← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 209 Chuyện này chưa qua, chuyện khác đã tới. (1)

5 giờ sáng, tiếng xe hàng rầm rập từ trạm thu phí phía nam đi vào thành phố, dẫn đường là một chiếc xe van vỏ móp méo xước xát. Đi gần tới dải đường Ha Phong dừng lại, từ trong chiếc xe hàng nhảy xuống bảy tám chàng trai trẻ, cánh cửa sắt cao hơn ba mét gần đó bị đẩy ra, khoang sau xe hạ sầm xuống.

Đơn Dũng đứng bên xe hô:" Nhanh chóng rỡ hàng, trời sáng không rời được thành phố đâu."

Thế là người lên xe đưa hàng xuống, người dưới xe nhận lấy, Đơn Dũng cởi áo ném lên vô lăng, cũng tham gia vào đội ngũ rỡ hàng. Bình nước lam nhạt trong vắt, tiêu chuẩn 18 lít, dán mác Hưởng Mã Trại, sờ một bình tựa như đứa bé mới ra đời, hai lòng vác lên vai, mang vào kho, xếp thành từng tầng.

Nước tinh khiết Hưởng Mã Trại chính thức đưa ra thị trường.

Một bình không nặng, vác rất dễ, nhưng cả một xe tới hơn 400 bình, hai người chuyển hàng xuống, sáu người vác, chẳng bao lâu mồ hôi đầm đìa. Tiểu Cái tới muộn một chút, đến nơi thấy Đơn Dũng vác nước còn hăng hơn cả công nhân, cũng tới góp vui vác hai bình, đi theo sau lưng Đơn Dũng cười nói:" Đản ca, chị Tống cứ hay nói anh là gia súc, trước kia em nghĩ có hàm nghĩ khác, bây giờ em mới biết dùng bất kỳ hàm nghĩa nào thì cũng là gia súc."

"Nhãi con, cậu cũng dám trêu anh à, nói cho cậu biết, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày mang cho cậu một xe, không bán được cẩn thận anh biến cậu thành gia súc." Đơn Dũng đặt bình nước xuống, nhìn vóc dáng thằng bé này, nói:" Để bọn anh vác, cậu khỏi cần, công việc của gia súc thì dễ làm, nhưng biến thành tiền thì khó đấy, cậu quan trọng hơn bọn anh."

"Không khó, chỉ cần một mùa hè là kiếm lại vốn thôi, em thử rồi, phản ánh rất tốt, chỉ cần người uống nước suối Nhạn Lạc Bình là khó uống thứ khác được... Phải rồi, Đản ca, em có ý tưởng này, anh xem." Tiểu Cái lấy ra tài liệu in ấn, có cả hình vẽ thiết kế:

Đơn Dũng liếc qua phải thán phục thằng trạch nam này nhiều lúc lắm ý tưởng, đó là bình nước được chế tác tinh xảo thu nhỏ lại, giành cho máy uống nước cao cấp và nơi cao cấp, giá đắt hơn gấp đôi, nhưng chi phí giảm đi một phần ba. Đơn Dũng bật cười:" Tiểu Cái, có vài ngày thôi mà cậu đã học hết mấy trò gian thương rồi, mà chuyện này có được không đấy."

"Đương nhiên là được rồi anh, người có thân phận thích nhất là những thứ có thể hiện được thân phận khác biệt của họ. Thứ nhất là về giá, phải đắt gấp đôi giá bình thường, đây là điều chắc chắn. Thứ hai, hình dáng phải tinh xảo, phải nổi bật. Thứ ba, phải có điểm đặc biệt, ví như cốc từ tính, vì sao mà bán hàng nghìn cái, thực ra bịa ra lừa người thôi, nhưng mà người ta thích. Lấy một ví dụ đơn giản, em có thể bán nước vào cơ quan chính phủ khu, văn phòng khu trưởng và bí thư dùng máy uống nước hơn bốn nghìn, văn phòng nhân viên thường là máy ba trăm, chẳng lẽ lại dùng nước giống nhau?" Tiếp xúc lâu ngày, giọng điệu Tiểu Cái ngày một giống Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng:

Đơn Dũng gật đầu lia lịa:" Có lý, nô bộc nhân dân sao có thể giống quần chúng nhân dân. Được, chuyện này quyết như thế, giao Tư Oánh làm, trong vòng một tuần làm ra cho anh.

Cách làm việc nhanh nhẹn dứt khoát này cảm nhiễm Tiểu Cái, con người không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào kiếm bao nhiêu tiền, sống có tinh thần quan trọng hơn bất kỳ thứ gì. Tiểu Cái trước kia cô độc hướng nội, giờ tìm lại được tự tin, dù cùng Đơn Dũng làm công nhân vận chuyển cũng thấy lạc thú trong đó, vừa vận chuyển vừa nói chuyện tục tĩu với đám thổ phỉ Sử Gia Thôn, vác tới đau lưng mỏi gối không mệt.

Đó gọi là sướng, không phải mệt.

Rỡ xe hàng mất gần một tiếng, điểm đưa nước đầu tiên sắp mở cửa kinh doanh, Đơn Dũng cho xe hàng đi, một đám người chở vượt tải trọng chui vào xe van, đi về hiệu gia vị đường Tử Kim. Nơi này tiếp tục phải làm việc, một xe dấm cũng chính thức lên thị trường.

