Q2 - Chương 204 Suối nhỏ tụ thành dòng lớn. (1)
Tương Trang, khi Tiền Trung Bình lái xe tới cơ sở chăn nuôi cách thành phố gần 30 km này thì trố mắt, vừa vặn chậm một bước, hai chiếc xe hàng cỡ lớn chở đầy lừa kêu ầm ĩ đang rời trại chăn nuôi. Là người lăn lộn trọng nghề, đầu óc Tiền Trung Bình có chậm chạp tới mấy cũng biết có người đang cố ý tích trữ hàng, đẩy giá thị trường.
Chuyện này ông ta cũng làm rồi, chẳng có gì lạ, xem ai có tiền, ra tay nhanh, nhắm đúng cơ hội thôi.
Chú ý xem là xe ở đâu tới, nhưng mà cả người lẫn xe đều lạ hoắc, hình như là xe của huyện ngoại thành, Tiền Trung Bình liền hoảng. Cái mùa xuân hạ giao thời này, lừa không có lượng lớn như sau mùa thu, vì trải qua mùa đông, cỏ khô hết, nhà nào chẳng giảm quy mô chăn nuôi, thịt đông cũng bị dịp Tết làm tiêu hao sạch rồi. Nếu có kẻ cố ý tích trữ hàng, đừng nói Lư Nhục Hương, đến Vị Nguyên cũng không có thịt mà sản xuất, dù sao đại bộ phận nguồn hàng tới từ đương địa.
Ông ta gần như chạy vào trong trại, tìm đại hộ họ Tương ở trại chăn nuôi Tương Trang, ông chủ Tiền chạy thẳng vào phòng kế toán, quả nhiên người ở đây, đang đóng cửa đếm tiền là cái chắc rồi. Khi cửa mở ra, Lão Tương đen xì xì còn chấm ngón tay đếm tiền, cười khà khà:" Lão Tiền, năm nay tới lượt ông phải nịnh bợ tôi rồi, ha ha ha, có nịnh tôi thì tôi cũng không có lừa cho ông đâu."
Sướng tới cười lệch cả miệng, mọi năm mùa này xuất chuồng toàn do đại hộ trong thành phố xuống chọn lừa, còn kén cá chọn canh, bới móc chê bai, thanh toán tiền lề mề. Năm nay vị trí đôi bên đảo ngược, ông chủ Tiền không nhiều lời, kéo ông chủ Tương ra ngoài, mặt âm trầm:" Lão Tương, tôi chẳng hỏi ông mua lừa nữa, ông cũng chẳng còn, vậy có thể cho tôi biết, ai mua không?"
"Cái này không thể nói, cơ mật thương nghiệp." Lão Tương cười nhe cái răng vàng khè do hút thuốc ra:
"Con mẹ nó, đừng đắc ý, ông nuôi lừa, tôi bán lừa, tôi không tin cả đời này thời cơ không luân chuyển tới phía tôi. Có tin tôi tố cáo ông sử dụng lao động trẻ con, trốn thuế, còn giết mổ phi pháp, gia công gia súc bệnh không?" Tiền Trung Binh hăm dọa:
Lão Tương chửi lại:" Mẹ kiếp, chơi bẩn à? Làm như con mẹ nhà ông trong sạch lắm vậy, lừa chết bán cho ông cả đấy, tiền còn chưa trả cho tôi kìa, báo đi, báo đi."
"Thôi, thôi, chúng ta đâu nhau làm gì, tôi nói đùa thế mà, chúng ta như nhau cả, tôi gãy chân, ông chắc gì đã đi thoải mái." Tiền Trung Bình dọa không được đổi thái độ, vuốt ngực mời thuốc lá:
Ông chủ Tương nhận điếu thuốc, chả mấy khí được thể lên mặt, thong thả hút thuốc, lúc lâu mới nói:" Lão Tiền, chuyện này chỉ cần ông không phải là não lừa thì hiểu thôi, sao ông chưa hiểu ra là ai làm chứ?"
Tiền Trung Bình bị câu này làm uất trào máu, có điều cần nhờ vả người ta, đành hạ mình xuống, làm vẻ mặt đáng thương:" Tôi cuống tới hồ đồ rồi, từ sáng tới giờ chạy mấy nhà không ra nguồn hàng, còn nghĩ gì được nữa, ông nói thẳng cho tôi đi, tôi trực tiếp đi tìm người ta."
"Ha ha, có thể mua được nhiều thế đâu có mấy nhà, trước kia có Tần Lão Hổ ở Tây Uyển đủ sức chơi, nếu nói tới tiền thì có nhiều người chơi được lắm, nhưng vì sao không ai chơi?" Ông chủ Tương lên mặt dạy dỗ, thấy Lão Tiền nghe tới ngu người thì rất có cảm giác thành tựu:" Đó là vì ông ta có Lão Khổng làm chăn nuôi, nếu không làm sao tích trữ được, đâu phải là thịt đông ném vào kho là được, phải không?"
"Rốt cuộc ông có ý gì?" Tiền Trung Bình đang nóng như lửa đốt, nghĩ cũng chẳng ra:
"Còn chưa hiểu à, ai có cả hai con thuyền chăn nuôi lẫn tiêu thụ?" Ông chủ Tương hỏi:
"Sử gia Thôn." Tiền Trung Bình buột miệng:
"À, đơn giản không, ông nói đấy nhé, không phải là tôi nói đâu đấy," Ông chủ Tương cười gian:
"Không thể nào, phải bao nhiêu tiền mới vét được hết sạch lừa trong tay hộ chăn nuôi chứ?" Tiền Trung Bình không tin, theo hiểu biết của ông ta về Sử Gia Thôn, trừ hàng năm bán lừa thì làm gì có thu nhập nào khác. Huống hồ năm nay xây xưởng gia công, xây thêm trại chăn nuôi, cái nào chẳng chi tiêu lớn, bỏ ra hai ba trăm vạn thì ông ta tin, nếu bỏ ra ba bốn nghìn vạn gom hàng thì nguy hiểm quá cao. Dù có khi phách cũng chẳng có đủ tiền.
