Q2 - Chương 205 Suối nhỏ tụ thành dòng lớn. (2)
Lát sau Tiền Trung Bình tới, hai cha con thì thầm trao đổi tình hình, lát sau Đào Thành Chương, Tôn Tồn Trí, Phương Vạn Long cũng đến nơi, Liêm Tiệp tới sau cùng, cả tổ hợp tụ họp đầy đủ ở Sử Gia Thôn. Không giống các hộ khác tới bằng xe hàng, họ đi mấy chiếc Audi. Hơn nữa bọn họ nhìn từng thương hộ cười nói vui vẻ mà đi, tư vị trong lòng khó tả, mọi năm ai mua nhiều là đại gia, Lư Nhục Hương, Hâm Vinh, Thế Long liên hợp, đi tới đâu cũng là khách quý, hộ chăn nuôi hận không thể khấu đầu quỳ đón.
Hôm nay thì..
"Hôm nay không được tranh cãi, Lão Sử ương hơn lừa, trước kia mấy chục vạn tiền đặt cọc còn ném trả, đặc biệt là cháu đấy Tiểu Liêm." Đào Thành Chương căn dặn, sợ vị công tử này tự tôn cao không nhịn được xung đột với người ta:
Giờ Liêm Tiệp chỉ biết cúi đầu mà nghe chứ sao, nếu không thì vợ khéo chẳng gạo nấu sao được cơm.
Phương Vạn Long ít ra mặt nói:" Tôi và Lão Sử giao tình mấy chục năm, lạ gì nữa, dám làm thế này thì không phải tính ông ta, Sử Gia Thôn xuất hiện nhân tài rồi."
"Đây là hành vi lũng đoạn thị trường, thao túng trái phép, nhân tài gì chứ ạ." Liêm Tiệp khó chịu nói:
Đây là điều đám trưởng bối lo lắng chính là cái tính này đây, Phương Vạn Long ôn hòa khoác vai hắn:" Cháu không hiểu rồi, bọn họ ký hợp đồng đảm bảo giá với thương hộ, nói cách khác, không cần biết giá tăng bao nhiêu, bọn họ vẫn cung cấp hàng theo giá thỏa thuận thế thì lấy đâu ra thao túng."
Đám Phương Vạn Long thực ra chẳng lạ gì, chẳng những thịt kiếm được tiền, lòng kiếm được tiền, xương kiếm được tiền, da lông đều kiếm được tiền. Nhưng chỉ Sử Gia Thôn có điều kiện làm, vì họ có nhân thủ, có nguồn nước, có địa điểm rộng, nơi khác không làm được.
"Không chỉ thế đâu, ký hợp đồng đảm bảo, mỗi nhà phải đặt trước từ ba tới mười vạn tiền cọc. Điều này bằng với giúp họ giải quyết vấn đề thiếu tài chính khởi động, chỉ cần hàng bán đi một cái là cả quy trình vận hành, càng có tiền mua thêm lừa, lũng đoạn thị trường, đại thế năm nay đã định rồi." Đào Thành Chương tiếc nuối nói, chuyện này ông ta nghĩ ra được nhưng không làm được. Có điều Sử Gia Thông có thể làm được song không thể nghĩ ra, chuyện này liên quan tới phối hợp nhiều phương diện, chi tiết rắc rối không thể tưởng tượng.
Đây không phải lũng đoạn mà hơn cả lũng đoạn, giờ họ muốn cô lập ai là người đó chết, lão già đó tha hồ mà hét giá rồi, mà chắc chắn xẻo Lư Nhục Hương là cái chắc. Đoàn người đi vào, tiếp đãi là khuôn mặt lạ, hỏi đâu tới, vừa nói là Lư Nhục Hương, người ta tắt nụ cười luôn, nói thẳng: Không đặt hàng, không tiếp.
Toàn là người trải qua sóng gió rồi gặp chuyện này không ai để ý, có Liêm Tiệp là tức giận. Đào Thành Chương thì tươi cười, Tiền Trung Bình mời thuốc, hỏi ai là người chủ sự, người kia chỉ tầng hai, nơi thương hộ kết toán, đoàn người đi sang đó.
