Q2 - Chương 206 Xưa nay không chơi theo quy củ. (1)
Hiền đệ, nhớ cậu chết mất, nhớ anh không?"
Một tiếng rống lớn, Lôi Đại Bằng từ rất xa đã giang rộng hai tay chạy tới ôm lấy, Tư Mộ Hiền vừa mới từ nhà văn hóa đi ra giật bắn mình, song Hiền đệ rất có kinh nghiệm với trò này của Lôi Đại Bằng, vội lùi ra sau, cúi người. Lôi Đại Bằng ôm hụt, chớp mắt Hiền đệ đã chạy ra sau lưng hắn, khi hắn xoay người muốn ôm thì Tư Mộ Hiền đẩy hắn ra giữ khoảng các an toàn, khẩn trương nói:" Nhị ca, có gì nói nấy, đừng giả vờ chúng ta có thâm tình như vậy."
"Ha ha ha, chuyện thì có, tình cảm càng có, mai theo tôi cùng đi thi nhé?" Lôi Đại Bằng quả nhiên là có chuyện:
"Giống như lần trước cậu nói, cục thống kê tuyển sinh ấy à?" Tư Mộ Hiền lần trước đã từ chối rồi, từ chối rất rõ ràng và dứt khoát, vậy mà Lôi Đại Bằng vẫn bám lấy, lần này vẫn từ chối:" Không kịp nữa rồi, đến cả bảo danh còn không nổi."
"Ha ha, tôi báo danh thay cậu rồi." Lôi Đại Bằng đắc ý nói:
Tư Mộ Hiền kinh ngạc, Lôi Đại Bằng tiết lộ, cha tôi có quan hệ, tôi biết số CMT của cậu liền báo lên, còn giữ ảnh của cậu, làm hết giấy tờ cho cậu rồi đấy, đi hay không thì cậu xem mà làm.
Nói rồi đưa giấy dự thi ra, Tư Mộ Hiền xem mà thấy bụng đầy chướng khí, không phải là giúp hắn đưa hắn đi thi công vụ viên, mà là để hắn tới trường thi giúp đỡ. Giống như thời đại học, ra hiệu một cái là Lôi ca biết ngay đáp án là A hay B. Nhưng tâm thái khi đó và tâm thái bây giờ khác hẳn nhau rồi, Tư Mộ Hiền nhìn giấy dự thi mà nổi lên sự căm ghét. Có lẽ không phải ghét bản thân Lôi ca, mà ghét bản thân cuộc thi vô nghĩa này, nói không chừng hạn ngạch được quyết định nội bộ rồi, hắn ghét những trò giả dối như thế.
Lôi Đại Bằng giơ giấy dự thi, nhìn ra sắc mặt Tư Mộ Hiền thay đổi, nhưng hắn không nhìn ra sự khác biệt của Hiền đệ bây giờ so với trước kia, vẫn nghiêm mặt ép tới:" Một câu thôi, cậu có giúp không? Không giúp tôi đi ngay, không nhiều lời."
"Không giúp, cậu đi đi." Tư Mộ Hiền trả lời rất dứt khoát, quay đầu đi luôn:
Lôi ca không ngờ tự đẩy bản thân vào thế khó, cuống cả lên đuổi theo ngăn cản, coi những lời trước đó của mình đều như đánh rắm, hì hì cười nịnh:" Này này này, Hiền đệ ơi, không phải giúp miễn phí, có trả tiền đấy, cậu muốn bao nhiêu cứ nói, cậu biết trình độ của anh, không ai giúp thế nào cũng ôm trứng ngỗng về. Dù gì tôi là con phó cục trưởng, dù có quan hệ cũng không thể thi quá tệ được, nếu không người ta có muốn giúp cũng không nổi, lại chẳng phải mình tôi thi, cạnh tranh gay gắt lắm."
