Q2 - Chương 202 Có qua có lại mới toại lòng nhau. (1)
Cái gì, lại lên giá à? Đám chăn nuôi quá quắt thế, hai ngày lên giá ba lần."
Liêm Tiệp bực bội nói vào điện thoại, hậu di chứng ăn chơi ở hội sở chưa qua, vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài có điều bị tin tức này làm cơn buồn ngủ mất sạch, xem lịch hỏi:" Tăng bao nhiêu? 21.3 đồng rồi à? Tăng liền một lần những 2 đồng sao? Được rồi, tăng thì tăng, nước lên thì thuyền lên, chúng ta cũng lên giá.... Mặc Mặc, anh đừng ra mặt nữa, để cha anh làm đi, ông ấy quen biết rộng, mua nhiều có thể hạ giá..."
Cúp máy rồi hắn phiền lòng xem lịch để bàn, hôm nay là 28 tháng 4 rồi, giá đã tăng tới mức cao nhất mọi năm, khỏi cần nói cũng biết đám gian thương chăn nuôi vào hùa tăng giá. Cửa hiệu lớn bắt nạt khách nhỏ, khách hàng lớn bắt nạt cửa hiệu nhỏ, hiện giờ Lư Nhục Hương đã mất đi mười mấy nhà liên minh kia, tiếng nói ở thị trường nguồn hàng đã không đủ nã.
"Sao làm gì cũng va vấp chẳng thuận lợi gì cả, hay có kẻ gây khó dễ, chẳng lẽ..."
Liêm Tiệp nhéo cằm, không khỏi hoài nghi, trọng điểm là Đơn Dũng, hắn biết nguồn gốc cái nhà hàng Lư Nhục Hương này thế nào, khi tiếp nhận nó đã được nghe cha hắn kể, chú Đào cũng vì thế mà tìm hắn nói chuyện, muốn hắn thật cẩn thận. Nửa năm qua nhiều trắc trở, khó tránh khỏi liên quan tới người kia, nghe nói còn từng uy hiếp bạn trai của Đào Đào. Người này đừng hi vọng y làm chuyện gì tử tế.
Nhưng nghĩ không giống lắm, giá thịt lừa tăng ảnh hưởng đâu phải chỉ Lư Nhục Hương, mà nói tới khả năng chống chịu thì Lư Nhục Hương không thua kém bất kỳ nhà nào. Nghĩ thế hắn gạt Đơn Dũng qua một bên, tức giận đám người Lộ Châu chỉ biết tới lợi, thấy cơ hội là lên giá, phàm có chút gió lay cỏ động gì, hay gặp phải lễ tết chỉ làm một việc: Lên giá!
Nhưng mà việc lên giá ở đầu nguồn này khó nhìn ra ở thị trường tiêu dùng, rất ít khi cơ cấu giám sát thị trường nhảy vào.
"Nếu còn lên giá nữa, cùng lắm dùng hàng đông lạnh, ép giá các người."
Liêm Tiệp tức tối lật xem sổ sách, mấy ngày qua bị giá cả tăng nuốt mất không ít lợi nhuận, nhìn mà xót xa, tính toán làm sao bù đắp lại được tổn thất này. Lư Nhục Hương mỗi ngày tiên hao từ 1500 tới 2000 cân thịt, đây là con số lớn, nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào tới thị trường thịt lừa khổng lồ. Nghĩ tới đó hắn mới hiểu ra năm ngoài chú Đạo lập ra liên minh, tập trung mua hàng có ích lợi thế nào, ít nhất bọn họ nắm tiếng nói ở thị trường thịt lừa, đáng tiếc một vụ kinh doanh tốt treo tấm biển không ra gì, giờ thành dang dở.
Đang nghĩ thì có điện thoại, cứ nghĩ là tên vô dụng Tiền Mặc Hàm báo cáo, bực mình cầm di động lên, tức thì sững người, không ngờ là Đơn Dũng. Liêm Tiệp điều chỉnh tâm trạng, dùng giọng điệu bề trên nói:" Ông chủ Đơn đấy à?"
" Chào giám đốc Liêm, đang bận sao?"
"Đã là giám đốc Liêm thì không cần bận nữa rồi, có việc gì không?"
"Có có."
"Nếu định bán quyền thương hiệu cho tôi thì lời hứa trước đó vẫn hữu hiệu."
"Thương hiệu thì nói sau, tôi mang dấm tới cho anh."
"Tôi cần dấm làm gì?"