Nơi này còn náo nhiệt hơn bên ngoài, máy đếm tiền chạy xành xạch, khói thuốc mù mịt, có cả kế toán, rồi quỹ tiết kiệm xa, đoán chừng để tiện thu tiền tại chỗ. Hỏi ai quản lý ở đây, kế toán lại chỉ xuống dưới lầu, trong nhà xe.
Kế toán đang bận tới không kịp cả nhìn người hỏi là ai, đoán khách lại hậm hực đi xuống, tới nhà xe, Tiền Mặc Hàm hiểu chuyện nhanh chân chạy trước, hỏi đi hỏi lại mới tìm thấy Sử Bảo Anh đang cùng công nhân thử máy. Cô gái này cao hơn hắn cả cái đầu, khi đi ra Liêm Tiệp lần đầu gặp giật mình, xem ra không dễ ăn nói.
Đương nhiên không dễ, Sử Bảo Anh là người yêu ghét rõ ràng, cô chẳng có thiện cảm gì với đám người từng liên kết chèn ép nhà mình, chẳng chào hỏi gì. Đào Thành Chương tươi cười hỏi ông Sử, không ngờ Sử Bảo Anh chỉ đáp hai chữ:" Bệnh rồi."
"Bệnh sao?" Phương Vạn Long ngạc nhiên, đối đáp cũng nhanh:" Vậy chúng tôi phải vào thăm."
"Thăm không được, cha mẹ tôi lên Bắc Kinh chữa bệnh rồi." Giọng Sử Bảo Anh rất lạnh:
"Vậy nơi này không phải Bảo Anh cháu định đoạt à... Hai nhà chúng ta quan hệ bao năm, chúng tôi năm nay không giết mổ nữa, mua hàng trực tiếp từ Lư Viên nhé?" Đào Thành Chương gạt hết chi tiết khác, đi thẳng vào vấn đề, phong phạm nho thương thể hiện toàn bộ:
"Tôi không quyết được." Sử Bảo Anh đáp:
"Vậy ai quyết?" Tiền Trung Bình đau dạ dày, con lừa già kia trốn rồi, bỏ lại con gái không thể quyết việc gì thì phiền lắm:
"Cổng có biển đấy, không nhìn à? Hiện đây là công ty kinh doanh thịt lừa Hưởng Mã Trại, các ông đều quen biết đại biểu pháp nhân mà. Các ông tranh cướp cái thương hiệu bao lâu rồi, đừng nói không biết ai lập lên thương hiệu Hưởng Mã Trại nhé." Sử Bảo Anh cười nhạo, Đơn Dũng nói với cô đám người này sắp tới, bọn họ còn tới nhanh hơn dự liệu:
"Đơn Dũng!" Đào Thành Chương giọng hơi run, ông ta biết mình lại rơi vào cùng một cái bẫy:
Sử Bảo Anh chẳng đáp, nhìn đám người như mất cha mất mẹ, lòng thoải mái vô cùng, năm nào nhà cô chẳng bị đám đại hộ này tới chèn ép, lần này hả hê rồi.
"Vậy Đơn Dũng đâu, cho chúng tôi gặp, cùng ngồi xuống bàn bạc, giá cả dễ thương lượng." Tiền Trung Bình nói câu này sắc mặt khó coi đừng hỏi, ai cũng biết chuyện đàm phán này không dễ, sắc mặt Liêm Tiệp càng khó coi hơn:
"Cậu ta đi tìm các công bàn bạc rồi mà." Sử Bảo Anh chợt nói:
"Làm gì có?" Tiền Trung Bình quay đầu hỏi những người khác, ai cũng lắc đầu, ý bảo không gặp:
Liêm Tiệp thì đắng nghét mồm, không biết nói thế nào cho phải.
"Sáng nay cậu ấy tới Lư Nhục Hương, mang theo dấm giám đốc Liêm đặt để bàn chuyện cung cấp hàng, kết quả bị giám đốc Liêm gọi cảnh sát tới bắt đi rồi... Các ông xem mà làm, không có hợp đồng, không có cậu ta ký, không cung cấp hàng, đây toàn hàng có người đặt." Sử Bảo Anh gọi tên trọc trông cửa tới mắng:" Ai đặt hàng thì tiếp, không có đuổi về, đang bao việc."
