắt chiếc khăn lụa mỏng tang, giống ám thị điều gì đó, đùi trắng san sát, thực sự là toàn hung khí giết người.
Không ít nam nhân bắt đầu thở mạnh, không ít cặp mắt quyến luyến không rời, một tên béo to gan chẳng ngờ kéo tay người mẫu đang tạo dáng hôn một cái, khiến cả đám khách nam nữ cười lớn. Khi hai người mẫu nam duy nhất xuất hiện, đám nữ khách nín nhịn rất lâu vây quanh hú hét.
Kỳ thực con người ta đều giống nhau cả, bỏ đi trang phục đắt tiền, trang sức cầu kỳ thì chỉ còn lại dục vọng. Đơn Dũng lúc này nghĩ như thế, không hiểu sao bình thường một cô gái xinh đẹp đi lướt qua phố khiến y ngoái đầu nhìn mãi, lúc này đây mỹ nữ vô vàn phong tình đủ loại, có thể thoải mái thưởng thức, y lại có chút gì đó căm ghét.
Vì sao? Con mẹ nó, Đơn Dũng cũng thấy mình không bình thường, đáng lẽ lúc này phải ao ước sau này giàu rồi, bao nuôi tám mười em, tận hưởng cảm giác trái ôm phải ấp, hoang đường trụy lạc chứ.
Vậy mà y lại thấy ghét cái cảnh tượng trước mắt.
Đang tự chửi mắng bản thân thì nhìn thấy Lý Mân Liên và đám nữ khách tán gẫu rôm rả, tựa hồ bình luận về nam nhân nào đó... Ồ là Liêm Tiệp. Nếu luận tới quy mô kinh doanh thì chẳng tới lượt hắn, nhưng nếu luận tới vóc dáng thần thái gương mặt, ở nơi đa phần là lão béo mặt nọng này, một tên thư sinh mặt trắng như Liêm Tiệp làm sao không khiến nữ khách chú ý. Lý Mân Liên vẫy tay gọi Liêm Tiệp và Mặc Mặc béo tới, bị một nhóm nữ khách bao vây.
Mắt Đơn Dũng đảo chỗ khác, Phương Vạn Long cáo từ, Lý Mân Liên phái hai em gái sườn xám đi tiễn, chẳng biết là đi nghỉ ngơi hay đi về. Có điều nhìn ông ta hành động chậm chạp, Đơn Dũng tin vào tin tức nghe ngóng được, biết ông ta từng phẫu thuật van tim, nơi quá khích thế này e không chịu nổi, nếu không máu dâng lên đầu là thôi xong luôn. Hình như Liêm Kiến Quốc cũng phẫu thuật tim, đúng là thời gian không đợi người, nếu như mấy lão già đó mà được hưởng trọn số trời thì ông trời mù mắt rồi.
Đơn Dũng nắm chặt ly rượu, mình phải nhanh lên thôi.
Không thấy hai nhân vật cấp trọng lượng Vương Trác, Lương Côn Kiêu, cơ mà cũng bình thường thôi, nhân vật cỡ đó chỉ ra mặt để thể hiện chống lưng cho hội sở, chứ lại còn xã giao với đám thổ tài chủ này thì mất giá quá. Nếu không đủ cấp bậc, tương lai chẳng có cơ hội gặp lại, chốn thương trường rất thực tế, muốn mở rộng quan hệ, muốn thông qua quan hệ đạt được cái gì đó thì phải trả cái giá tương ứng.
Cuộc biểu diễn của những người mẫu đẩy không khí đám nam nữ lên cao trào, cũng làm người ta thả lỏng hơn, như thế tiếp theo đó tương tác với nhau dễ dàng hơn nhiều. Khách nam nhiều khách nữ ít, nữ dễ dàng tìm được bạn, còn những vị cô đơn do người mẫu và các em gái sườn xám lấp chỗ trống. Chớp mắt cái, tiếng nhạc dập dìu, từng đôi từng cặp ôm nhau, quen biết thì khẳng định đang nói vài câu đùa ẩn ý, chưa quen thì đang thăm dò tên tuổi, sau một điệu nhảy có xảy ra chuyện gì cũng không lạ.
"Thưa anh, có thể mời anh nhảy một điệu không?" Có em gái sườn xám đưa tay mời, Đơn Dũng khách khí từ chối, nói không biết nhảy.
Không phải không biết mà là không húng thú nổi, mắt y luôn nhìn theo bóng dáng Đào Thiên Hạc, cô gái này chẳng biết có phải say rồi không, phóng túng quá mức, nhảy liền ba điệu, thay ba người, người thứ ba ôm Liêm Tiệp mặt dán sát vào nhau, làm Đơn Dũng sinh ra ghen tuông không nên có. Có lẽ mình không nên làm dấm, hơi dấm bốc lên là không che giấu nổi, lại nhìn cái nữa, Liêm Tiệp ghé sát vành tai Đào Thiên Hạc, tay hắn tuột xuống đang sờ mò mông cô, vậy mà cô cười tươi như hoa, chắc chắn ve vãn nhau tới cao trào rồi, mấy lần y suýt không kìm được mà xông tới.
