Q2 - Chương 220 Trước cơn giông tố. (3)
Cha, bọn họ đợi ở phía dưới rồi." Liêm Tiệp nhìn thấy mấy chiếc xe quen thuộc, quay đầu nói:
Ở trong phòng, một ông già đang xem sổ sách chép tay và điện tử, tóc hoa râm, mặt như đao gọt, tuy hơi gầy nhưng tinh thần rất tốt, chẳng hề giống người từng làm phẫu thuật nhồi máu cơ tim. Nghe con trai gọi, Liêm Kiến Quốc chỉ nói một câu:" Cứ để bọn họ đợi."
Nói xong tiếp tục lật xem sách, đối với chuyện này, ông ta là dân nhà nghề, từ khi tham gia công tác, ông ta bắt đầu từ việc tra các loại sổ sách. Mỗi lần xem sổ sách, luôn có chỗ khiến ông ta cau mày, xem ra người giở trò trong đoàn thể không ít, xem tới chỗ không chấp nhận được, ông ta gập mạnh sổ, tức giận mắng:" Mấy tên vương bát đản này, nuôi béo rồi đã đành, gan cũng to lên, Lư Nhục Hương và Hâm Vinh sổ sách qua lại đều lấy giá thị trường nhập hàng, tên Tiền Béo đó có khác nào để Lư Nhục Hương nuôi đâu. Phương Vạn Long và Đào Thành Chương, hừ hừ, hai tên này càng to gan, âm thầm nuốt 2000 tấn thịt đông của Tần Quân Hổ, số tiền trị giá mấy nghìn vạn mà không sợ nứt bụng... Trong đây có Lão Tôn còn thật thà chút, có điều vì không xen vào được thôi... Con nói cha phải làm gì đám vương bát đản này đây? Giữ lại thì đầy một bụng tức, xử lý thì không có ai để dùng."
Liêm Tiệp vội rót cho cha mình một cốc nước nóng, an ủi:" Cha bớt giận, giận hại người, với lại còn có con mà."
"Con à, còn non lắm, đấu bên trong thì không lại đám hồ ly già, đấu bên ngoài thì không lại đám lưu manh. Con nói cái thằng Đơn Dũng gì đó, kể lại đầu đuôi cho cha xem, lai lịch nó thế nào, xuất thân ra sao, nói kỹ vào." Liêm Kiến Quốc cầm cốc nước lên:
Liêm Tiệp kéo ghế tới bên cạnh cha mình, đem chuyện bắt đầu từ ngày hắn tới Lộ Châu kể ra, từ việc thương hiệu Hưởng Mã Trại, cho tới Trần Thọ Dân ngã ngựa.
"Về cơ bản là thế ạ, lần này mặc dù không có chứng cứ gì cả, nhưng ngoài y ra thì còn ai vào đây được nữa. Con nghĩ trước kia chúng ta thu Lư Uyển là đã gieo xuống cái mầm họa này rồi, y bày đủ trò gây sự, lần trước số tiền đền bù thương hiệu mà chi đội điều tra kinh tế lấy được từ chỗ Trần Thọ dân chưa trả về, đều là vì y. Con thấy kẻ này mà không giải quyết triệt để sẽ thành đại họa, bây giờ y đã có tiếng nói ở thị trường thịt lừa Lộ Châu rồi, ngay cả chúng ta cũng bị y bóp nguồn hàng."
Ông già nhíu chặt mày, cầm cốc nước trong tay mà quên uống, đặt mạnh xuống bàn, đùng đùng nổi giận:" Há có lý đó, một thằng điêu dân mà hành bọn con ra như vậy à?"
"Không chỉ mình y, năng lực lợi nhuận của Lư Nhục Hương rất rõ ràng, lúc nào chẳng là miếng thịt Đường Tăng, ai mà không muốn ngoạm một miếng chứ ạ!" Liêm Tiệp chủ trì kinh doanh vài tháng đã có cảm thụ nhất định:
"Cái đó thì đúng, song họa ngoài dễ trừ giặc trong khó phòng, con có xem kỹ sổ sách không, mấy năm qua số tiền bị bọn chúng dùng đủ các loại danh mục vơ vào túi riêng lớn hơn tổn thất kia nhiều." Liêm Kiến Quốc xử lý việc riêng giống việc công, đường đường chính chính:
"Con xem rồi, đó là điều khó tránh khỏi, cũng chẳng thể nói gì, đều là bậc chú bác, cùng cha lập giang sơn, con dù sao là phận con cháu... Ý cha là?" Liêm Tiệp đột nhiên tỉnh ngộ, thấy cha nhất định có hàm ý sâu xa hơn:
"Ha ha ha, nguy cơ chưa chắc đã không phải là cơ hội, nếu Lư Nhục Hương ở trong tay họ không kinh doanh tiếp được, thế thì tốt, có người tài khác làm. Ví như con trai cha." Liêm Kiến Quốc trong vẻ giận dữ ẩn chưa nụ cười gian xảo:
Liêm Tiệp cũng hiểu rồi, nhân cơ hội này chiếm thêm một phần cổ phần của các cổ đông nhỏ, trước kia cha hắn còn đương chức phải cố kỵ, giờ nghỉ hưu thì chẳng phải để ý người ta nói ra nói vào nữa. Xem ra đúng là lên trận nhờ cha con, có cha mình ở đây, Liêm Tiệp tự tin hơn nhiều.