Nói xong đi thẳng, tên trọc tới xua đuổi đoàn người Đào Thành Chương đang sững sờ đi.
Vừa ra ngoài, Tiền Trung Bình sẵn cơn nóng, mắng:" Tiểu Liêm, thế là sao, biết thằng đó khó dây rồi, còn chọc vào y làm gì hả?"
Liêm Tiệp nói thật nhanh chuyện xảy ra sáng nay:"... Giờ cả đoạn đường đầy mùi dấm, không biết đã rửa sạch chưa, thằng đó đâu phải tới thương lượng cung ứng hàng, mà là gây sự."
Biết người ta tới gây sự còn cho người ta cơ hội, ngu không tả, chẳng qua nể mặt Lão Liêm, không Tiền Trung Bình cho hai cái tát. Phương Vạn Long vô kế khả thi, Đào Thành Chương đau khổ khép mắt:" Thế của y đã thành, chúng ta không ngăn nổi, đừng trách Tiểu Liêm."
"Chú Đào, gì tới mức, không có nhà này thì mua nhà khác, cùng lắm cháu điều hàng ở bên ngoài tới, cho y ôm hàng chết luôn." Liêm Tiệp không coi ra gì:
"Cháu thử xem, Lộ Châu không phải nơi tranh hàng dữ nhất trước Lễ Tết, nơi khác càng thiếu, gần nhất là Sơn Đông phải mất 5 ngày, mà chưa chắc đã có hàng. Phải rồi, chú nhắc cháu lần nữa, đây là một cái nhà tù, rất có khả năng có kẻ đã giở trò với bên vận chuyển, mục đích là vây chết chúng ta. Kinh doanh nhà hàng là phải có tính liên tục, vây cháu mười ngày cháu lỗ nửa năm, vây cháu một hai tháng, cháu chỉ có cách đóng cửa ngừng kinh doanh thôi." Đào Thành Chương vừa nói vừa vào trong xe:
Liêm Tiệp không dám cãi, nhưng vẫn không phục, đợi xe kia đi trước, chỉ còn cha con Tiền gia mới hậm hực nói:" Chú Tiền, liệu có nghiêm trọng như vậy không?"
"Có!" Tiền Trung Bình nghiêm mặt nói, như nhớ tới điều gì, chuẩn bị vào xe còn bổ xung:" Chính bọn ta đã làm thế."
Liêm Tiệp ngây ra tại chỗ, khi xe cha con Tiền gia đi rồi mới sực tỉnh đuổi theo hai xe đi trước. Giờ này quan trọng nhất là tìm cách giải quyết nguồn hàng, đột phá phong tỏa, Liêm Tiệp vẫn nghĩ Lộ Châu to như thế, làm sao mà phong tỏa nổi, cùng lắm thì lỗ một hai tháng, làm như không chịu nổi vậy.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, hắn cũng hiểu, nếu mà lỗ thật, hắn chịu được chứ cổ đông không chịu, một tháng thôi là họ rút vốn đầu tư, giải tán.
Suy nghĩ suốt chặng đường về mà chẳng nghĩ ra cách nào, xe đỗ ở bên nhà hàng lẩu Lư Nhục Hương, cái mùi dẫm gắt mũi. Tiền Trung Bình mũi thính, ngửi một cái là biết ngay dấm ngon rồi, càng bực Liêm Tiệp làm sinh chuyện rườm rà. Khi mọi người ngồi xuống thương lượng cũng nghĩ ra đủ cách giải quyết, như dùng thịt đông lạnh, hay mua lại từ nhà khác, thậm chí nghĩ cách lý gián Sử Gia Thôn và trại chăn nuôi Đông Minh, Đông Minh còn chút hàng tồn. Rất nhiều cách, nhưng không ai nói đi tìm Đơn Dũng thương lượng, e ai cũng hiểu, thù mới nợ cũ, không còn đường thương lượng nữa.
Nói cách khác, chàng trai bán thịt khắp đường phố kia vây cánh đã thành, trừ đấu nhau tới sống chết ra thì không còn cách nào khác.