Q2 - Chương 208 Xưa nay không chơi theo quy củ. (3)
Đồn trưởng Cao cũng chính là người xử lý sự kiện chém người bị thương ở quảng trường Bát Nhất, là người quen cũ của Đơn Dũng rồi, rất thích nói đạo lý:" Chuyện hôm nay đã điều tra rõ ràng, hai bên đều đồng ý thì tốt, làm người không thể như thế, Đơn Dũng, làm ăn càng không thể như thế. May mà hôm nay không gây hậu quả nghiêm trọng hơn, còn phát triển như thế nữa sẽ rất nguy hiểm. Đơn Dũng, cậu không thể dựa vào đông người ép người ta mua hàng của mình, đó là chuyện phạm pháp... Lại đây, xin lỗi người ta đi."
"Vâng, xin lỗi." Đơn Dũng rất ngoan ngoãn, hướng về phía Đào Thành Chương khom người:" Xin lỗi ông chủ Đào, được chú cảnh sát giáo dục, tôi cuối cùng đã nhận thức được sự vô sỉ của mình, ông nói tôi có phải vô sỉ lắm không ông chủ Đào? Làm người thì không nên nhắm vào tiền không phải của mình."
Đào Thành Chương nghe mà dạ dày muốn ợ chua, không đáp lời y.
Đơn Dũng lại xoay sang Tiền Trung Bình, Tôn Tồn Trí xin lỗi:" Xin lỗi, ông chủ Tôn, ông chủ Tiền, tôi là kẻ vô sỉ, không biết xấu hổ, không nên dùng thủ đoạn phi pháp bức bách thương nhân chính đáng. Xin hai vị tha thứ."
Hai vị này cũng nghe ra ẩn ý trong câu nói của Đơn Dũng, nào phải xin lỗi, đây là mỉa mai hay uy hiếp, cũng không nói gì.
Đơn Dũng vẫn hết sức ngoan ngoãn quay sang Liêm Tiệp, thành khẩn:" Xin lỗi giám đốc Liêm, tôi vô liêm sỉ quá, chỉ muốn không làm mà vẫn có ăn, xin anh tha thứ, sau này tôi sẽ sửa đổi."
Liêm Tiệp cũng cảm thấy đang chửi nhà hắn cướp chuyện kinh doanh của Đơn gia, không làm mà muốn có ăn, nói gì được đây.
Đơn Dũng xin lỗi hết một lượt quay sang đồn trưởng Cao:" Đồn trưởng Cao, cháu xin lỗi thế đã được chưa?"
"Ừ, được rồi. Tốt, cứ vậy đi, sau này tôi còn phát hiện ra cậu làm loạn ở khu của tôi thì không phải chỉ giáo dục miệng thôi đâu, sẽ giam giữ phạt tiền, nặng hơn nữa thì truy cứu trách nhiệm hình sự." Đồn trưởng Cao nào phát hiện chuyện khác thường từ mấy người kia, cảm giác mình giáo dục rất thành công, thằng bé này xốc nổi chút, thực ra vẫn thành thực lắm, toàn do đám người ỷ giàu không biết ứng xử, nói vài câu tiếng người thì chết à:
Mấy vị kia chẳng buồn để ý tới Đơn Dũng, đối diện với y vừa thiếu tự nhiên vừa khó chịu, thế là xúm quanh đồn trưởng Cao tiễn chân. Không ngờ chưa ra tới cửa, Đơn Dũng đã chửi mắng nhân viên vây quanh:" Nhìn cái mẹ gì mà nhìn, bố mày xin lỗi thì có gì mà nhìn... Mẹ chúng mày, dấm của bố đâu, đứa nào giấu dấm của bố, cẩn thận bố mày không tha cho đâu."
Đồn trưởng Cao trượt chân, tức giận trừng mắt với Đơn Dũng, Đơn Dũng làm bộ mặt đau thương:" Chú cảnh sát, cháu phải mang dấm về chứ, cháu không bán nữa không được à?"
"Mang cái gì mà mang, bị xe xô phải đổ hết ra đường rồi, cậu không ngửi thấy à?"
"Ai xô, hắn phải bồi thường!"
"Đáng đời, bồi thường cái gì... Không bắt cậu bồi thường tổn thất tài sản công cộng là may rồi. Nghe kỹ đây, chuyện này tới đây thôi, còn tranh chấp thì tới đồn giải quyết." Đồn trưởng Cao lấy ra khí thế chỉ mặt Đơn Dũng uy hiếp:
Đơn Dũng quả nhiên xìu xuống, lí nhí đáng thương:" Vâng, vâng, cháu nghe chú cảnh sát... Thế thì cũng phải trả cháu thùng dấm chứ."
Đồn trưởng Cao nhìn mấy vị kia, yêu cầu này cũng hợp lý, Mặc Mặc béo bảo ở sân sau, ông ta dặn dò vài câu lại mắng mỏ một phen làm Đơn Dũng không dám đánh một phát rắm nào mới lên xe cảnh sát mà đi.
Đợi mấy vị kia đi tiễn đồn trưởng Cao về liền thấy Đơn Dũng đứng tựa vào quầy trêu ghẹo phục vụ viên, cảnh tượng đó làm người ta khó diễn tả, họ cũng biết không hi vọng gì Đơn Dũng thành thật. Vẫn là Đào Thành Chương lão luyện nhất, mỉm cười bảo người khác tránh đi, tới quầy nói với Đơn Dũng:" Người trẻ tuổi chưa trải sự đời, cậu đừng để bụng."
