Q2 - Chương 222 Không phải oan gia không chạm mặt. (1)
Không lâu sau xe lái tới ngoại ô, lái xe kia báo về, mấy chiếc xe kia chẳng những tốc độ cao, lại đông người, hắn không dám bám theo nữa, một là sợ bại lộ, một là người ta dẫn theo người bản địa, chạm mặt mình một cái, e là lộ ngay, nên gọi điện cho ông chủ xin chỉ thị. Hỏi xe đi bao lâu rồi, lái xe nói 20 phút, Sài Chiêm Sơn an bài chạy tới thẳng Nhạn Lạc Bình xem có chuyện gì không?
Sài Chiêm Sơn cúp điện thoải hỏi Lý Mân Liên:" Hay là cảnh báo cho Đơn Dũng?"
Lý Mân Liên nghĩ một lúc rồi lắc đầu:" Không cần, nếu như là nhắm vào y, sớm muộn cũng không tránh được, chúng ta cảnh báo vô ích. Nếu không phải nhắm vào y, chúng ta làm việc thừa thãi."
"Tôi thấy nên có chuẩn bị thì hơn, nếu đám người đó thành công, e kết cục không tốt." Sài Chiêm Sơn cố gắng nói thật uyển chuyển, hắn không lạ đám người kia, chẳng may hắn nói đúng, thiếu một tay một chân e là còn may:
"Tôi vẫn thấy không cần, nếu y ngay cả một chiêu cũng không chống nổi thì chúng ta cứu y cũng không ý nghĩa gì, ít nhất phải đấu vài hiệp chứ? Chúng ta không nên lộ bài tẩy quá sớm, để như lần trước ấy." Lý Mân Liên chẳng lo, thậm chí lại còn cười:
Sài Chiêm Sơn lạnh người, biết nữ nhân một khi tàn độc, còn hơn nam nhân.
...................
Bánh xe lăn tròn, cảnh vật trôi vèo vèo, ba chiếc việt dã như ba con trâu động dục, phóng như điên, người qua đường chết khiếp. Thi thoảng gặp chỗ đường xấu chẳng giảm tốc độ còn cố tình biểu diễn kỹ thuật lạng lách, thậm chí nghe thấy tiếng cười phấn khích chói tai của cô gái duy nhất.
Cả đám cười như lũ điên, chỉ Tiền Mặc Hàm sợ chết khiếp, không chỉ một lần lau mồ hôi, có điều lau nhiều cũng nhận ra, mấy kẻ này kỹ thuật rất cao, người khác nhìn vào thấy nguy hiểm, với bọn họ mà nói chỉ là trò chơi mà thôi.
Phía trước có một đoạn đường xếp đá ở bên lề làm rào chắn, chiếc Wrangler lao lên đó, một bánh xe đi trên mặt đất, một bánh xe liên tục nghiến qua đống đá. Đi được mấy chục mét, cô ả kia kích động nhoài người ra chụp ảnh.
"Chỉ thế thôi à?"
"Anh Khôi, chơi mạnh lên chứ?"
"Ha ha ha, Lão Khôi là giang hồ già, trứng dái càng lúc càng nhỏ."
Trong bộ đàm, cả một đám khích bác, rồi truyền tới từng hồi tiếng cười chướng tai, Lão Khôi chửi lại chẳng thèm để ý. Được cái chiếc xe Mặc Mặc ngồi đi còn tử tế, hắn thở phào:" Bọn họ chơi kích thích quá, người thường không chịu nổi."
"Ha ha ha, tôi dạy đấy, không sao đâu, họ tự biết chừng mực mà." Râu rậm nói một câu làm Tiền Mặc Hàm im re luôn, như vậy mà còn nói là chừng mực thì thế nào mới là quá đáng chứ?
Xe đi được một lúc Đại Khôi cảnh báo qua điện thoại là đoạn đường có camera, cẩn thận chút, một đám bại gia mới chịu yên.