Tá gẫu thêm vài câu, Liêm Kiến Quốc phất tay:" Đi đi, bảo bọn họ lên đây, buổi chiều cha đi gặp mặt mấy chiến hữu cũ, cấp dưới cũ, có chút xíu chuyện mà không làm nổi, chỉ biết đút tiền vào túi. Nhất là tên Đào Thành Chương, một tay cha đưa hắn lên vị trí này, hắn quên mất thân phận của mình làm sao mà có được rồi, mấy nghìn vạn cũng dám nuốt một mình... Hừ!"
"Cha, ông ta không tiêu hóa nổi đâu, sớm muộn cũng phải nhả ra thôi." Liêm Tiệp mỉm cười ra ngoài, vừa ra đã thấy đám cổ đông đợi sẵn, ra hiệu cho họ vào:
Tiền Trung Bình, Tôn Tồn Trí, Phương Vạn Long đi trước, Đào Thành Chương cố ý đi chậm một bước, kéo Liêm Tiệp hỏi:" Tiểu Tiệp, sức khỏe cha cháu ra sao?"
"Tàm tạm, chỉ là đang tức giận." Liêm Tiệp hiển nhiên bị ảnh hưởng rất lớn bởi thái độ của cha mình, vì thế đối xử với Đào Thành Chương cũng khác, hơn nữa góc độ nhìn vừa khác đi, cảm thụ cũng khác hẳn, khinh bỉ nói với chú Đào mà hắn luôn thán phục:
"Lần trước chúng ta đàm phán chuyện chuyển giao cổ phần, chú muốn nhắc với cha cháu, không biết có tiện không?" Đào Thành Chương tựa như không nhận ra thái độ của hắn thay đổi, tỏ ra hạ mình, vẫn đang thăm dò:
"Chú Đào, ý chú là gì, lần trước nhà cháu đã chuyển tiền 15% cổ phần cho chú rồi mà." Liêm Tiệp giọng khác lạ, cổ phần đã mua bán xong, không biết ông ta còn định làm gì:
Không ngờ Đào Thành Chương cảm thán:" Chúng ta đều là người một nhà, chú đi tới ngày hôm nay là nhờ năm xưa được cục trưởng Liêm nâng đỡ. Chú có gia sản lớn như thế là nhờ cục trưởng Liêm, lại đem bán cho ông ấy, có hơi... Ý chú là, số tiền cháu trả đủ mua toàn bộ cổ phần của chú rồi, thế này đi, trừ 5% để lại dưỡng lão, toàn bộ chuyển cho cháu... Lúc khác ký bổ xung."
Liêm Tiệp bật cười, đột nhiên nhận ra Đào Thành Chương có được ngày hôm nay cũng là có lý do, ít nhất là ông ta nhìn rất thấu tình thế, khinh khỉnh đáp:" Cám ơn chú Đào, có điều từ cổ chúng ta đã có câu, cha còn con không nói, cháu chỉ là con rồi của cha cháu thôi, chú nói với cha cháu đi, cháu nghĩ ông ấy sẽ rất vui."
Đào Thành Chương nghe câu này rốt cuộc cũng thở phào, gật đầu liên hồi:" Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá."
Liêm Tiệp bỏ đi, được vài bước thì nhìn thấy Đào Thiên Hạc và Tiền Mặc Hàm đang chờ đợi ở cửa cầu thang, đối với tên béo thành sự không đủ, bại sự có dư kia thì hắn không thèm để ý, nhưng với cô em nóng bỏng đa tình phóng khoáng Đào Thiên Hạc thì hắn có chút thèm muốn. Lần trước ở hội sở Thịnh Thế, tưởng chừng đưa được em gái này lên giường tới nơi rồi, kết quả tới phút cuối thế nào lại hỏng ăn, dìu về phòng còn bị cô đẩy ra ngoài, Liêm Tiệp để bụng tới giờ, tự tôn của Liêm công tử tổn thương, lại thêm biết chuyện cha cô ta ăn của nhà mình bao nhiêu tiền, nên giờ nhìn Đào tiểu thư cũng chướng mắt.
Không thèm để ý tới hai người này, chỉ là con cái của người làm công cho nhà hắn thôi, đi lướt qua bên cạnh, lúc xuống cầu thang mới nhớ có việc cần làm, gọi:" Mặc Mặc, theo tôi."
"Dạ, vâng vâng." Tiền Mặc Hàm gọi cái là theo, không dám trái ý:
Đào Thiên Hạc vẫn ở đó đợi cha mình, nhưng đợi mãi không thấy ra, hiện giờ hai phía đã dần dần thành thế nước lửa không cách nào xử lý êm đẹp nữa. Mà ở trong giới của cô, không hề hiếm người trắng tay sau một đêm, cô lo lắm, trong đầu lúc thì là hình ảnh ngày một già nua của cha, lúc thì là dáng vẻ cô độc của Đơn Dũng, ngay cả cô cũng không biết, rốt cuộc mình lo cho ai hơn.
Bất kể thế nào, cô mong chuyện này kết thúc sớm, mong cha mình hoàn toàn rút ra, cô không bị còn phải day dứt khi làm người kẹp giữa nữa.