Q2 - Chương 207 Xưa nay không chơi theo quy củ. (2)
Giá thịt tươi bán ở chọ nông sản đường Tây Uyển là 35 đồng."
" Chợ Tử Kim Gia Mậu cũng có, già bán lẻ 37 đồng."
" Chợ Tái Đạt nhập trực tiếp thịt tươi từ Lư Viên đấy, giá bản lẻ cũng là 37 đồng."
" Giá ở chọ đường Hoa Phong là 37 đồng, lấy hàng từ lò mổ Lộ Bắc, bọn họ là thông gia với lò mổ .."
Mười mấy người của nhà máy thịt cho Tiền Trung Bình rải ra sau một tiếng thăm dò thị trường đang liên tục báo tin về, mỗi khi có thêm một thông tin như thế, sắc mặt Đào Thành Chương lại tốt thêm một phần. Mọi người ngồi đây cũng dần hiểu ra, Đào Thành Chương đang tìm khe hở của đối thủ, thị trường lớn thế này, muốn phong tỏa nào có dễ, chỉ cần chống cự được tám mười ngày, qua kỳ nghỉ lễ, tiêu thụ giảm xuống, nguồn hàng sung túc là giá sẽ giảm. Hoặc là tổ chức vận chuyển từ bên ngoài, khi đó phong tỏa liền thành trò cười. Cùng lắm là Lư Nhục Hương chịu chi phí kinh doanh đắt hơn mà thôi.
Như thế không làm tổn thương tới gốc rễ được.
Càng xem Liêm Tiệp càng phục tới không thể phục hơn, cái gì mà sách lược kinh doanh, cái gì mà kế hoạch tiếp thị, hắn cảm thấy ở trước mặt các vị tiền bối đều là trò trẻ con mà thôi. Không khí căng thẳng do đứt nguồn cung hàng chỉ vài tiếng, bị chú Đào tìm ra hết lỗ hổng này tới lỗ hổng khác tiêu trừ.
Lúc này thị trường bán lẻ được cung cấp nguồn hàng sung túc, có thể nghĩ ra, kẻ thao túng không dám đụng vào thị trường đầu cuối, một khi giỏ rau của người dân bị đụng vào là tiếng oán thán dậy đất ngay. Nói không chừng khi đó cơ quan hữu quan phải nhảy vào, người bị hại chưa biết là ai đâu. Mà không dám đụng vào thì lại thừa khe hở cho Lư Nhục Hương lợi dụng. Trại chăn nuôi Đông Minh còn có hàng, chỉ là giá xuất chuồng khá cao, có lẽ tạm thời Sử Gia Thông chưa đàm phán được với họ, nếu mà tranh thủ hợp tác với một trại chăn nuôi thì hoàn toàn không có cái gọi là nguy cơ nữa rồi.
Đương nhiên vì an toàn, Đào Thành Chương vẫn an bài Tiền Trung Bình liên hệ với nhà cung ứng bên ngoài, chuẩn bị thêm một đường khác, phòng khi nguy cấp.
Bọn họ ngồi nhìn chằm chằm bản đồ thành phố, trên đó đánh dấu rõ ràng mỗi một cái chợ, một lò mổ, một nhà máy thịt. Liêm Tiệp trước kia xem không hiểu cái bản đồ này, giờ hiểu rồi, Lư Nhục Hương luôn luôn hưng thịnh không phải nhờ sản nghiệp lớn làm ăn lớn, mà là đám chú bác đã bỏ không ít công sức, không có thành công nào có được mà không có lý do.
"Đại khái là thế, Trung Bình, anh gọi người mua sắm của hai cửa hiệu và nhà máy tới chưa?" Đào Thành Chương xem đồng hồ thấy đã hơn 4 giờ chiều, hỏi:
" Tới rồi, đang đợi dưới lầu." Tiền Trung Bình nói:
"Được, để tôi dặn họ vài việc cần chú ý, chúng ta cùng xuống thôi." Đào Thành Chương đứng dậy:
Liêm Tiệp phát hiện ra rồi, mỗi một câu khách khí của chú Đào đều giống như mệnh lệnh, những người khác nghe ông chỉ đâu đánh đó mà không thấy bị ép buộc. Ngược lại mình do quá nóng vội khống chế Lư Nhục Hương nên không để ý cảm thụ của người khác, xem ra thứ cần phải học còn rất nhiều.
Đào Thành Chương tựa hồ đọc được suy nghĩ của Liêm Tiệp, đi sóng vai hắn, vừa đi vừa nói:" Đừng nhụt chí người trẻ tuổi, chuyện này đã vượt ngoài phạm trù kinh doanh rồi, cho nên cháu mới bị bó chân bó tay, nếu nói tới kinh doanh, đám lão già bọn chú phải học tập cháu."
