Q2 - Chương 210 Chuyện này chưa qua, chuyện khác đã tới. (2)
Được Đơn Dũng mồm mép khích lệ, làm cho Sử Nhị Lăng tự tin bội phần, sau đó Đơn Dũng lại tiếp tục khích bác, người đạp xe ba bánh bán dấm, mỗi ngày bán được tám chục trăm đồng, nếu nhà máy cung cấp dấm cho cậu, giá ưu đãi, hai ba năm thôi mà xây được nhà rồi. Thế là Sử Nhị Lăng lý tưởng chỉ có xây nhà cưới vợ, tâm tư tích cực hơn không ít, khi đến đường Người Hồi ăn sáng, Lăng Oa bắt đầu hỏi nếu kinh doanh cái này ở thành phố thì phải tốn bao tiền vốn?
Tài nguyên ở ngay bên cạnh, chỉ xem anh có biết khai thác hay không, như Sử Tam Hải bây giờ là người nắm thịt ngâm Hưởng Mã Trại, gia công máy móc trong thôn do mình Sử Lão Trụ quản lý, nhà máy nước tinh khiết và dấm có cha trông coi, kỹ thuật và gia công không thành vấn đề. Ngay cả người ra ngoài sớm nhất là Căn Oa và Đại Bưu cũng tự mình buôn bán ở phố Tiền Tây rồi. Có những chuyện chúng ta nếu không bao giờ làm sẽ không bao giờ ngờ được, như ai nghĩ tới trong đám bạn bè của Lôi Đại Bằng lôi ra hai trợ thủ như Tiểu Cái và Trương Vệ Hoa.
Rau hẹ cắt đợt này tới đợt khác, nhân tài bồi dưỡng nhóm này nhóm khác, chiếc xe van chở nửa xe dấm, tên ngốc trong thôn bắt đầu học cách làm ăn.
Đơn Dũng tự vác dấm, bảo Nhị Lăng đi theo học.
"Ông chủ Tiết, ông chủ Tiết Vãn Xuân có đây không? Chúng tôi là hiệu gia vị Hưởng Mã Trại, tới đưa dấm... À chú Tiết, lần trước chú tới chỗ chúng tôi mua hoa tiêu, gặp đúng lúc hoa tiêu tăng giá, ông chủ áy náy lắm, bảo tặng chú thùng dấm tạ lỗi... Dấm mới đấy, nếu kém hơn trên thị trường, lần sau chú tới đổ vào hiệu chúng tôi... Vâng, tôi mang vào bếp nhé, bên trên có số điện thoại, chú dùng hết báo chúng tôi tới lấy thùng... Không mất tiền thật mà, chúng ta làm ăn quan trọng ở cái tình nghĩa mới lâu dài, chú dùng thấy ngon khen một câu là được... Khách khí làm gì."
Dấm tặng mà, ông chủ cũng khách khí lắm, thấy không tốn tiền, dứt khoát nhét bao thuốc lá cho Đơn Dũng, lên xe Đơn Dũng đưa thuốc lá cho Nhị Lăng. Nhị Lăng không hiểu lén chỉ chỉ tay hỏi:" Anh Đơn, dấm thì chẳng đáng mấy tiền, nhưng mà không thể tặng họ cả thùng chứ?"
"Cậu nhìn vào mà học, chỉ cần còn thùng là chúng ta còn có cơ hội đưa dấm vào, lần sau mang thùng đầy tới đổi thùng rỗng là được. Nếu thùng không còn nữa, họ ăn hết dấm chưa chắc đã nhớ tới chúng ta. Đi, tới nhà tiếp theo, cậu nói chuyện với ông chủ... Vừa rồi tôi nói gì, cậu lặp lại một lần xem." Đơn Dũng đột nhiên yêu cầu:
Hả? Sử Nhị Lăng đang hí hửng mở bao thuốc lá miễn phí há mồm, không nói được câu nào, chỉ nhớ đúng câu, dấm không ngon đem hất ở cửa hiệu nhà tôi. Đơn Dũng đành phải dạy từ đầu...
Một tiếng trôi qua rồi hai tiếng trôi qua.
Chiếc xe van rách nát đi xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ, dấm Hưởng Mã Trại lần đầu tiên đi vào bếp các nhà hàng quán cơm, không đổi lại được đồng tiền nào, chỉ đổi được đống thuốc lá. Đưa được quá nửa số hàng thì Đơn Dũng giao cho Sử Văn Vũ và Sử Nhị Lăng đi làm, hôm nay y còn có việc, một việc lớn, không thể không đi xem.
Là việc gì thế? Kỳ thi của hai thằng ngốc thôi, từ khi bị khai trừ khỏi đội thành quản, Lôi Đại Bằng chẳng để trong lòng, chơi cho sướng đời mấy tháng liền. Nhưng cha mẹ hắn thì không chấp nhận được, nghĩ cách nhét thằng con ngốc vào cơ quan đơn vị, đây là chuyện chẳng đặng đừng, không để hắn đi họa hại quốc gia, hắn ngày ngày họa hại cha mẹ, ai mà chịu nổi?
Địa điểm thi là trường tiểu học thực nghiệm, khi xe của Đơn Dũng tới nơi thì đã gần 11 giờ sắp thi xong. Nghe nói lần tuyển sinh này tỉ lệ là hơn 100 chọi 1, Lôi Đại Bằng ngốc tới có tiếng có vươn lên được không làm Đơn Dũng toát mồ hôi lo lắng. Đặc biệt là khi tới cổng trường thấy rất nhiều phụ huynh hoặc bạn trai bạn gái đang nghển cổ chờ đợi, càng khiến trong lòng y dâng lên cảm xúc lạ.