"Mặc Mặc, kể cho chúng tôi nghe về người bọn tôi phải tìm đi." Đại Khôi hỏi:
"Kể về cái gì?" Tim Mặc Mặc còn chưa ổn định lại:
"Gì cũng được, đã thấy y đánh nhau chưa?"
"Chưa, nhưng nghe nói bốn người bọn chúng từng đánh nhau với mười hai người, còn thắng."
"Ồ được đấy, vậy mọi người phải cẩn thận một chút, thế bình thường y kinh doanh cái gì?"
"Bán dấm bán nước bán đồ khô, trước kia còn bán thịt lừa."
"Có phải không vậy, giỏi thế mà đi bán dấm bàn nước à?"
"Không sai đâu, Lộ Châu chúng tôi nhỏ lắm, chẳng có gì để kinh doanh, y là thằng nhà quê thì làm được gì, làm mấy thứ đó là khá rồi."
"Phải rồi Mặc Mặc, chỗ cậu có bãi săn không?"
"Không có..."
Hỏi đáp vài câu, Tiền Mặc Hàm sững ra, mắt đảo qua đảo lại, thầm như trong lòng, chẳng lẽ đám người này còn mang theo súng? Nhìn quanh xe không thấy, vừa thu hồi tầm mắt liền tức thì giật mình, trần xe có một cái nòng súng đen xì nhô ra, phát hiện tình cờ làm hắn sợ són đái, không dám nói gì nữa.
"Không sao đâu đừng sợ, thường không tới chúng tôi ra tay, người đương địa đủ xử ý đủ chết rồi. Xảy ra chuyện gì cũng không dính tới chúng tôi." Râu rậm an ủi:
Tốc độ xe giảm dần, có điều vẫn còn nhanh hơn xe bình thường rất nhiều, không ngờ đi tới Nhạn Lạc Bình không tìm thấy người, thế là lại về thành phố tìm kiếm. Theo suy nghĩ của Tiền Mặc Hàm, Đơn Dũng đi cái xe nát rất dễ tìm ra, gọi điện cho nhân viên nhà máy thịt, rải người ra tìm cái xe đó. Đám người kia nhàn rỗi không có gì làm đổ đầy xăng, tới Nhị Hiền Trang cách thành phố không xa, đó là đất tổ tông của thổ phỉ, phải đi chiêm ngưỡng.
Suốt cả buổi sáng Liêm Tiệp ở khách sạn, cứ đủng đỉnh tiễn cổ đông Lư Nhục Hương đi, lại đón ban lãnh đạo hiện tại của cục chống tham nhũng, tới thăm lãnh đạo cũ. Tuy nói ông ta đã rời khỏi cơ cấu chống tham nhũng, nhưng vẫn đeo chức ở chính hiệp, mà nói thế nào thì cũng quen thuộc trên tỉnh hơn. Trò chuyện một phen, lại có đoàn cán bộ cục rồi đồng nghiệp cũ tới, sau đó tiếp đón mấy vị quan viên trọng yếu của chính phủ, chủ yếu người của kỷ ủy. Liêm Kiến Quốc giới thiệu con trai Liêm Tiệp cho mọi người, mập mờ tiết lộ chuyện con mình làm ăn ở Lộ Châu va chạm với thế lực bảo hộ địa phương, còn ám thị tỉnh không hài lòng với một số phương diện ở Lộ Châu, nghe qua thì chẳng liên quan tới nhau, nhưng ẩn chứa thâm ý.
Thâm ý đó mọi người đều hiểu, đeo ấn về quê vẫn tính là quan, huống hồ còn ở tỉnh thành, người Lộ Châu không dám lơ là, cuộc hẹn đã xếp tới tận hai ngày sau.
Cục trưởng Trần của cục chống tham nhũng khen Liêm Tiệp suốt, nghe nói hắn gặp khó khăn ở Lộ Châu, tỏ thái độ tại chỗ, nói đây là chuyện nhỏ, đi tìm bí thư Từ, nhất định phải xử lý nghiêm túc.