"Nhị ca, chuyên ngành không đúng, chúng ta học Trung Văn, liên quan gì tới thống kê, cậu bảo tôi thi ra sao?" Tư Mộ Hiền bị chắn đường, khuyên can:
"Cái gì mà không đúng, Trung Văn và thống kê đều bốc phét mà thôi, khác gì nhau đâu." Lôi Đại Bằng có quan tâm gì tới chuyên ngành nào, giống nhau thôi mà, cái nào thì hắn cũng có hiểu quái đâu:
"Nhị ca!" Tư Mộ Hiền biết có lý nói không nổi, nhấn mạnh hơn:" Cậu không thấy cách này rất vô sỉ à, đều là người mười năm đèn sách đi thi, nếu đã ngầm thao tác rồi, cần gì bày ra kỳ thi hình thức này để lừa mọi người, chỉ là hình thức thôi, cần gian lận sao?"
"Cậu tưởng tôi không muốn tự đi thi à?" Lôi Đại Bằng vậy mà còn trừng mắt với người ta:" Tôi không thi được thôi, nếu thi được thì tôi đi thi thay cậu rồi, cần đếch gì cậu."
"Cậu..." Tư Mộ Hiền tức tới không phản ứng kịp, tư duy hai người lệch pha nghiêm trọng, phàm là có tranh luận, hắn luôn ở thế yếu, có điều lần này quyết tâm rồi:" Không được, lần này cậu có nói gì chăng nữa tôi cũng không đồng ý, cậu đi làm lão đại đi. Sau này phàm là chuyện xấu gian lận, đừng có tìm tôi.
Nói rồi phất tay bỏ đi, rất có khí cốt của thư sinh cổ.
Đi được vài bước không thấy có phản ứng gì, Tư Mộ Hiền quay đầu thấy Lôi Đại Bằng cầm giấy dự thi đứng chết lặng ở đó, tựa hồ không tin Tư Mộ Hiền lại từ chối mình. Bộ dạng ngu ngốc đó... So với ở trường học còn ngu hơn, ngu tới mức làm người ta không đành lòng đả kích.
Nhưng có lần này thì sẽ có lần sau, Tư Mộ Hiền cắn răng đi tiếp, chuẩn bị nhịn đau từ chối một lần. Lại đi vài bước, lại dừng một cách thiếu tự nhiên, rất nhiều năm trước, lần đầu tiên Hiền đệ gặp Lôi ca, hắn cũng ngu như thế, ngày đầu báo danh đã đứng trước cổng KTX nữ, cắn ngón tay, chảy nước dãi, mắt đờ dẫn nhìn cả ngày. Khi đó Hiền đệ đi học rất cô độc, rất hướng nội, ít tiếp xúc với người khác, nhưng chống không nổi Lôi ca không biết để ý tới cảm xúc của người khác, mở mồm là gây sốc liên hồi kỳ trận. Cứ thấy hắn là buồn cười, cười hắn, hắn cười lại, lần đầu tiên phát hiện mình trốn trong góc ăn bánh bao không nhân là hắn, cũng chính hắn là người đầu tiên cho mình nửa con gà quay. Là hắn phát hiện mình vì tiền học và tiền ăn mà trằn trọc không ngủ nổi, sau đó mắng mình nghèo mạt rệp ép phải nhận tiền...
Tư Mộ Hiền bỗng dưng cảm thấy sống mũi cay cay, mình bỏ lại Lội Đại Bằng, bước chân về phía cao thượng thanh bạch, tựa hồ cũng có thành phần vô sỉ khốn nạn.
Lại quay đầu, nhìn thấy Lôi Đại Bằng ủ rũ ngồi xuống, ngốc nghếch dựng vào tường, tựa hi vọng tan vỡ, không chịu nổi đả kích vậy. Thế là chớp mắt đập tan sự kiên trì của Tư Mộ Hiền, hắn quay lại kéo Lôi Đại Bằng, Lôi ca béo quá, kéo không nổi, khuyên:" Cậu đứng lên đi, ngồi đó làm gì, tôi không đồng ý với cậu không phải là không muốn giúp cậu, mà là không muốn giúp cậu theo cách này."