Lau mồ hôi trên trán, cố sức chất thùng dấm lên xe van, thi thoảng dựa vào thùng dấm nghỉ một chút, buổi sáng dù mát mẻ tới mấy trên người cũng nóng, nhìn cả xe dấm, trong lòng cũng nóng. Không khỏi nghĩ tới mấy năm qua luôn khao khát có được công việc an thân lập mệnh, rốt cuộc cũng chạm được vào chéo áo của mộng tưởng, mắt Đơn Dũng cũng nóng.

Mình làm được rồi, chẳng phải sao?

"Anh Đơn, anh Đơn." Có người gọi, Đơn Dũng thò đầu ra đáp một tiếng, là Sử Văn Vũ của hiệu gia vị, chạy tới nói:" Em liên hệ với vài nhà, họ đều nói là thử xem sao, có điều em sợ là nhất thời khó kết toán được tiền."

"Không sao cả, nửa mua, nửa tặng, hàng tốt không sợ họ ăn quịt. Thời tiết nóng một cái, ra dấm càng nhanh, trừ phí vận chuyển và nhân công thì còn lại chẳng tốn kém gì." Đơn Dũng thoải mái nói:

"Tặng ấy ạ." Sử Văn Vũ hơi xót:

"Ừ, nếu không vì sao lô hàng đầu tiên chỉ làm loại 30 lít, đó là chuyên môn cung cấp cho nhà hàng, bọn họ là hộ tiêu dùng lớn, đại bộ phận đều dùng của nhà sản xuất nhỏ lẻ. Còn nữa, người dân nơi này có thói quen dùng dấm, vào quán cơm không thể thiếu lọ dấm, chỉ cần giao được đợt đầu tiên, lo gì không bán được, dấm của chúng ta ngon mà, đúng không? Đưa danh sách các đại hộ lần trước mua hoa tiêu giá cao đây, cho anh một bản."

"Không phải anh định tặng họ chứ?"

"Đúng, chúng ta lấy danh nghĩa hiệu gia vị tặng họ, lần trước hoa tiêu tăng giá, mọi người bị thiệt, giờ tặng dấm bồi thường. Vừa tiếp thị được dấm của mình, vừa lấy tiếng cho cửa hiệu, nếu không cậu bỗng dưng tới nhà tặng dấm xem, họ chẳng lại đuổi đi, ai tin đồ miễn phí...  Buổi sáng anh đi tặng dấm, tiện thể tìm những tiểu hộ bán dấm bằng xe đạp ba bánh len lỏi khắp nơi kia, xem có thể thu nạp được họ không." Đơn Dũng giải thích sơ qua nguyên nhân:

Sử Văn Vũ trừ bội phục ra thì không còn gì để nói nữa rồi, rất tỉ mỉ, không bỏ sót chi tiết nào, hắn đi làm ăn từ năm mười lăm tuổi, tự nhận thua kém Đơn Dũng không chỉ một chút.  Không bao lâu sau hắn đi lấy danh sách giao cho Đơn Dũng đang vác dấm ở sân sau, nhìn Đơn Dũng làm việc hắn không khỏi sinh ra tự tin:" Em nghĩ, không lâu sau dấm của Hương Mã Trại sẽ chua khắp Lộ Châu này."

"Tất nhiên thôi, nếu không anh vất vả thế này làm gì?" Đơn Dũng cười cất danh sách đi:

Rỡ hết dấm xuống, cho công nhân về nhà máy, Đơn Dũng giữ lại mỗi Sử Nhị Lăng theo mình đưa dấm, chính là cái tên lần trước ấn cảnh sát xuống tuyết thụi liên hồi, từ trại giam ra ngoan ngoãn hơn nhiều. Từ khi mở nhà máy dấm, hắn quấn lấy Sử Bảo Anh xin đi giúp kiếm tiền tiêu vặt. Tên này tuy bình thường ngang một chút, nhưng nếu biết cách giao tiếp với hắn thì cũng rất chân thành. Chứ không à, nghe Đơn Dũng gọi mình đi đưa dấm, Sử Nhị Lăng mở cửa xe mà không lên, ngần ngừ nói:" Anh Đơn, tôi không đi được không, anh bảo ai đi cũng được."

"Sao thế? Đi đưa dấm nhẹ nhàng hơn công việc ở nhà máy mà." Đơn Dũng không hiểu:

"Mồm, mồm tôi vụng lắm, dì tôi nói rồi, tôi mà còn gây họa nữa thì đuổi ra sau núi chăn lừa, không cho ra khỏi thôn nữa." Sử Nhị Lăng căng thẳng nói, dì hắn là mẹ của Sử Bảo Anh:

Đơn Dũng nói:" Đến trưởng thôn còn nghe tôi, cậu không nghe tôi chỉ huy, tôi đuổi cậu về chăn lừa thì cũng thế."

"A, thế, thế thì tôi đi." Sử Nhị Lăng đành lên xe, nhưng mà giao hẹn trước, hắn chỉ làm việc thôi, nếu chẳng may nói gì làm hỏng chuyện làm ăn thì không phải tại hắn. Cẩn thận rào trước chắn sau nửa ngày trời, Sử Nhị Lăng vẫn không hiểu vì sao lại là hắn? Không mang người khác theo? Đơn Dũng cười bảo, không những hôm nay kéo cậu đi, mà sau này có khi ngày nào cũng đưa cậu đi, vì sao? Vì trông cậu chất phác đôn hậu, không giống đám trong thôn, đứng đâu cũng có thể dọa trẻ con khóc thét, dọa thiếu nữ bỏ chạy, dọa ông già vấp ngã, cậu đẹp trai thế này không cậu đi thì ai?