Q2 - Chương 219 Trước cơn giông tố. (2)
Lôi Đại Bằng dựa vào lưng ghế, lười nhác nói:" Em gái đó khó khăn lắm, tiếp em cả đêm, sáng dậy em móc túi cho hết rồi, quên để lại tiền đi xe. Chậc, Đản ca, anh nói sao mà hồng nhan bạc mệnh thế, em Lương còn tốt nghiệp trường nghệ thuật đấy, không còn cách nào mới đi vào con đường này..."
Đơn Dũng ôm mặt đập đầu vào vô lăng, bất kể thế nào thì tóm lại là Lôi Đại Bằng đem hết tiền trên người cho gái rồi, bảo sao em gái kia phục vụ chu đáo thế, lúc đi còn tiễn xuống lầu, hôn tạm biệt, đã thế còn dặn: Lần sau tới nhất định là tìm em nhé! Nào phải tiễn tình lang, mà là tiễn dê béo. Dù ở Duy Đặc chi phí không thấp thì báo một em gái qua đêm chỉ 500, 600 thôi, vậy mà Lôi ca ném ra tới mấy nghìn. Gặp phải đứa em nuôi ngốc tới đáng yêu này, bảo Đơn Dũng phải nói sao?
"Sao thế? Sao lại nhìn em như vậy? À phải rồi, sao anh không kiếm em gái nào bồi tiếp?" Lôi Đại Bằng chợt nhớ ra, hỏi:
Đơn Dũng nhún vai:" Không có tâm trạng."
"Đồ ngốc, bao nhiêu mỹ nữ như thế mà anh lại đóng cửa tự sướng, tốn bao tiền chứ, đồ ngốc, càng giàu càng keo kiệt." Lôi Đại Bằng mắng Đơn Dũng xa xả, hạ thấp ghế xuống ngủ:
Xe rời trung tâm tắm rửa Duy Đặc hòa vào dòng xe, ở một cửa sổ tầng thượng của căn phòng hình vòng cung, rèm hạ xuống, Sài Chiêm Sơn quay đầu nói:" Đi rồi, tên béo đó thích cô gái tên A Lương, tới là gọi đích danh. Còn vị kia thì căn bản không hứng thú, gọi mấy cô bé xinh xắn nhất vào, y không nhìn trúng một ai."
Đối phương là Lý Mân Liên, cô dậy từ rất sớm, đã ngồi trước máy vi tính trong văn phòng Sài Chiêm Sơn, xem lại ghi hình, hôm qua tới đây do Sài Chiêm Sơn chiêu đãi, chuyện sau đó cô không rõ lắm, mà trước đó Sài Chiêm Sơn không rõ lắm. Đang xem hình ảnh ba người mình trần ngâm mình trong bể nước, hình ảnh do camera ẩn của Duy Đặc ghi lại, hồi lâu không nói.
Sài Chiêm Sơn mới đầu còn có tư tưởng về cô gái này, càng tiếp xúc càng nhận ra cô gái này không tầm thường, ý nghĩ đó loại bỏ khỏi đầu:" Mân Liên, y đồng ý không?"
"Không đồng ý." Lý Mân Liên rời chuột:" Có điều y nhận tài liệu rồi, thứ đó ở trong tay y nhất định sẽ phát huy hiệu quả lớn hơn."
"Nhưng y không nói, ai mà biết y toan tính cái gì chứ? Càng không biết tiếp theo y sẽ làm gì, chúng ta có muốn giúp cũng chẳng làm gì được." Sài Chiêm Sơn có một cảm giác khi tiếp xúc với Đơn Dũng, đó là càng gần gũi thì cảm giác càng xa lạ:
"Y sẽ kéo sụp Lư Nhục Hương, dùng phương thức gì thì trước khi y làm ra, chúng ta đúng là không biết được đâu. Có điều đợi y làm rồi, chúng ta ăn sẵn thì lại không khó, chẳng lẽ anh không nhìn ra, y không hám tiền, không hám gái, không mê rượu, cờ bạc, hút thuốc cũng ít... Nam nhân mà sống áp ức như thế thì trong lòng chỉ có thù hận, bề ngoài y càng tỏ ra thoải mái bao nhiêu, thù hận trong lòng càng lớn bấy nhiêu." Lý Mân Liên khẳng định:
" Đúng thế, còn thằng em nuôi thì tiền sắc rượu đủ cả." Sài Chiêm Sơn nhớ tới Lôi ca:
"Nam nhân tham chén háo sắc trong mắt tôi đều đáng yêu, không rượu không gái thì lại đáng sợ." Lý Mân Liên đóng máy vi tính lại, chẳng thu hoạch được gì, cảm giác này càng lúc càng rõ.
Cũng trong buổi sáng ngày lễ đó, một đám nghiệp chủ kinh doanh Lư Nhục Hương đều rất ăn ý, từ sớm đã tới khách sạn quốc tế Đông Minh. Khi xuống xe Đào Thành Chương thấy mình tới một mình không ổn, gọi điện cho Phương Vạn Long thì mấy người kia đều đã trên đường rồi.