"Hả, định quịt à? Lúc ở hội sở Thịnh Thế, anh nói tôi mà vác tới là anh ấy, tôi chuẩn bị vác tới đấy, anh dám không lấy, có tin tôi gọi trông cửa hội sở ra đối chất không? Anh là giám đốc lớn mà nói lời không giữ lời à?.... Được, vậy anh công khai tuyên bố lời anh nói không tính thì tôi bỏ qua... Thế nào, anh có lấy không, lấy thì tôi vác tới ngay."
"Nói gì vậy, thích vác tới thì vác."
"Được, thế mới giống giám đốc."
Tu tu tu, điện thoại cúp rồi, Liêm Tiệp bị tên lưu manh đó làm càng thêm khó chịu, hôm đó thuận miệng nói thôi, không ngờ y coi là thật vác dấm đến bán. Giờ cứ nghĩ tới tên này là hắn lại có khao khát dẫm đạp vài cái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thân phận hai người chênh lệch quá lớn, dẫm cứ không có cảm giác gì. Dù hắn thông qua quan hệ tra hiệu gia vị Hưởng Mã Trại, gây khó dễ hiệu thịt ngâm Hưởng Mã Trại, cả tra lẫn tịch thu, phạt tiền đều có, hắn thấy thế là đả kích lớn lắm rồi, vậy mà chẳng thấy hiệu quả gì, ít nhất là không có hiệu quả hắn thấy.
Chuẩn bị gọi điện tìm chú Đào, bác Phương thương lượng chuyện nguồn hàng thịt lừa thì có điện thoại, là điện thoại nội bộ của nhà hàng, thuận tay nhấc lên. Giám đốc sảnh cuống lên:" Giám đốc Liêm xảy ra chuyện rồi, có người chặn cửa nhà hàng."
"Cái gì?"
Liêm Tiệp cúp điện thoại đánh sầm chạy xuống, hắn sợ nhất là loại chuyện này:
Chạy xuống tầng một mới nhớ ra chạy bộ còn nhanh hơn thang máy, rời thang máy, vội vội vàng vàng chạy ra cổng, đúng là bị chặn rồi, cả đống phục vụ viên, đầu bếp chen chúc ở đó, đang cãi nhau với một đám người mặc đồ công nhân. Đám người kia chân tay không chậm, xếp ba tầng thùng lớn, loại thùng 35 lít, nhìn kỹ một cái, Liêm Tiệp thiếu chút nữa ngã ngửa.
Dấm thơm Hưởng Mã Trại, nguyên một xe luôn.
"Đơn Dũng, Đơn Dũng..." Liêm Tiệp nổi sùng mặt đỏ gay rống lên, chặn cổng thế này biến nhà hàng thành trò cười, với lại đưa tới cả xe thì ăn đến khi nào:
"Đây, đây, ở đây này, giám đốc Liêm, anh chỉ thị đi." Đơn Dũng làm như Liêm Tiệp đang gọi mình, vẫy tay đáp lại, cũng mặc áo công nhân in dòng chữ Dấm thơm Hưởng Mã Trại:
Liêm Tiệp mất hết sự bình tĩnh thường ngày, chỉ thẳng mặt:" Anh, anh, anh mang đi cho tôi, anh còn dám tới đây làm loạn, có tin tôi bảo cảnh sát không?"
" Ai làm loạn chứ, vừa rồi anh nói lấy dấm, chúng tôi mới chuyên môn mang tới, các anh nghe thấy không, chính giám đốc Liêm nói thích vác tới thì vác, đúng không?" Đơn Dũng hỏi công nhân đi cùng:
Đám công nhân đồng thanh:" Đúng."
"Thấy chưa, chẳng lẽ lời từ miệng anh nói ra thì cũng như đánh rắm à?" Đơn Dũng làm Liêm Tiệp mắc nghẹn ở cổ học, y chưa thôi:" Mọi người chứng minh hộ cái, cả xe dấm này do tôi vác lên đúng không?"
Liêm Tiệp vừa mở miệng thì đám công nhân lại hô:" Đúng."
Thế là lời của Liêm Tiệp bị áp xuống, uất tới tím mặt.
"Nào, để tôi." Đơn Dũng đích thân ra trận, sẵn tay áo lên, xếp thùng dấm chồng lên ở cổng:
Người trong nhà hàng nhận ra Đơn Dũng không ít, nhất là đám bảo an, biết y hung dữ nên không dám ngăn cản, vốn hi vọng vào giám đốc Liêm, ai ngờ hắn chỉ biết đứng đó. Cả một xe dấm chất ở đó, ngay bên đường, cách mấy bước vẫn ngửi thấy mùi chua nồng, người đi đường bịt mũi tránh hết.