"Tôi không biết, nhưng người ta trả bằng tiền mặt, tôi thích làm ăn với vị phỉ gia đó, tiền trao cháo múc, không nợ như các ông." Ông chủ Tương có cơ hội sao không mỉa mai cho đã mồm:
Chẳng qua chửi chưa được vài câu thì người ta đã chạy mất rồi, thể diện không quan trọng, nhà máy mới quan trọng, nếu do Sử Gia Thôn làm, Tiền Trung Bình biết chuyện này khó xử rồi.
Suốt dọc đường điện thoại không dứt, Tiền Trung Bình phóng như bay tới Sử Gia Thôn, con trai ông ta cũng tới đó. Liêm Tiệp tới nhà Đào Thành Chương không tìm được người, hỏi ra mới biết người ta bị kinh động từ trước, kết bạn với Tôn Tồn Trí và Phương Vạn Long tới Sử Gia Thôn rồi.
Tới đầu tiên là Tiền Mặc Hàm, tới nơi mới phát hiện, không chỉ một mình hắn tới mua lừa, mà rất nhiều nhà, nhà máy Tây Uyển, Đông Minh, rồi cửa hiệu Tây Quan Tịch, Kim Ti Lư Nhục, rồi hiệu lòng Trần gia, tổng cộng mười mấy xe. Khi Tiền Mặc Hàm tới nơi thì các nhà đang vác từng sọt thịt mới mổ lên xe, địa điểm là xưởng gia công thịt lừa, cách đường cấp hai chưa tới 4 km. Sử Gia Thôn nói ra là vùng ngoại ô hoang vu, nhưng giờ thành cái chợ nhỏ, còn náo nhiệt hơn nhà máy trong thành phố.
Nhìn ra rồi, con mẹ nó, lừa đều ở đây, từng xe từng xe lừa đang thả lừa xuống, sân sau là lò mổ, với trình độ người Sử Gia Thôn, ai cầm dao lên không giỏi hơn đám đồ tể thành phố. Cả đầu óc chậm chạp như Tiền Mặc Hàm cũng nhìn ra đây là cách hay, từ thịt, gân, da, lòng, có cái nào không phải tiền đâu?
"Ài, Lão Ngô, Lão Ngô, đợi đã." Tiền Mặc Hàm gặp người quen, Ngô Béo cháu ông chủ Kim Ti Lư Nhục, tên đó đen xì có hai hàng ria nhỏ, trông như là vỗ béo. Tiền Mặc Hàm vội chạy tới giúp bê thịt lên xe, mời thuốc là:
Ngô Béo vừa hút thuốc vừa hỏi:" Sao thế, nhà cậu tự có lò mổ mà, tới đây đặt hợp đồng làm gì?"
"Có lò mổ nhưng không có lừa."
"À, thế cũng phải, Sử Gia Thôn năm nay phát tài lớn rồi, riêng giết lừa có hơn ba mươi người, một con lừa từ giết tới xẻ thịt, họ làm chưa tới năm phút, chậc chậc tay nghề đúng là siêu thật. Còn có cả thùng dài lừa."
Tiền Mặc Hàm phát hiện không ổn, từ xa xôi tới đây mua thịt, còn là thịt sống, tựa hồ hơi giống cởi quần đánh rắm:" Lão Ngô, anh nói hợp đồng gì, mà đi xa như thế nhập hàng còn lãi được sao?"
"Lãi chứ, chú tôi đặt trong thôn cái gì nhỉ? À, hợp đồng đặt mua đảm bảo giá, chỉ cần đặt hàng trước là họ không thể tăng giá, lại còn phụ trách xử lý thịt sạch sẽ cho chúng tôi. Nhờ nơi này rộng, thoát nước thuận tiện, chúng tôi mang về chỉ việc bỏ vào nồi, tất nhiên là lãi, còn có thể mua cả thịt chín, lãi hơn nữa... Sao thế, các cậu không đặt hợp đồng với thôn à?" Ngô Béo không phải người có tâm cơ, có gì nói ra hết:
Tiền Mặc Hàm không đáp mà hỏi:" Đặt hợp đồng ra sao?"
"Xem cậu hỏi kìa, hợp đồng làm sao không biết à, ông Sử tới hiệu nhà chúng tôi đề nghị, ông ấy đồng ý cung cấp hàng như thế, chúng tôi lại chả vui quá. Còn may là đặt hợp đồng, chứ xem giờ giá tăng lên thế nào, tự mình mổ cũng không có lãi, chúng tôi không xử lý được gân với lòng." Ngô Béo thao thao bất tuyệt kể, có người trong thôn gọi lấy hàng, thế là hắn bỏ Mặc Mặc Béo chạy luôn:" Tới đây!"
Hợp đồng đảm bảo giá! Đảm bảo cái rắm, bọn chúng không vơ vét hàng thì giá lên cái rắm. Mẹ nó, đúng là sân sau làm đĩ, sân trước dựng bia trinh tiết, kiếm cả hai đầu. Tiền Mặc Hàm chửi, hắn biết ân oán đám cú bác nhà mình với Sử Gia Thôn, mỗi năm đợi đợt xuất chuồng lớn là họ thừa cơ ép giá, năm ngay tình thế đảo ngược.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài khả năng xử lý của hắn, phải đợi người lớn trong nhà tới.