← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 221 Trước cơn giông tố. (4)

Liêm Tiệp đi cầu thang bộ không nói không rằng, Tiền Mặc Hàm ngoan ngoãn bám theo từng bước, đi xuống ba tầng, gõ cửa một gian phòng ở tầng thứ 15. Khi cửa mở ra, Tiền Mặc Hàm ngạc nhiên, mở cửa là cô gái nhuộm tóc vàng, mặt dính kim tuyến, áo ngắn cũng cỡn hở rốn, quần ngố loại buộc chun, phong cách rất đường phố. Vào trong một cái càng giật mình, trong phòng bao thương vụ lớn có bốn nam tử, tuổi chừng hai mươi tới ba mươi, một ăn mặc kỳ dị xanh xanh đỏ đỏ, một mặc Âu phục tư thái bất phàm, một thì để râu trông hung hãn ngậm xì gà, bên cạnh có một người nữa mặt trắng tái đang nhét cái gì đó vào mũi, trông giống Tây, nhưng chắc chắn không phải là Tây, mà là kiểu trắng bệnh tật. Mới sáng sớm ngày ra mà đã chơi mấy thứ kích thích tinh thần rồi.

Người mặc Âu phục đứng dậy bắt tay hỏi han rồi giới thiệu:" Giới thiệu chút, đây là anh Liêm, chúng tôi từ một nơi đi ra. Đây là Đại Khôi, kia là  Hậu Tử, Lão Ngoại... Đây là Tiểu Mễ, bạn gái của Hậu Tử... Anh Liêm, anh ngồi đi, anh vội vàng gọi tôi tới Lộ Châu làm gì? Cái nơi rách nát này có gì hay chứ?"

"Chắc chắn có, dù không có cũng kiếm được một chút mà, nếu không tôi chẳng tốn công từ xa tít tắp chạy tới đây làm ăn." Liêm Tiệp ngồi xuống cười nói, có vẻ hoàn toàn không bị nhóm người kỳ dị kia làm ngạc nhiên:

Hai bên hỏi thăm vài câu, Tiền Mặc Hàm liền nhìn ra, toàn là người lai lịch không nhỏ, một trong nhà là tổng đội trưởng gì đó, một thì cán bộ cấp phó sở gì đó, chính là người ăn mặc giống con người. Còn tên râu ria hung hãn là lão đại clb việt dã, bảo sao khi tới đây có thấy mấy cái xe màu mè, còn là loại không nhận ra.

Tán gẫu vài câu đi vào chủ đề chúng, trong đó có một người quan hệ không cạn với Liêm Tiệp, khi quan tâm tới chuyện làm ăn của hắn, Liêm Tiệp xua tay liên hồi:" Ài, đừng nhắc tới nữa, kinh doanh nhỏ thôi, có kẻ còn sống chết gây chuyện với tôi, nếu không tôi chẳng tới mức cần các cậu tới giúp."

"Ha ha ha, tôi nói thế nào nhỉ, mấy trò sính ngoại của anh đem tới địa phương không ăn thua đâu, đây gọi là đặc sắc của XHCN, muốn làm chút việc mà làm theo quy tắc sẽ mệt chết thôi. Không đúng, anh Liêm, còn có chuyện gì mà anh không làm được chứ, thế hệ chúng ta, tuy anh ra ngoài muộn, nhưng không tới mức là kẻ nào đó không nể mặt chứ." Âu phục tựa hồ lấy làm lạ sao Liêm Tiệp lại gặp khó ở chỗ bé tí tẹo này, một công tử giới quan hoạn làm chút chuyện chẳng dễ quá sao, dễ tới mức chẳng muốn làm gì:

"Theo như cậu nói đó, làm theo quy tắc không được, cho nên mới đành phải đi lối khác."

" Bọn tôi trừ đua xe chơi gái thì có sở trường gì đâu." Râu rậm nói làm mấy tên còn lại cười rộ lên, cả em gái tóc vàng cũng cười rũ rượi:

Liêm Tiệp đợi mấy tên này cười chán rồi mới nói:" Còn dễ hơn cả đua xe chơi gái ấy chứ, giúp tôi chỉnh một đứa, được không?"

"Ồ, không thành vấn đề, sở thích nghiệp đư mà." Hậu Tử xen vào, tay ôm eo em gái không thành thật cho vào trong quần cô ta, chả hiểu làm gì trong đó, em gái chẳng phản đối, dán sát vào hắn làm nũng:

Râu rậm cũng cười, chuyện này không khó, bọn họ chán đời kiếm thú vui thường làm thế, người duy nhất không lên tiếng là da trắng tái, hỏi:" Ai thế, đừng để như ở tỉnh thành, đánh xong mới biết là đội chống ma túy, chuốc lấy đống chuyện, còn thiếu chút nữa tới nhà tôi liều mạng."

"Tôi cũng nghe nói tới chuyện đó, không phải Hậu Tử dẹp yên rồi sao? Có cậu ta sợ gì chứ?" Liêm Tiệp nghe ra, mấy người này gia thế không nhỏ, một đám bại gia nhị đại, có điều lần này phải trông cậy vào đám bại gia đó:" Tôi muốn chỉnh một tên không có bối cảnh quan trường, càng không có bối cảnh XHĐ, chỉ là một tên gian thương, trương sau hại tội tổn thất chục vạn rồi."