Đơn Dũng đi tới, hỏi Liêm Tiệp đã tức không nói lên lời:" Giám đốc Liêm, anh trả tiền mặt hay là ghi nợ."
"Tôi không trả cho anh một xu, thích làm gì thì làm." Liêm Tiệp nghiến răng nói:
"Anh xem, anh là ông chủ lớn mà sao lại vô sỉ thế, định nuốt tiền dấm của tôi à, có vài đồng thôi, còn không bằng anh tới hội sở chơi gái một đêm." Đơn Dũng trừng mắt lên, từ gian thương biến thành lưu manh rồi
Liêm Tiệp định cãi, nhưng phát hiện không ổn, người trong nhà hàng đều nhìn hắn với ánh mắt khác lạ, hắn nhận ra, đi cãi nhau với loại người này chỉ càng mất mặt hơn mà thôi, đùng đùng nổi giận chỉ đám nhân viên giận cá chém thớt:" Ngây ra đó làm gì, báo cảnh sát."
Quát xong lại quay sang chỉ mặt Đơn Dũng:" Đợi đó rồi biết tay tôi."
Bỏ lại một câu rồi phất tay bỏ đi, Đơn Dũng gọi với theo:" Này, đừng đi, giá cả có thể thương lượng mà, anh kiếm cảnh sát xử lý còn tốn hơn tiền mua dấm đấy."
Không thèm để ý, loại công tử nhà quan gia cao ngạo không thèm tranh cãi với với anh, điện thoại báo cảnh sát đã gọi rồi, không thèm tốn lời nữa.
Đơn Dũng cũng không vội, xua tay với đám công nhân, họ lên xe đi, chỉ còn lại y một mình ngắm nghía số thùng dấm như thưởng thức tác phẩm đắc ý của mình, mở nắp chấm tay nếm thử, nói với bảo an bao vây như sợ y chạy:" Dấm tốt thật đấy, vừa mới ra, để năm ba tháng không sao, mùi vị còn thơm hơn dấm Lão Trần, đây là dấm làm từ nước suối Nhạc Lạc Bình, các người đúng là không biết hàng, thử đi, ngửi xem... Đừng nhìn tôi, tôi chạy gì chứ, chưa trả tiền tôi không đi đâu."
Mở nắp ra một cái bảo an đều ngửi thấy mùi thơm trong vị chua, có điều chỉ nhún vai, ý bảo anh có nói với chúng tôi cũng vô ích.
Q2 - Chương 203: Có qua có lại mới toại lòng nhau. (2)
Không lâu sau một chiếc xe cảnh sát 110 tới nơi, hỏi tình hình, nhân viên ngả về một phía bảo Đơn Dũng mang xe dấm tới đặt trước cổng ép người ta mua. Một bên là nhà hàng lớn, một bên là tiểu hộ, cảnh sát biết làm thế nào, chỉ tay lên xe, Đơn Dũng biết điều, che một bên mặt xấu hổ lên xe.
Đúng rồi, dấm thì sao?
Bên bán thì không mang đi, bên mua thì không lấy, nhưng cảnh sát đã tới lập biên bản, không ai dám tùy tiện động vào. Vốn thấy chả sao, người gây sự đã bị đưa đi rồi mà, nhưng đến tra mới phát hiện chuyện khác thường, chẳng có mấy khách tới ăn, giám đốc sảnh chạy ra ngoài mới phát hiện ra nguyên nhân, thùng dấm xếp cao ba tầng, che quá nửa bãi đỗ xe, cách rất xa còn ngửi thấy mùi chua, xe người ta sạch sẽ ai dám lái vào.
Đang bực định tạm di chuyển chỗ khác thì có một chiếc xe Hạ Lợi nát đi vào, không ngờ trình độ lái xe quá kém, rồ rồ mấy lượt không lên được hè, đến khi rồ một tiếng vọt lên thì cọ vào thùng dấm.
Thế là hay rồi đống thùng dấm đổ như quân bài domino, dấm đỏ sậm chảy ra, mùi chua nồng nặc, lái xe biết gây họa, tăng ga chạy mất.
Đúng là dấm ngon, người đi bộ tránh xa, xe đi qua đống cửa, người người tránh mà không kịp.
Trong nhà hàng trố mắt, giờ không chỉ thấy chua, mà thấy cả đắng rồi, có người lẩm bẩm, nãy mua hết thì đã không có chuyện gì... Chẳng biết mắng ai.
.................
Rầm, cổng chính của trại mở ra, hộ nuôi lừa dắt theo năm con lừa, từ năm ngoài tới giờ Tiền Mặc Hàm chạy tới Đại Tân Trang nhiều lần lắm rồi, tức thì mở to mắt hô dừng. Sau đó nhìn số lừa được dắt ra từ trên xuống dưới, hắn xem lừa còn sớm hơn biết ngắm gái, vừa nhìn vài cái đã mắng.