"Cha, bác Liêm sẽ làm thế nào?" Đào Thiên Hạc đi cùng hỏi, trong thời gian chờ đợi thấy mặt cha đầy lo lắng, tựa hồ bác Liêm còn khiến cha lo hơn cả Đơn Dũng:
"Cái này khó nói lắm." Đào Thành Chương lắc đầu:" Lư Nhục Hương không phải lần đầu gặp phải loại chuyện này, sớm nhất là Tần Quân Hổ cũng nhìn trúng chuyện kinh doanh này, gây đủ mọi khó khăn, cắt nước cắt điện còn làm mấy nhân viên bị thương, khiến Lư Nhục Hương thiếu chút nữa đóng cửa."
"Chuyện lúc nào vậy ạ?"
"Khi đó con còn học ở nước ngoài, hơn năm năm rồi, cha tiếp nhận Lư Nhục Hương chưa lâu, ai cũng nghĩ cha dễ bắt nạt."
"Về sau xử lý thế nào ạ?"
"Bác Liêm con gọi một cuộc điện thoại, mời bí thư chính pháp ủy khi đó ra mặt, một ngày bắt hơn 30 người, kẻ vào tù, kẻ lao động cải tạo, áp chuyện này xuống. Đôi khi không thể không phục sức uy hiếp của công quyền, lần đó bắt cả Tần Quân Hổ, tuy không xác lập được tội danh, nhưng cũng hành cho ông ta một trận, phải lo lót trên dưới, giam một tháng mới ra. Sau đó ông ta tuy vẫn có mưu đồ, nhưng không dám hành động tùy tiện, miễn cưỡng bình an vô sự."
Đào Thành Chương nói tới chuyện này không khỏi nhớ tới cố nhân, so với việc bảo ông ta chặt phá gai góc tiến lên, không bằng nói là dẫm đạp lên người khác tiến tới:" Về sau có Cty mậu dịch Bằng Vũ luôn mưu tính thu mua ác ý, thậm chí đã bàn xong giá cả chuyển nhượng cổ phần. Cha tất nhiên không đồng ý, nhưng ông chủ của Bằng Vũ cũng có cách, chẳng những mua chuộc hai cổ đông, còn có quan hệ rất tốt với một lãnh đạo cục khai thác quốc thổ. Bọn họ đoán chừng không hiểu kết cấu cổ phần của chúng ta, trăm phương ngàn kế đặt bẫy uy hiếp cha."
"À, là cục trưởng trăm triệu ngã ngựa hai năm trước ạ?" Đào Thiên Hạc rất thông minh, nhớ tới nguyên cục trưởng cục khai thác quốc thỏ, đó là chuyện rúng động hai năm trước, số tiền mặt và chứng khoán tìm được trong nhà ông ta gần trăm triệu, vì thế mà ông ta có danh này. Có điều không ngờ ông ta ngã ngựa liên quan tới chuyện làm ăn của nhà mình:
Đào Thành Chương gật đầu cười:" Phương thức giải quyết cũng đơn giản, ông ta bị lập án điều tra, bị bắt ngay đi trong cuộc họp. Còn ông chủ của Bằng Vũ, về sau không dám tới nhà nữa, công ty ở Lộ Châu biến mất, hơn nửa năm sau cha nghe nói ông ta chạy sang thành phố khác phát triển. Kết quả là vẫn không thoát, vì trốn thuê mà bị phạt tù hai năm, tài sản công ti bị đem trừ nợ. Chúng ta đang ở hoàn cảnh lấy quan làm gốc, mạng lưới quan hệ nói trắng ra là quan hệ với quan viên. Cha chẳng qua là một tên tiểu tốt làm công cho người ta, mặc dù làm tổng giám đốc Lư Nhục Hương nhiều năm, ông chủ thực sự là Liêm gia.... Ai không hiểu điều này dám đụng vào Lư Nhục Hương sẽ gặp xui xẻo, giống Trần Thọ Dân vậy."
Đào Thiên Hạc giờ mới hiểu sao cha gặp bao chuyện vẫn đứng vững, thì ra là có chỗ dựa, mà khi không thể không dùng tới mạng lưới quan hệ to lớn kia, trong lòng cô lại có chút lo lắng và không đành lòng.
Đào Thành Chương tựa hồ nhìn ra tâm tư của con gái, đưa tay xoa đầu con, giống như nhiều năm trước đưa con đi học, cười hiền từ:" Giờ đã hiểu sao cha không để con cuốn vào chưa, vào rồi là không thể tự quyết được nữa, muốn đi cũng không dễ. Ài, đời này của cha thành công lớn nhất là đưa Lư Nhục Hương trở thành thương hiệu lớn, nhưng thất bại lớn nhất của cha cũng là ở đây, bị trói buộc vào nó, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, có vài việc vì nó mà phải làm trái lương tâm, không làm không được, con hiểu cho cha không?"
"Cha, con không biết... Thực ra dù bỏ hết đi thì nhà ta cũng kiếm được không ít, vì sao cha không bỏ, cả nhà ta ra nước ngoài định cư không được sao?" Đào Thiên Hạc nói tới đường lui tốt nhất của thương nhân XHCN, đổi quốc tịch:
"Cha đã bắt đầu rút ra rồi, nếu không có gì bất ngờ, cha cũng sắp bị đẩy ra khỏi đoàn thể này rồi." Đào Thành Chương cười tự trào:
Khi cười ông nhìn thấy xe Tiền Trung Bình tới, tiếp đó là xe của Phương Vạn Long, Tôn Tồn Trí bám sát phía sau.