Khách khứa qua lại, chuyện cũng được đưa ra công khai, đảng chính phủ là một nhà, nói không chừng quay đi một cái là điều động cảnh sát rồi.
11 giờ tiễn đám người kỷ ủy đi, hai cha con đứng ở cổng khách sạn quốc tế Đông Minh. Nhìn thời gian hẹn chưa tới, ông già rất hưng phấn, bảo con đi bộ cùng, vừa đi vừa nói:" Yên tâm đi, người dưới khẳng đỉnh sẽ dốc sức giúp con, có họ ra mặt, không sợ không điều động được công an, bây giờ chỉ cần đầu đội mũ ô sa thì làm gì có ai chân tay sạch sẽ, thấy người của cục chống tham nhũng là nhũn chân ngay."
Liêm Tiệp đã thấy nhiều ở phương diện này rồi, cho nên chẳng có lo lắng gì, song vẫn ngần ngừ:" Ra tay từ đâu ạ?"
"Chuyện này hơi khó, thằng điêu dân đó khôn đấy, đặt chuyện làm ăn tận nông thôn, đúng là khó kiếm chuyện được... Thế này đi, ra tay từ việc hoa tiêu ngâm kiềm đắng, cố ý phá hoại kinh doanh, thổi phồng tổn thất lên, cứ tóm lấy cái hiệu gia vị đó đã, không cần biết có đúng không, trước tiên bắt về điều tra. Con yên tâm, có người nghĩ cách cho con, sẽ có kết quả ngay thôi, đóng đinh chết một đứa là sẽ lôi ra những đứa khác, chết cả đám ngay thôi mà. Ha ha ha, nói tới chỉnh người thì còn có ai hơn được cục chống tham nhũng." Liêm Kiến Quốc rất có tự tin vào chuyên ngành của mình:
Liêm Tiệp nhớ tới chuyện buổi sáng, ghé tai cha mình thì thầm vài câu:
Liêm Kiến Quốc giật mình:" Sao con gọi mấy thằng phá hoại đó tới, ngay cả cha mẹ chúng còn hối hận không nên nuôi thứ đó mà."
"Không sao đâu ạ, phải xem dùng thế nào." Liêm Tiệp nói nhỏ:" Con nghĩ để bọn chúng va chạm với Đơn Dũng, bọn chúng mà dày vò thằng đó tàn luôn thì chúng ta bớt chuyện. Nếu đối phương đánh trả, chọc vào đám khốn kiếp đó há chẳng phải càng tệ sao? Tòm lại chỉ cần y ra tay thì có cớ cho y vào trong đếm lịch mãn kiếp."
"Ừ, cách này rất tốt." Liêm Kiến Quốc suy nghĩ một lúc thì cũng thấy đây là một biện pháp có tính khả thi cao, có điều vẫn dặn:" Cẩn thận chút, đừng để mấy thằng phá hoại đó chơi quá tay, đặc biệt đừng chơi súng gây chết người, nếu không cha mẹ chúng cũng khó mà xử êm được. Chuyện chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, cố gắng đừng dùng chúng, người thành đại sự thì động não là được, không cần mạo hiểm. Con nhớ kỹ, cha sở dĩ không cho con vào quan trường là biết cha tới vị trí này là cùng rồi, con không vượt qua được. Có điều đối phương thức khác, có nhất định vươn tới đỉnh cao, không kém hơn cha đâu."
Thấy cha thận trọng như vậy, Liêm Tiệp gật đầu, còn trêu:" Cha, hình như cha không hài lòng với thời cuộc với hoàn cảnh."
"Cha còn đỡ." Liêm Kiến Quốc khinh bỉ nói:" Đám lãnh đạo như cha, con cái gần như thành người nước ngoài cả rồi."