"Lão Cao, con mẹ nhà ông, hai con đem phối giống tới hết sức rồi, hai con kia thì có bệnh, lông chân sau rụng cả, ông lừa ai?"
"Cái này..." Lão Cao người chẳng cao, vẻ mặt khó xử, Tiền gia là khách hàng quen, nghĩ một lúc ấp úng chỉ:" Tự vào xem, nếu có con tốt hơn thì cứ dắt tôi đi xẻ thịt."
"Cái gì?" Tiền Mặc Hàm nhìn vẻ mặt ông như thế thì hẳn có nguyên nhân khác rồi, vội chạy vào trong xem chuồng trại, mắt lồi ra, trống không, bảo sao lại yên tĩnh như thế. Lại chạy hai cái chuồng nữa, trừ con nhỏ cao nửa người ra thì chỉ còn mấy con già yếu bệnh tật này thôi, hắn chấn kinh:" Sao thế Lão Cao, lừa của ông đâu?"
"Bán rồi chứ sao?
"Bán cho ai?"
"Cậu đi hỏi ông chủ chúng tôi ấy, cái này gọi là gì nhỉ? Cơ mật thương nghiệp, chẳng lẽ chúng tôi lại đi nói người mua ra à?"
"Thế bán bao giờ?"
"Mới sáng nay, trời chưa sáng đã có xe tới chở đi rồi, chúng tôi xuất chuồng hết, giờ không giống cuối năm, bán đi hết được sớm đỡ tốn thức ăn... Này ông chủ Tiền, thế anh có mua mấy con kia không?"
"Không mua!"
Tiền Mặc Hàm nổi nóng, lên xe, gọi xe hàng đi theo mình, giá ở Đông Minh cao hay dở còn có vài con, chỗ Đại Tân Trang này bị người ta vét sạch rồi, vài ngày nữa là tới mùng 1 tháng 5, Liêm Tiệp nói là không gấp, cứ từ từ, giờ chậm nửa nhịp là hỏng hết. Vừa lái xe hắn vừa gọi cho cha mình, thông báo tình hình, thương lượng biện pháp. Bên Tương Trang hình như còn, Tiền Trung Binh nói với con trai, tới Sử Gia Thôn xem, ông ta sẽ tới Tương thôn tìm nguồn hàng.
"Mẹ nó, thời buổi gì thế này, đến lừa cũng cướp." Tiền Mặc Hàm cúp điện thoại tức tối chửi, không chú ý trong lúc gọi điện đã bỏ lỡ mấy cuộc điện thoại. Khi gọi lại thì không ngờ giám đốc Liêu sai hắn tìm người rửa đường, nói là dấm chảy ra ngoài.
Bình thường Tiền Mặc Hàm quen làm sai vặt, hôm nay dang bực quát luôn vào điện thoại:" Rửa rửa cái gì, tôi nói cho anh biết, lừa bị người ta mua hết rồi, nếu không tìm được nguồn hàng thì chúng ta đi uống gió tây bắc hết."
Liêm Tiệp bị Tiền Mặc Hàm quát cho rụt cổ lại, tên đó quát xong còn cúp điện thoại trước, làm hắn tức tối ném điện thoại ra bàn, bực tức đi qua đi lại. Tới cửa sổ thò đầu ra nhìn xuống lâu, bãi đỏ xe đỏ cả mảng, chảy cả ra mặt đường, đúng là dấm tốt, ngay cả Liêm Tiệp ở tầng thượng còn ngửi thấy. Nhưng thế thì thảm rồi, mùi nặng thế này thì còn vào ăn uống, bình thường khách đầy nhà, hôm nay chỉ có hai bàn, người ta ăn nửa chừng đã chạy, không chịu nổi mùi chua kia.
Mặt đất toàn dấm và thùng dấm, có trò hay để xem.
Rầm, thả mình ngồi xuống ghế, Liêm Tiệp vỗ mạnh bàn:" Thằng vương bát đản đó, cố ý tới báo thù."
Đúng, chắc chắn là y rồi, khi cảnh sát chưa tới, y mở nắp ra, cố tình đợi dấm chảy ra đây mà, không chừng vị trí cũng là có ý đồ, nếu không chẳng thể có xe chạm vào như thế, không phải là thằng lái xe cũng cố ý an bài, là để nơi này chua lè không ai dám tới. Mà hôm nay lại còn thời tiết tốt nắng to, cái mùi này e là khó trừ đi được, còn hơn trăm thùng dấm vứt đó, nhưng hắn đang lo xử lý chuyện kinh doanh, không để ý tới số dấm.
