← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 211 Chuyện này chưa qua, chuyện khác đã tới. (3)

Lôi Đại Bằng sướng lắm, bẹo má lè lưỡi trêu Đơn Dũng, chuyện này là hắn cố tình, không nói cho Đản ca biết, ít nhất còn chút ưu thế. Đơn Dũng đá đít hắn, đã nhìn thấy Hiền đệ là người cuối cùng đi từ trong lớp ra, kéo hắn đi đón.

Lôi Đại Bằng chạy tới khoác vai Tư Mộ Hiền, Tư Mộ Hiền thấy Đơn Dũng thì kinh ngạc quên đẩy hắn ra:" Cậu nói anh ấy bị bắt rồi, nói không chừng không ra được cơ mà."

"Tôi nói là không chừng, chứ có nói là không ra được đâu. Giờ ra rồi vui quá chứ, đi, anh mời cậu ăn uống cả tháng... À phải rồi Hiền đệ, cậu còn xử nam không, anh kiếm mấy em gái xinh đẹp cho cậu 3P... Này, nói một câu đi chứ." Lôi Đại Bằng liệt kê mấy phương án báo đáp, ngay cả hắn cũng thấy không ổn, nhưng nếu không làm gì cả thì lòng hắn không yên, không biểu đạt được sự cảm kích của mình:

Tư Mộ Hiền biết Lôi Đại Bằng không có tâm cơ gì nên không chấp hắn, chỉ lắc đầu, khi đi tới chỗ Đơn Dũng mới hỏi:" Lão đại, lại là anh nghĩ ra cách xúi Lôi ca đấy à?"

Đơn Dũng cười không đáp, Hiền đệ là người rất có nguyên tắc, không may chơi với hai tên mất sạch nguyên tắc, nếu không dùng chiêu bài tình cảm, làm sao dụ được thứ thư sinh chua lè như Hiền đệ.

"Chuyện qua rồi, chuyện qua rồi thì không nhắc nữa, đi đi, chúng ta đi ăn." Lôi Đại Bằng cười hì hì:

Tư Mộ Hiền mặt không cảm xúc nói:" Buổi chiều tôi phải đi làm, nếu cậu muốn biểu đạt sự cảm kích thì sau này đừng lôi kéo tôi làm chuyện tôi không muốn, thế là tôi cảm kích lắm rồi."

"Này..." Lôi Đại Bằng định đưa tay kéo Hiền đệ đã phất tay bỏ đi, Đơn Dũng giữ hắn lại lắc đầu. Lôi Đại Bằng không giỏi nhận ra cảm xúc của người khác, nhưng nhìn bóng lưng gầy gò của Hiền đệ lẫn trong đám đông thì rất không đành lòng:" Đản ca, cậu ta làm sao thế?"

"Chẳng sao cả, tâm tình không tốt."

"Sao thế, chia tay Thúy Hoa rồi à?"

" Cậu ta nghèo lại còn chua, chia tay là sớm muộn, hơn nữa cậu ta nghĩ chuyện gì cũng hướng theo con đường cố chấp, mãi mãi không vui vẻ được." Đơn Dũng nhìn Hiền đệ càng đi càng xa, chỉ biết thở dài:

Lôi Đại Bằng nghiêng đầu nhìn Đản ca nói một câu cao thâm mà hắn không hiểu, lại nhìn Tư Mộ Hiền đã biến mất trong biển người:" Vậy phải làm sao, mời cậu ta ăn uống, cậu ta không có tâm tình; mời cậu ta chơi gái, da mặt cậu ta quá mỏng. Anh nói xem, lỡ chẳng may em thi được, tương lai mà làm cán bộ lãnh đạo gì đó đều là công của Hiền đệ, em phải cám ơn chứ?"

"Thì đợi cậu làm lãnh đạo cám ơn một thể, vội gì?" Đơn Dung cười khoác vai Lôi Đại Bằng kéo đi:

Lôi Đại Bằng là tên ruột để ngoài da, thoáng cái quên Hiền đệ, chỉnh lại bộ vest, vừa đi vừa hỏi:" Đản ca, nhìn em xem em giống kiểu cha em không, kiểu tương lai có tướng làm lãnh đạo ấy?"

"Cái gì mà giống với không giống, không thể nói là giống, căn bản cậu chính là lãnh đạo, cậu xem, tham ăn lười làm, bất học vô thuật, ăn uống chơi gái tinh thông, thế là đầy đủ tố chất lãnh đạo rồi."

Lôi Đại Bằng đắc ý ngửa mặt cười thô bỉ vô cùng, Đơn Dũng cũng cười híp mắt, gian trá vô cùng, hai anh em thế là kiếm chỗ, gọi ít rượu vài món nhắm ăn mừng.

…… ………

Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua.

Từ Hoán Hương hôm nay như có ma nhập vậy, cứ một lúc cô lại chạy ra cửa nhìn, nhìn xem có xe hàng tới không, chẳng phải cô đang ngóng trông gì đâu, mà đang sợ có thêm vài tên tới, đổ dấm ở ngoài cổng, may mà không có. Tới tận trưa vẫn không phát hiện, tới khi khách bàn đầu tiên thanh toán tiền mà đi, cô rốt cuộc cũng thở phào.

