Q2 - Chương 201 Người đi câu nhưng ta chẳng phải cá. (2)
Bước chân vừa dừng lại vang lên, là khúc tango, Lý Mân Liên không dám mời Đơn Dũng nữa, cô nghe thấy tiếng chế giễu rồi, không muốn làm khó y nữa. Không ngờ Đơn Dũng đưa tay ra:" Sức hút của cô đủ để tôi chủ động mời một khúc, cô có nể mặt không?"
"Khúc tango này độ khó rất lớn." Lý Mân Liên nói vậy nhưng nhận lời rồi, để Đơn Dũng nắm tay, độ khó lớn lên trên sàn nhảy chỉ còn lại vài đôi, còn do em gái sườn xám dẫn dắt, rõ dàng người ta là dân chuyên nghiệp:
Đơn Dũng dắt tay Lý Mân Liên đi vài bước:"Tôi thích khiêu chiến thứ khó khăn lớn."
"Thế hả, tôi cũng thích." Lý Mân Liên bắt đầu thấy thú vị rồi:
Hai người nhìn nhau chằm chằm như nhìn kẻ thù, lại như tình nhân, bọn họ đang tìm tiết tấu thích hợp, nhất thời đứng im giữa sàn nhảy, cặp đôi thu hút ánh mắt này thành tâm điểm chú ý, có vài tiếng cười cợt đầy ghen tỵ nhắm vào Đơn Dũng.
Đột nhiên, cả hai gần như cùng bước đúng tiếng trống gõ xuống, người xem ngừng nói cười.
Bước ngang, hất đầu, xoãi chân, động tác nhanh gọn dứt khoát quét sạch không khí ám muội lười nhác xung quanh, trong tiết tấu phấn chấn dồn dập, khiến nam nữ khách bất giác vỗ tay. Đơn Dũng tựa hồ tiến vào trạng thái tinh thần mơ hồ, tựa hồ đang ở quảng trường ăn vặt trước miễu thành hoàng, khi đó một bước một ánh mắt, mỗi bước một nụ cười, vòng eo nhu mỹ, đôi mắt long lanh tựa chứa cả trời sao, làm Đơn Dũng ngất ngây trong hiện thực.
Mắt Đào Thiên Hạc mở to, ấn tượng của cô Đơn Dũng chẳng qua là anh chàng nhà quê học trường loại ba, cả đời chẳng ra nước ngoài. Nhưng bước nhảy này, ưu nhã mà không mất phong độ, tựa như chuyên môn tham gia huấn luyện múa chuyên nghiệp. Lúc này cô lại thấy y có chút xa lạ, như lần đầu hai người gặp nhau, ngay cả Liêm Tiệp và Tiền Mặc Hàm hoa mắt, bước chân nhanh mạnh mẽ thu hút ánh mắt đại đa số cố gái có mặt, chàng trai ăn mặc không vừa mắt này ở trong góc chẳng ai chú ý, nhưng bước lên trung tâm sàn nhảy, sự tiêu sái, phóng túng, tự nhiên, khiến người ta cảm giác y mặc thế mới phù hợp, khác người lại khiến người ta hâm mộ.
Đúng thế ôm bạn nhảy xinh đẹp, bước chân vong tình giữ nhạc khúc, mấy ai so được.
Dừng rồi, mấy cặp đôi nam bụng phệ nữ sườn xám tách ra, sợ bước chân lóng ngóng của mình làm người ta cười, dần dần sàn nhảy chỉ còn hai người. Điệu tango có phạm vi động tác lớn làm trán Đơn Dũng toát mồ hơi, từ lúc bêu mặt với sư tỷ, y không ít lần đứng trước gương khổ luyện, có lẽ vì lần được sư tỷ dẫn nhảy chấn động toàn bộ đó, hôm nay vô thức y tìm được cảm giác.