"Không thích đi thì thôi, ai thèm." Lôi Đại Bằng bực mình giật tay lại, rồi ìu xìu nói:" Chẳng qua tôi nhớ tới lão đại thôi, chẳng liên quan gì tới cậu hết."
"Anh ấy làm sao? Tư Mộ Hiền nhìn bộ dạng Lôi ca là biết không có chuyện gì hay ho:
"Lại bị cảnh sát bắt đi rồi."
"Khi nào?"
"Hôm nay, tôi vừa đi thăm anh ấy về... Lần này nghiêm trọng lắm, anh ấy dẫn người đi chặn cửa Lư Nhục Hương, bị 110 bắt đi. Ép mua ép bán, nhiễu loạn trật tự, còn gì nữa ấy, dù sao nghiêm trọng lắm, không biết có ra được không?"
Tư Mộ Hiền thở dài, vị lão đại cá tính này e là khó thay đổi được, đang không biết an ủi ra sao thì Lội Đại Bằng đứng dậy, phủi mông giận dỗi nói:" Lão đại vào rồi, anh ấy nói, có chuyện gì đi tìm cậu, cậu nhất định sẽ giúp tôi... Bỏ đi, anh em cái gì chứ, toàn là rắm chó hết, sau này tôi không tin nữa."
Lần này Lôi ca bước đi rất dứt khoát, không ngờ bị Tư Mộ Hiền giữ lại, lấy giấy dự thi trong tay hắn, cẩn thận gấp lại bỏ vào túi, bất lực nói:" Lần cuối cùng đấy, bất kể là cậu hay lão đại, đây là lần cuối cùng, tôi không mong đợi có báo đáp gì, chỉ hi vọng hai người để tôi giữ chút nguyên tắc làm người."
Lôi Đại Bằng nhìn Tư Mộ Hiền nghiêm túc trịnh trọng thu giấy dự thi, sau đó một mình bỏ đi, khi người biến mất rồi, hắn phì cười, chẳng hiểu Hiền đệ vừa nói gì, nhưng hắn biết chiêu khổ nhục kế mà lão đại chỉ cho mình thành công rồi. Thế là tên này tí ta ti tởn đắc ý ra đường, mở cửa xe ngồi vào ghế lại, phía sau có cái đầu gầy gò nhô lên hỏi:" Sao rồi Lôi ca?"
Là Trương Vệ Hoa, Lôi Đại Bằng lúc này làm gì có tí xíu buồn bã nào, vênh váo nói:" Nói thừa, biết thế nào là anh em không? Đừng nói thi hộ, dù chết hộ cũng đồng ý."
Hai người bọn họ lái xe của Cái Đình Giáp, Lôi Đại Bằng lo cho Đản ca, hỏi Trương Vệ Hoa tình hình thế nào, Trương Vệ Hoa cho rằng Lôi ca lo Đơn Dũng bị thua thiệt, nhỏ giọng nói, trung tâm chỉ huy 110 chuyển giao cho đồn công an đường Anh Hùng rồi, cùng lắm là giáo dục miệng vài câu rồi ra. Dù có đổ ít dấm cũng không tới mức bị tạm giữ. Có điều Trương Vệ Hoa thắc mắc là Đơn Dũng và em gái miệng rộng của Đào gia quan hệ không tệ, người quen mà còn bẫy nhau.
Lôi Đại Bằng nghe vậy tỏ vẻ hiểu biết:" Có gì khó hiểu đâu, các cậu làm cảnh sát cũng vậy mà."
"Liên quan gì tới cảnh sát."
"Ăn của người ta rồi khi cần xử lý vẫn xử lý đấy thôi." Đối với chuyện vì sao Đơn Dũng lại làm như thế, không ai hiểu hơn Lôi Đại Bằng, người y nhắm vào không phải là Đào Thiên Hạc:
Trương Vệ Hoa hậm hực:" Còn chưa thi được công vụ viên đã lên mặt lãnh đạo cái rắm gì chứ?"
Thế là hai người cười ha hả, lái xe tới thẳng đồn công an đường Anh Hùng.