Đây là nhiệm vụ giám đốc Liêm chuyên môn giao cho cô, phát hiện một cái là báo lên ngay, đã đánh tiếng với đồn công an rồi. Nhà bếp đem thịt tươi thu mua hai ngày qua đã cho vào nồi hết, chỉ còn đợi ngày mùng 1 tháng 5, người rảnh rỗi trong nhà hàng bị nhà máy thịt điều đi rồi, chỉ làm đúng một việc, nghĩ cách mua thịt tươi từ thị trường bán lẻ của Lộ Châu. Chiêu này đúng là có tác dụng, lẻ tẻ mua về mấy trăm cân, bây giờ xem ra mua nguyên liệu ứng phó vài ngày không thành vấn đề.

Thời buổi bây giờ thị trường cung ứng đa dạng hóa, muốn phong tỏa người khác đâu có dễ, huống hồ là cự đầu ẩm thực tài chính hùng hậu.

Nghĩ như thế không chỉ có những quản sự của Lư Nhục Hương, mà cả Sài Chiêm Sơn lúc này đỗ xe cách Lưu Nhục Hương vài trăm mét cũng nghĩ thế. Xem thời gian đã gần trưa, tới đây hơn một tiếng mà chẳng xảy ra chuyện gì, hắn nghiêng đầu sang nhìn Lý Mân Liên đang chuyên tâm sửa móng tay:" Hôm nay chắc là không có diễn xuất rồi, gan cậu ta có to tới mấy cũng chẳng dám giở lại trò cũ khi vừa bị đồn công an giáo dục."

"Anh thấy không dám, tôi thấy chưa chắc không dám." Lý Mân Liên thu lại cắt móng tay, nhìn về phía cổng Lư Nhục Hương, rất yên tĩnh, hơn nữa bắt đầu có khách tới, bảo an ở bãi đỗ xe chỉ huy khách thi thoảng ra vào, trông cửa khom người chào khách, ngày 1 tháng 5, làm gì có cửa hàng cửa hiệu nào rảnh:

Nhưng điều cô kỳ vọng không tới, Lý Mân Liên mím môi, khi nhìn tới cổng chính, khóe mắt ẩn chứa nụ cười. Hôm qua mới biết có người đổ dấm ra cổng làm Lư Nhục Hương nghỉ kinh doanh một lần, khéo làm sao đổ những hai lần, làm cô cười mỏi hàm. Chuyện tốt chưa ra cửa, chuyện xấu đi ngàn dặm, Lư Nhục Hương đóng cửa đã thành trò cười của khách tới hội sở chơi hôm đó. Vì thế Lý Mân Liên phán đoán, đó chỉ là mở đầu, vừa sáng ngày ra đã lôi Sài Chiêm Sơn đi xem biểu diễn.

Giữa trưa rồi, diễn xuất vẫn chưa bắt đầu, cô xem đồng hồ, mặt có hơi ngần ngừ. Sài Chiêm Sơn phát hiện ra, nói:" Tôi thấy cô cũng đâu chắc chứ."

"Hay là chúng ta đánh cược xem."

"Cược cái gì?"

"Nếu như tôi thắng, anh chịu trách nhiệm mời người cho tôi, người này cố ý né tránh tôi, không dễ mời.

"Nếu cô thua thì sao?"

"Thua thì chứng tỏ tôi phán đoán sai, y rời khỏi cuộc chơi rồi, không cần nghĩ tới nữa... Điều kiện do anh đề xuất." Lý Mân Liên cười tủm tỉm, đưa ra điều kiện đánh cược có sức cám dỗ với bất kỳ nam nhân nào:

Sài Chiêm Sơn sảng khoái gật đầu:" Đồng ý, Mân Liên hứa một điều kiện không phải dễ, tôi cần nghĩ thật kỹ mới yêu cầu."

Một cô gái xinh đẹp thật khiến đầu óc người ta hoạt bát hẳn, điều kiện nghĩ ra cũng rất nhiều, không biết cái nào tốt hơn. Lý Mân Liên hạ cửa sổ xe xuống cho thoáng khí, đột nhiên cười:" Anh Sài, anh không còn cơ hội nữa đâu, e rằng người thắng là tôi."

Sài Chiêm Sơn giật mình nhìn kỹ, kỳ quái rồi, có vài vị khách vội vàng từ Lư Nhục Hương đi ra, hình như là đi rất nhanh... Không phải, hình như là tức giận, đều là người làm dịch vụ, khách vui vẻ mà đến, tức giận trở về, nguyên nhân không cần nói cũng biết, xảy ra chuyện rồi.

Cạch, cạch, hai người tâm ý tương thông, đồng loạt mở cửa xe đi xuống, tựa đôi tình lữ đi nhanh về phía Lư Nhục Hương.

Xảy ra chuyện thật, e còn là chuyện mà anh sợ nhất, giám đốc đại sảnh như phạm sai lầm, đang khom người xin lỗi mấy vị khách lưng hùm vai gấu, nói bữa này miễn phí, nhà bếp đang loạn, thực sự chuẩn bị không được. Mấy vị khách chuẩn bị sắn tay áo đánh người chẳng khách khí, miễn phí cái b..., không đòi bồi thường là may rồi.

Phẹt một cái nhổ vào quầy, phục vụ quầy sợ hãi nấp ra sau, bên này đùng đùng nổi giận vừa đi, bên đại sảnh mấy người khác không đợi được nữa, bắt đầu bát đũa va chạm, đỗ vỡ. Choang, nồi lẩu ném xuống đất, có người mở đầu, chớp mắt tiếng bát vỡ, đĩa bị đập không dứt bên tai, có người tức giận ném thẳng về phía quầy, cô thu ngân nấp dưới khóc thút thít.