Đúng, cảm giác, cho dù Lý Mân Liên mặc bộ OL chính thức kín đáo, không che lấp được vẻ thiên kiều bá mị, đôi mắt lả lơi khiến Đơn Dũng dục vọng rạo rực người. Hai người tựa tâm ý tương thông, dù bước nhảy có thế nào, bốn mắt không rời, đường cong mềm mại của Lý Mân Liên tựa hồ làm nổi bật sự mạnh mẽ của Đơn Dũng, hai người ăn ý khó nói thành lời.
Có người thì thầm với nhau, ai cũng biết Lý Mân Liên là ai, nhưng không biết nam nhân kia là ai? Tới lượt Đào Thiên Hạc ghen, cô cũng muốn kéo Liêm Tiệp vào, nhưng chắc chắc là không phối hợp tốt như thế.
Chuyển chỗ, bước chéo, xoay người, trong bước nhảy làm người ta hoa mắt, Đơn Dũng vẫn thuận tay lấy một ly cocktail từ khay của em gái sườn xám. Lúc này gần như tới phần kết khúc nhạc, tiếng trống tùng tùng nện xuống, Đơn Dũng một tay ôm giai nhân, một tay cầm ly nước, động tác dừng lại, y đưa ly tới, trong reo hò hâm mộ của đám nữ nhân, Lý Mân Liên nhận lấy ly nước.
Xung quanh vỗ tay vang dội.
Nhấp một ngụm nước, Lý Mân Liên đưa ly rượu đi, khoác tay Đơn Dũng:" Đây là khúc nhảy sướng khoái nhất của tôi từ khi tới Lộ Châu."
Đơn Dũng không đáp lời, mấy nữ khách hiếu kỳ vây tới, tuy xúm quanh Lý Mân Liên, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Đơn Dũng, bao gồm bác gái đặc biệt béo kia. Lý Mân Liên rất khéo léo giải vây:" Không được cướp bạn nhảy của tôi, cũng không cho nghe ngóng, thân phận của anh ấy thuộc về bí mật tối cao của hội sở, muốn làm quen thì hôm khác hẹn, tiền đề phải được tôi đồng ý."
Thế là Đơn Dũng biến thành miếng bánh thơm phức rồi, đám nữ khách mắng Lý Mân Liên vài câu, ai cũng cho rằng Đơn Dũng ăn mặc khác người thế này là có nguyên cớ, không hỏi nữa, nhưng chỗ riêng tư thế nào cũng tìm cách tra tận gốc rễ.
Khó khăn lắm mới đuổi được người khác đi, nhạc lại bắt đầu, hai người dựa vào cửa sổ hóng mát, Lý Mân Liên cảm xúc chưa lắng dịu cứ nhìn Đơn Dũng, bất chợt nói:" Trong lòng anh có một cô gái, anh rất yêu cô ấy."
Đơn Dũng sửng sốt, trực giác nữ nhân thật đáng sợ:" Cô nhìn ra à?"
" Từ ánh mắt say mê của anh khiến tôi cảm giác được, anh coi tôi là cô ấy chứ gì?"
"Ừ, cô nhảy cũng tốt như cô ấy vậy, có lẽ cô ấy nhảy tốt hơn một chút, nếu phối hợp với cô ấy, tôi sẽ rất khẩn trương." Đơn Dũng không che giấu:
Lý Mân Liên xoay người nhìn ra cửa sổ:" Vậy anh phải tới thường xuyên, nếu không tôi không thể nâng cao trình độ."
Đơn Dũng không đáp.
"Là vì anh thấy hội phí quá cao, hay là coi thường nơi này, hình như anh chẳng hề để ý."
"Tôi không thích hoàn cảnh này cho lắm."
"Ừm, quá loạn, nhưng trừ khai trương mới náo nhiệt như vậy, những lúc khác sẽ rất riêng tư, không ồn ào thế này đâu." Lý Mân Liên tỏ ra thông cảm:
"Không phải, tại nơi này quá tốt."
"Hả?"