"Hả? Có đứa thế à, chơi chết nó." Âu phục thù địch nói luôn:

"Bắt lấy nó, làm anh mất bao nhiêu khiến nó nôn ra bấy nhiêu." Lão Ngoại giọng nhơn nhớt:

"Đúng, dám chơi người trong giới chúng ta, nó không muốn sống nữa." Hậu tử gầy gò tuyên bố:

"Giám đốc Liêm, anh nói đi, anh muốn xử nó tới mức đồ nào, hội chơi xe Lộ Châu cũng có người tôi quen, đều rảnh rang cả." Râu rậm hỏi thẳm:

" Xử tới mức nào à, tốt nhất là cha mẹ y cũng không nhận ra được. Mất ít tiền tôi chẳng bận tâm, có điều cục tức này phải trút ra... Người anh em này của tôi sẽ chỉ người cho các cậu, các cậu vừa chơi vừa tìm người, khi nào rảnh xử nó cho tôi là được, mọi chi tiêu do tôi chịu, về tỉnh thành có hậu tạ." Liêm Tiệp vô bàn hào khí nói, hắn biết đám này ở tỉnh thành chẳng có việc gì làm suốt ngày gây họa, nhiều khi chơi quá tay, chuyện dính tới mạng người cũng dám làm ra, đó cũng chính là điều hắn đang kỳ vọng:

Khi ra ngoài cửa Liêm Tiệp thành người khác, để lại Tiền Mặc Hàm cho đám biệt động nhảy dù kia. Hắn về phòng không lâu thì thấy đám kia xuống lầu, lên ba chiếc xe cải tiến việt dã, động cơ nổ rầm rầm lên đường. Liêm Tiệp thu hồi lại ánh mắt, lòng tin gấp trăm lần, dò Lư Nhục Hương vẫn đóng cửa chỉnh đốn thì cũng khiến hắn tự tin, có ca mình ra mặt, chắc chắn có cách để gán tội cho đám người kia. Dù lưới pháp luật không bắt được, để bọn bại gia kia gặp được cũng chỉnh cho hắn sống dở chết dở, đó là may đấy, nếu đám này còn chịu thua thiệt trong tay y thì tương lai y chết thế nào cũng không biết....

Cái gì mà Hưởng Mã Trại sẽ mau chóng biến mất khỏi Lộ Châu, cái gì mà Đơn Dũng sẽ bị người ta khiêng ra từ cái ngõ nhỏ vô danh nào đó, hoặc là nằm lại ở nơi hoang dã không người chẳng ai hay. Kết cục tốt nhất của y là bị cảnh sát bắt được, giam trong bức tường cao.

Đó là điều Liêm Tiệp nhìn thấy.

…………………….. ……………..

Khi Sải Chiêm Sơn đi nhanh từ trung tâm tắm rửa ra, hắn nhìn thời gian, đúng 10 giờ sáng, tựa hồ xảy ra chuyện gì làm hắn khẩn trương. Ra ngoài đi nhanh tới chiếc Hummer rất bắt mắt ít khi đi, khởi động phóng vèo vèo qua hai dãy phố, đón Lý Mân Liên đang dạo phố ở cửa tiệm vàng Lão Phượng Tường, cô vừa lên xe, lại phóng nhanh ra ngoại ô.

"Anh Sài, anh chắc chứ, nhanh vậy à?" Lý Mân Liên xem hình ảnh trong di động của Sài Chiêm Sơn do tai mắt gửi tới:

Sài Chiêm Sơn khẳng định:" Không sai được, lái xe của tôi xuất thân là lính trinh sát, theo dõi người chưa bao giờ sai sót, là thằng con của Tiền Trung Bình dẫn người đi, phương hướng là quốc lộ 209, đi về phía Nhạn Lạc Bình."

"Điều đó nói lên gì chứ, có lẽ là chuyện khác."

"Bởi vì cô không hiểu về xe, bọn chúng lái một chiếc Mercedes G, một chiếc Land Rover, còn một chiếc Jeep Wrangler, toàn là thứ cải tiến, trước đó tới biệt thự Hoa Viên, gọi Phiền Lão Ngũ theo, chắc chắn không có chuyện gì hay."

"Phiền Lão Ngũ là ai?" Lý Mân Liên tất nhiên là chẳng hiểu mấy về đám địa đầu xà ở đây, càng nghe càng mơ hồ:

"Một tên thối nát, phát tích từ tiền trang ngầm, nuôi một đám tay đấm." Sài Chiêm Sơn nhắc tới người này mặt co giật một cách thiếu tự nhiên, thân phận kẻ đó ở Lộ Châu lớn hơn hắn, che giấu sâu hơn, thế nên mới khiến hắn khẩn trương:

"Người đó thế nào?"

"Rất kín tiếng, vài khoản tiền bẩn của chúng tôi cũng rửa thông qua hắn, chữ tín rất tốt. Không ít người làm quan, kinh doanh lớn chuyển tiền qua hắn, chúng tôi bình thường nước sông không phạm nước giếng, đụng chạm vào, tôi không chơi được.

Miếu nào chẳng có vài bức tượng Bồ Tát không đụng vào được, xem ra Phiền Lão Ngũ là một trong số đó. Lý Mân Liên trầm ngâm xem ảnh, cố thực sự không hiểu về xe, có điều nhìn mấy chiếc việt dã cải tiến như được mặc giáp, đúng là rất hung hãn.