"Chú Đào, chú đừng dát vàng lên mặt cháu nữa, chuyện này làm cháu cuống lên rồi." Liêm Tiệp được an ủi phần nào:
"Người nhìn đại cục thì thiếu để ý dưới chân, người để ý tới dưới chân khó nhìn đại cục, vĩ mô và chi tiết, làm sao có thể vẹn toàn. Cháu làm chi tiết rất tốt, hơn hai tháng qua mọi người đều thấy." Đào Thành Chương quay sang đối thủ:" Đối thủ của chúng ta khống chế đại cục rất tốt, đây là mục tiêu mà thực ra chú rất khao khát mà không thực hiện được, dù sao đây là chuyện liên quan tới rất nhiều phương diện phức tạp, nguy hiểm cao. Mấy phe hợp tác mà không có lòng tin tuyệt đối thì e khó mà thành công. Giờ thế của y đã thành, cho dù một lần không thể phong tỏa chúng ta cũng sẽ có lần hai lần ba.... Cho dù không nhắm vào chúng ta đi chăng nữa, thao tác này cũng có lợi nhuận khả quan, không bao lâu thực lực của y tăng vọt."
Ngữ khí không khỏi lo lắng, Phương Vạn Long khi vào thang máy nói thêm:" Lão Đào, sao thằng nhãi đó lại cùng đám thổ phỉ thân thiết thế, đám người đó xưa nay trừ người trong thôn chỉ nhận tiền mặt."
"Y liên tục chạy tới Lư Viên 5 năm, làm bán lẻ thịt lừa bốn năm, chắc là bỏ công không ít, các công chưa nhìn ra à, dã tâm của y rất lớn, có lẽ không chỉ vẻn vẹn có Lư Nhục Hương thôi đâu." Đào Thành Chương thở dài:
"Đúng không thế ạ?" Tôn Tồn Trí không tin, một thằng nhà quê mà tham vọng thế sao, như hắn, mong muốn chỉ là nắm Lư Nhục Hương trong tay:
" Thương hiệu thịt lừa Hưởng Mã Trại đã nổi tiếng rồi, tiếp đó là gia vị Hưởng Mã Trị, dấm thơm Hưởng Mã Trại, nước tinh khiết cũng đã xuất hiện. Tiền vốn tích góp tới một mức độ nhất định sẽ bộc phát, vương bài trong tay y sẽ càng lúc càng nhiều, chẳng lẽ y sẽ thỏa mãn với việc kinh doanh một nhà hàng?" Đối với người trẻ tuổi đó, Đào Thành Chương có vài phần tán thưởng, dù đối đầu với ông ta mà vẫn khiến ông ta rơi xuống thế yếu:
"Vậy nên thử xem giữa chúng ta và y có khả năng hòa hoãn không, chúng ta già rồi, chịu không nổi dày vò nữa." Phương Vạn Long kiến nghị:
Câu này khiến mọi người trầm mặc, mấy đôi mắt đều nhìn Liêm Tiệp, trong lòng họ cũng có tâm tư này, nhưng cũng có cố kỵ. Liêm Tiệp không đáp, hắn cố kỵ sâu hơn bất kỳ ai khác.
Tuy nói mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa phải là muộn, nhưng chuyện kinh doanh hôm nay không kịp rồi, mỗi ngày đến trưa Hâm Vinh cung cấp thịt tươi cho nhà hàng, hôm nay không có, gặp đúng lúc bận rửa dấm, lễ mất buổi trưa. Chiều dùng hơn hai tiếng lấy giá cao mua được hơn 600 cân thịt tươi, không kịp chuẩn bị cho kinh doanh buổi tối nữa.
Trừ Phương Vạn Long sức khỏe không tốt cáo từ sớm, người còn lại đều đi kiểm tra kỹ số thịt được mua về, hơn nữa còn dặn đi dặn lại, không thể để cho người bán thịt biết là nhà nào mua, đề phòng có kẻ giở trò. Ngoài ra phải nghĩ cách tìm kiếm thêm nhiều hộ gia đình giết mộ tự phát ở Lộ Châu, mấy tiểu hộ làm chui cũng có không ít hàng, bọn họ trốn thuế chỉ cung ứng cho các quán ăn nhỏ. Ở phương diện này Tiền Mặc Hàm có quan hệ, nên tự nhận lấy.
Đang thương lượng thì cô giám đốc đại sảnh vội vã chạy vào báo:" Giám đốc Đào, giám đốc Liêm, người ta lại tới rồi."
"Ai tới mà cô phải cuống lên như thế? Thành quản à?" Liêm Tiệp mắng:
"Không ạ, là người hồi sáng, người bán dấm ấy."
Đơn Dũng tới rồi à? Vừa nghe thế mấy người kia không khác gì bị điện giật, Đào Thành Chương dẫn đầu, vội vàng đi ra. Vừa tới đại sảnh một cái là bọn họ yên tâm, Đơn Dũng tới cùng với cảnh sát, Liêm Tiệp vì chuyện này mà đánh tiếng không ít với phía cảnh sát, có điều chuyện vụn vặt này xử lý ra sao là ở người ta, Liêm Tiệp không muốn ép quá mức. Thế là hai bên làm một hiệp nghị, thông qua đồn công an thực ti, đầu tiên là viết kiểm điểm sau đó nộp đảm bảo, hơn nữa còn phải xin lỗi trước mặt.
Thế là đồn công an quan xử lý êm mọi chuyện không gây rắc rối, đồn trưởng Cao đích thân giáo dục Đơn Dũng xong dẫn y tới, bắt tay với mọi người, quay đầu gọi Đơn Dũng:" Lại đây."
Đơn Dũng cúi gằm mặt, nhích từng bước chân, rụt rè tới trước mặt đồn trưởng Cao.