"Thì đó, bước chân vào nơi này, đi tới đâu cũng được sùng bái tôn kính, nhưng rời khỏi nơi này, tôi lái cái xe rách, kiếm đồng tiền vất vả. Tựa như Lọ Lem cởi giày thủy tinh ra, sẽ không thích ứng được, cho nên tôi thấy sống thực tế một chút vẫn hơn, chênh lệch quá lớn dễ gây tang thương." Đơn Dũng nói rất nghiêm túc, có lẽ đây chính là suy nghĩ của y:
Lý Mân Liên nghe thấy rất có lý, lại thấy buồn cười, nhưng tìm không ra lý do bác bỏ, nhìn Đơn Dũng chăm chú, đôi mắt sâu như đầm nước ấy tựa chứa muôn vàn lời muốn nói:" Mặc dù anh không có giày thủy tinh, nhưng anh chắc chắn không phải là Lọ Lem, nói không chừng tôi mới là người đang chờ đợi một vị hoàng tử.
Có một vị nam khách tới mời Lý Mân Liên nhảy, ánh mắt hai người mới tách rời nhau, có điều trong ánh mắt vừa rồi ẩn hàm cái gì, thật khiến người ta suy tưởng miên man.
Quyến rũ? Trong lòng Đơn Dũng lần nữa nổi lên từ mà y không hề căm ghét, y thích không khí ám muội này, song có một cảm giác càng thêm rõ ràng, đó là quyền rũ có mục đích, ám muội có mưu đồ, giống Sài Chiêu Sơn hạ mình kết giao vậy.
Đơn Dũng đếm tài sản của mình, cùng lắm là mua được một căn nhà với một cái xe, còn là nhà không ở dải trung tâm, xe không phải loại nhập khẩu. Đối phương không nhắm vào tiền, cũng chẳng phải thông qua mình lấy lòng cha mẹ mình. Tâm tư u ám của Đơn Dũng gần như đưa ra ngay một kết quả: Có kẻ muốn cắn trả.
Trừ Tần Quân Hổ ra thì còn có ai nữa, Khổng Tường Trung đã ra tù, Trần Thọ Dân cả nhà gặp họa, rồi thành phố loại ba như Lộ Châu đột nhiên xuất hiện hội sở đỉnh cấp, còn điều động tới nhân vật đứng giữa hắc bạch đạo như Sài Chiêm Sơn.
Chắc chắn là ông ta.
Nghĩ tới đó Đơn Dũng lặng lẽ nhón chân lui ra, chỉ có Đào Thiên Hạc là chú ý tới y âm thầm biến mất, làm cô rất bất ngờ, người có tư cách huênh hoang nhất hôm nay đã rút rồi. Đợi điệu múa kết thúc, Lý Mân Liên không tìm thấy Đơn Dũng, nhìn cô gái đó chạy đi chạy lại hỏi phục vụ viên với dáng vẻ ủ rũ, bỗng dưng Đào Thiên Hạc rất cao hứng.
Đơn Dũng đã rời hội sở, ra tới ngoài bật cười, cái xe của y đã bị phục vụ viên hội sở dùng bạt chùm kín rồi, y vén lên ném sang bên, rồ rồ khởi động máy, lùi xe, phun ra khói đen rồi rời đi. Khi tới ngã rẽ Đơn Dũng mới quay đầu nhìn hội sở kia:" Anh không phải hoàng tử, anh là lưu manh, muốn câu anh không dễ."
Hiểu rõ được kẻ phía sau, Đơn Dũng nhẹ nhõm, nếu là Tần Quân Hổ, thì ông ta không chỉ nhắm vào mình, dù sao y ẩn trong tối, rất nhiều người ngoài sáng, y lại không lấy một đồng, ngược lại rất nhiều kẻ kiếm khẳm. Cùng lắm thì thuê người đánh mình một trận thôi, còn kẻ chết không phải mình rồi.
Thế là y ngâm nga hát kịch Thượng Đảng vui vẻ mà về.