"Nói tôi đấy à?" Đơn Dũng cố ý hỏi:
"Không không, tôi nói Tiểu Liêm, cậu ta nóng tính quá, thực ra không cần như thế, chúng tôi đặt của cậu ít dấm, thế nào?" Đào Thành Chương lấy lòng:
"Được, muốn tôi chở tới mấy xe?" Đơn Dũng mắt sáng lên:
Đào Thành Chương không dám tiếp tục chủ đề này nữa, sợ y chở dấm tới chất đầy Lư Nhục Hương luôn, lảng đi:" Nước nhỏ chảy lâu, cứ thong thả, không vội, hay là đổi thành thịt lừa? Thế nào?"
"Hiện giờ giá cao như thế, tôi mang tới thì ông lại bảo tôi xẻo ông. Thôi, mỗi lần vấp ngã là một lần khôn, đừng để giống Tiểu Liêm, đã hứa rồi còn nuốt lời, tôi mang dấm tới lại nói không cần, ỷ thế gọi cảnh sát tới ức hiếp tôi." Đơn Dũng chẳng có tí phiền muộn nào của người bị bắt nạt, chỉ thấy cảnh tượng vắng vẻ này làm sao vừa mắt thế, à phải, vì anh đây thích yên tĩnh mà:
"Xem ra thành kiến của chúng ta đã rất sâu rồi. Có điều Lư Nhục Hương lớn gấp mười Lư Uyển trước kia, đâu dễ bị đổ như thế, nếu cậu có ý hợp tác, chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc, đâu cần đối địch thế này." Đào Thành Chương xuống nước, đối phương khó chơi vượt ngoài tưởng tượng của ông ta, thậm chí ông ta đã có ý rút lui, đặt mình ngoài cuộc:
Ngoài kia xe đã tới, người của Đơn Dũng đã tới, là xe hàng đưa dấm, Đơn Dũng đứng dậy:" Ông nhất định không muốn bàn với tôi, nếu muốn bàn, ông muốn bàn từ thương hiệu hay bàn từ Lư Uyển đây? Tôi mong cùng các ông giải quyết sòng phẳng, không ai nợ ai quá ấy chứ. Chỉ sợ các ông không chịu."
Đào Thành Chương không đáp được, bất kể là bắt đầu từ điểm nào, đều không có gì để bàn hết, khi ông ta đang ngây ra thì đám công nhân mặc áo Hưởng Mã Trại đã vui vẻ đi vào nhà hàng, xúm quanh Đơn Dũng như đón anh hùng khải hoàn. Vị anh hùng đó phất tay, tất cả chạy ra sân sau vác thùng dấm, đổ mất hơn một nửa, nếu ở trong mắt nhà hàng, Đơn Dũng lỗ lớn, chẳng được một xu nào còn bị đồn công an giáo dục. Nhưng miệng Liêm Tiệp đắng nghét, cứ thế ngừng kinh doanh một ngày, chẳng kiếm được đồng nào, ai lỗ thì hắn rõ nhất, nếu không có cảnh sát quản, ngày ngày y mang dấm tới đổ thì khỏi phải kinh doanh, đóng cửa luôn cho rồi.
Mà đám người tác vác thùng dấm kia cũng khác gì thổ phỉ tới nhà đâu, dù có khách tới thì cũng bị dọa chạy hết rồi. Đám người đó đi nghênh ngang như chỗ không người, qua qua lại lại mấy lượt mới vận chuyển hết. Liêm Tiệp vừa thở phào thì bảo an chạy vào gấp giọng nói:" Ông chủ, ông chủ, bọn chúng đổ dấm thừa ra đường."
Hả? Liêm Tiệp và đám Tiền Trung Bình chạy ra ngoài, quả nhiên là mùi dấm bốc lên chua muốn lợm giọng, tức muốn điên. Đơn Dũng thì đang mắng công nhân, con mẹ nó làm ăn kiểu gì vậy, để rơi cả thùng, cẩn thận tôi trừ lương, sau đó quay sang mấy ông chủ:" Xin lỗi, công nhân chân tay lóng ngóng ném lệch thùng, chảy ra một chút.... Trừng mắt cái gì, bộ dạng gì đấy, cùng lắm báo cảnh sát tôi tiếp tục viết báo cáo kiểm điểm. Báo không? Không báo thì thôi, các anh em, đi."
Nói xong dẫn đám công nhân diễu võ dương oai mà đi, nào giống vào đồn công an bị giáo dục, cứ như được người ta cổ vũ ấy.
"Tiểu Liêm." Có người vỗ vai Liêm Tiệp đang nắm chặt tay tới trắng bệch, là Đào Thành Chương, mềm mỏng nói:" Nếu y lại tới đưa dấm thì giữ lại, tốn chẳng đáng là bao, không cần gây sự với y, y mong có cớ dây dưa với cháu quá ấy chứ."
Nói xong đi ra xe, chẳng định đãi khách nữa, tối nay đúng là rất yên tĩnh, ngoài cửa dấm chảy lênh láng, phục vụ viên và bảo an lại bị tập trung lại quét dọn, ngoài cửa treo tấm biết viết vội vàng nhiều năm chưa thấy.
Tạm dừng kinh doanh!