Nhưng y làm gì có lập trường làm việc đó.
"Mẹ nó chứ, chuyện gì thế này?" Đơn Dũng chửi thầm trong lòng, chẳng may đôi đó gian díu, thế chẳng phải mình thành anh em với Liêm Tiệp rồi à?
Trong bầu không khí thế này, thêm chút men rượu chẳng khó tưởng tượng ra lát nữa sẽ có chuyện gì.
"Vì sao không khiêu vũ." Có giọng nói mé bên vang lên:
Đơn Dũng quay sang thấy Lý Mân Liên đang dựa lưng vào cửa sổ giống y, liền nói:" Nếu tôi nói là không biết nhảy, cô có tin không?"
"Không tin."
"Vậy thì không muốn nhảy, không có tâm trạng."
"Ồ hiểu rồi, không biết tôi có khả năng ảnh hưởng tới tâm trạng của anh Đơn không?" Lý Mân Liên bỗng nhiên nói một câu rất khôn thức thời, cởi vest nữ khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc cáo áo sơ mi lụa, chất liệu nhẹ dán lên người, đường cong uyển chuyển khoe hết ra ngoài, cô vừa vận động xong, gò má hồng hào, trán còn có chút mồ hơi, tỏa ra sức chút quyến rũ thành thục, hơi thở mang theo mùi rượu nóng bỏng:
Đơn Dũng mỉm cười:" Cô không phải dùng tôi để thử sức hút của cô đấy chứ?"
"Vậy kết quả thử nghiệm là gì?" Lý Mân Liên trực tiếp trêu ghẹo, chẳng hề ngượng ngùng:
- Nếu tôi phủ nhận sức hút của cô thì tôi thành công địch ở nơi này mất."
"Hi hi đây là lời khen tốt nhất mà tôi nghe được đấy, vậy có đủ sức hút để mời anh Đơn nhảy cùng không?"
Mỹ nữ đã nói lần thứ hai rồi Đơn Dũng không tiện từ chối nữa, nắm tay cô bước vào sàn nhảy, điệu walk thôi, không có gì khó khăn, hai người khẽ đung đưa theo nhạc. Lý Mân Liên nhìn Đơn Dũng mặc bộ đồ thể thảo, hoàn toàn không ăn nhập với nơi sang trọng thế này, cô cũng không nói rõ được cảm giác quái dị của mình, một người tự tin sẽ không đứng trong góc không ai chú ý như thế, nhưng Đơn Dũng lại làm vậy, đủ loại tính cách mâu thuẫn thể hiện trên người y.
Nhảy một lúc, Lý Mân Liên nhận ra tay Đơn Dũng rất quy củ, rất chính thống, thậm chí quy củ tới thiếu tự nhiên, tựa như một cỗ máy đang nhảy. Lần đầu tiên một bạn nhảy của cô lại có hành động này, khiến cố nghĩ tới một tầng khác, nam nhân này có thể hào sắc, nhưng y chắc chắn không bị hương sắc ở hội sở dụ hoặc
Lại thêm một mâu thuẫn nữa.
Đơn Dũng cũng đang suy nghĩ, Lý Mân Liên này đúng là vưu vật phong nguyệt, cực phẩm trong nữ giới, không biết đứng sau lưng nữ nhân như vậy là nhân vật cỡ nào, nếu sớm gặp Lý Mân Liên thì y không gửi cái điện thoại cho cô, không phải vì thương hương tiếc ngọc gì, mà một nữ nhân như vậy, năng lượng người phía sau rất khó lường. Mải suy nghĩ, đầu hơi cúi xuống đánh già Lý Mân Liên, đúng lúc cô đang nhìn y, bốn mắt chạm nhau, không ai né tránh. Trong đôi mắt trong veo của Đơn Dũng là gương mặt hơi tròn, trong tròn có chút dài, ôm trong tay nhất định cảm giác rất tốt. Ánh mắt hơi đi xuống một chút, áo sơ mi kín đáo, không lộ ra chút gì, nhưng chất liệu vải nhẹ khéo léo tôn lên đôi hung khí no tròn, nhục cảm mười phần. Nơi tay y vịn vào đi xuống chút là bờ mông hơi vểnh, khe nhất định rất sâu. Nếu không phải lòng có nghi ngờ, y nhất định không ngại ve vãn.
Khuôn mặt y phẳng lặng như nước làm Lý Mân Liên rất không cam lòng, định ghé tai thì thầm vài câu kích thích mà không có cơ hội, vì tiếng nhạc ngừng rồi. Mà bước chân cứng nhắc của Đơn Dũng khiến Liêm Tiệp và Đào Thiên Hạc cách đó không xa chỉ trỏ chế giễu.