Một cái trò đùa ác thôi mà đã làm Liêm Tiệp khổ không kể siết, lửa giận bốc lên không biết trút vào đâu.
"Giám đốc Liêm, thành quản tới." Giám đốc đại sảnh gõ cửa báo:
Liêm Tiệp đang sắt cơn tức đi tới mở cửa qua lớn tiếng nói:" Thành quản tới thì cô gọi tôi làm gì?"
"Họ muốn xử phạt nhà hàng của chúng ta, nói chúng ta làm ô nhiễm môi trường." Cô giám đốc từng theo Tiền Mặc Hàm tới Hưởng Mã Trại tìm Đơn Dũng rụt rè nói:
"Cái gì, chuyện chuyện chuyện này vô lý quá rồi."
Liêm Tiếp đùng đùng nổi giận đi xuống đại sảnh, xuống tới nơi có một người đáng mắng mở đám nhân viên nhà hàng, hắn đi nhanh tới, một tên thành quản thôi, Liêm công tử coi ra gì, giọng hơi gay gắt:" Đồng chí, số dấm đó do người khác đặt ở chỗ chúng tôi."
""Các anh ngốc à, cứ để người ta đặt đây sao? Cửa nhà các anh thì các anh phụ trách, thông báo chính thức cho các anh, trước khi trời tối phải xử lý sạch sẽ. Còn nữa, người phụ trách là ai, tới cục thành quản tiếp nhận xử phạt, xem xem biến mặt đường thành cái gì rồi." Người kia không khách khí xé roẹt giấy phạt đưa ra, Liêm Tiệp không nhận, được thôi, lấy keo bôi lên cửa dán vào:
"Nhưng không phải do chúng tôi đổ." Liêm Tiệp đấu lý, hắn làm gì có kinh nghiệm tiếp xúc với nhân viên tầng cấp thấp:
"Vậy thì ai đổ, anh gọi ra đây, chúng tôi xử lý hắn trước rồi xử lý anh sau." Thành quản nghiêm mặt nói:
"Cái này..." Liêm Tiệp á khẩu, đổ cho Đơn Dũng thì y bị cảnh sát bắt đi trước khi dấm đổ, đổ cho tên lái xe thì người ta chạy rồi:
Thành quản thấy hắn ngần ngừ thì khịt mũi:" Thùng bày ở đó, không phải lấn chiếm lòng lề đường bất hợp pháp à? Còn nữa, rửa sạch đi, đây là phố thương nghiệp, không phải khu ổ chuột... Lệnh đưa ra rồi, quá hạn không xử lý tự chịu trách nhiệm.
Nói xong cả đám thành quản diễu võ giương oai lên xe điện đi mất, để lại ông chủ và đám nhân viên thộn mặt ra đó, dấm đổ lai láng chua không chịu nổi. Liêm Tiệp đột nhiên ôm dạ dày, cơn đau bất ngờ dâng lên.
Bị tức mà ra.
Hôm nay tất cả bị xui xẻo rồi, nào là phục vụ viên, bảo an, đầu bếp bị huy động hết, khỏi kinh doanh nữa, chỉ có một nhiệm vụ, đi rửa dấm đi. Đám nhân viên bịt khăn che mặt dày vẫn không chịu nổi, thêm người oán trách, hẹn người ta mang dấm tới không mua, giờ hay rồi...
Giám đốc Liêm mới nhậm chức chưa lâu, uy tín không bằng ông chủ Đào kinh doanh nhiều năm, khiến nhân viên phía dưới thầm sinh bất mãn.
Có câu, họa vô đơn chí, bên này chưa rửa hết mùi chua đã có điện thoại gọi tới, là Mặc Mặc ở Lư Viên.
"Giám đốc Liêm, anh nghĩ cách đi, tôi chạy khắp sáu cơ sở chăn nuôi, không có một con lừa nào, Sử Gia Thôn khắp nơi là lừa, nhưng không bán cho chúng ta.... Làm sao đây? Hàng tồn trong nhà máy chỉ đủ ứng phó hai ngày, đừng nói ngày lễ mà lập tức ngừng sản xuất rồi, anh tìm chú Đào đi, chuyện này không có chú ấy ra mặt, e không được."
Nguy cơ ở trước cửa chưa qua, nguy hiểm nhà bếp lại tới, Liêm Tiệp nổi nóng chửi bới đám nhân viên thúc giục họ nhanh tay lên, rồi đích thân lái xe tới nhà chú Đào.