Tội gì chứ, Lôi Đại Bằng vì cùng đường rồi cho nên mới đi con đường này thôi. Thấy hiện trường rất nhiều tuấn nam mỹ nữ và các vị phụ huynh ăn mặc sang trọng, đi xe không rẻ, Đơn Dũng thật không hiểu vì sao họ lại tranh nhau sống chết như thế.
Tìm rất lâu mới thấy chiếc xe Honda của mẹ Lôi Đại Bằng, vì cái thằng con xúi quẩy này, kế hoạch đổi xe của bà Lôi mắc cạn mãi, đoán chừng lần này cũng không xong, lại mất một cái xe rồi. Đơn Dũng thấy trong xe không có ai, Đơn Dũng lấy điện thoại ra gọi, Lôi Đa Bảo tới đón. Khi gặp nhau mới biết vợ chồng họ đi dạo trong siêu thị gần đó, bà Lôi thấy Đơn Dũng mặc trang phục công nhân, mồ hôi ướt áo thì cười suốt, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho y:" Cháu xem cháu thành cái gì rồi kìa, sắp lôi thôi giống Đại Bằng rồi đấy, sao cha mẹ cháu nỡ để con mình chịu tội thế này?"
"Không sao ạ, làm việc của cháu, sạch không nổi... Chú, có chắc không, cháu thấy cạnh tranh rất kịch liệt." Đơn Dũng chỉ ra ngoài đường, không yên tâm nổi:
Ông Lôi mím môi, có vẻ không chắc, Bà Lôi nhanh miệng nói:" Gần gần hết."
"Vậy là chắc rồi ạ." Đơn Dũng vui mừng hỏi:
"Ý dì là đem tiền kiếm được năm nay tặng đi gần hết rồi."
Ông Lôi không vui, mắng vợ:" Tiền! Tiền! Tiền, lúc nào cũng chỉ chỉ biết xót tiền, bà có biết có người học ở Thanh Hoa Bắc Đại về, nhắm vào suất công vụ viên không? Dùng tiền mà giải quyết được là may đấy."
Ở phương diện này Đơn Dũng và bà Lôi giống nhau, cơ bản là không hiểu, nhưng mà nhìn đống phụ huynh đi xe đắt tiền ngoài kia là biết phải tốn không ít tâm tư, tuy y căm ghét thói chạy chọt đưa đút này, nhưng cũng thương bậc làm cha mẹ.
Ba người tán gẫu một lúc thì có tiếng chuông reo, vợ chồng ông Lôi bà Lôi như bị điện giật chạy tới cổng trường thi. Mỗi một thì sinh đi ra đều được cha mẹ xúm quanh, người thân làm bạn, câu nghe thấy nhiều nhất là thi thế nào? Làm ông bà Lôi nghe mà càng lo.
"Cha... Mẹ..." Nghe cái giọng như tiếng la vỡ là Đơn Dũng biết Lôi Đại Bằng ra rồi, đi tới kéo hắn khỏi đám đông:
Ông Lôi cũng đi nhanh tới tóm lấy thằng con, câu hỏi khác với bậc phụ huynh khác:" Chép được không?"
"Được, con chép hết sạch." Lôi Đại Bằng đắc ý lắm:
"Thế có đúng không?" Bà Lôi hỏi cũng chẳng giống cha mẹ nhà người ta:
"Làm sao con biết được đúng hay không? Dù sao cũng chép rồi." Lôi Đại Bằng không vui:
"Đi thôi, đi thôi..." Ông Lôi lại sợ thằng con nói linh tinh làm người khác nghe được:
Lôi Đại Bằng nhớ tới Hiền đệ đi thi cùng, bảo muốn tự mời Hiền đệ, bà Lôi nhét tiền cho con, nói phải cám ơn tử tế, Đơn Dũng nghe ra, vì gian lận cho con trai, vợ chồng họ không chỉ tìm một người giúp. Cha mẹ đi rồi, Lôi Đại Bằng kéo Đơn Dũng nói:" Hiền đệ không nên học Học viện Lộ Châu, phát đề nửa tiếng, em đọc chưa hết thì cậu ta đã làm xong."
" Đáp án A, B, C, D thì còn dễ, nhưng đề viết văn vì truyền tin thế nào?" Đơn Dũng mù mịt, trước giờ vẫn không hiểu Lôi Đại Bằng qua vụ này thế nào, hắn thi còn tốt hơn mình:
"Cái này anh không hiểu, em và Hiền đệ từng luyện với nhau... Thế này này... Em nói gì?" Lôi Đại Bằng mấp máy môi không ra tiếng:
Đơn Dũng bừng tỉnh:" Khẩu ngữ?"
"Hiền đệ gọi là đọc môi, môi cậu ấy chỉ cần cử động một cái là em biết nên viết gì... Vì luyện cái này, bọn em còn ra thao trường lúc thi đấu để tập, anh tưởng em thi được là nhờ may mắn à, khổ luyện cả đấy." Lôi Đại Bằng nói như thể mình cũng mười năm dùi mài kinh sử vậy:
Đơn Dũng hậm hực mắng: "Thằng vương bát đản, vậy mà bao năm anh không biết hai thằng mày giở trò, anh mà biết thì cũng học, có tới mức mấy lần học lại không?"